Lúc chạng vạng, bầu trời u ám, mặt trời gần như đã lặn khuất khỏi đường chân trời, ánh sáng vàng cam phản chiếu một khoảng trời nhỏ, phần còn lại của bầu trời là màu xám xanh, không một gợn mây, tất cả đều vắng vẻ, tiêu điều, thậm chí tồi tệ hơn những lúc sau khi trời đổ mưa.
Khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú dưới lầu bệnh viện người tới lui không ít, có người mặt buồn rười rượi vì lo lắng cho bản thân hoặc cho gia đình của họ, có người trên mặt mang theo ý cười, vì bệnh tình đã được điều trị khỏi hoặc có chuyển biến tốt mà thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều cảm xúc, trạng thái của con người được thể hiện rất rõ ở nơi này.
Nguyên Nhược ra ngoài một mình, không ai đuổi theo.
Cô ngồi trên ghế dài mười mấy phút, sau đó nhận được một tin nhắn.
Anh trai kêu cô về nhà tĩnh tâm, ngày mai đến đại viện nói chuyện.
Dù sao cũng là ở bên ngoài, Dương Hà Anh lại đang nổi nóng, thời điểm như thế này làm gì cũng vô ích, nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể dẫn đến mâu thuẫn càng thêm gay gắt hơn.
Cô cầm điện thoại ngồi đó rất lâu, nhìn dòng người qua lại trước mặt, trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn là đứng dậy rời đi.
Cùng mẹ mình náo loạn thành thế này, nhất định là sẽ đau lòng, nhưng cũng không thể ở bên ngoài khóc rống được, dù tâm tình có hỏng bét đến đâu cũng phải nhẫn nhịn, nước mắt có trào ra cũng phải nuốt trở lại.
Thế giới người trưởng thành chính là như vậy, dù trời có sập xuống thì cũng phải cố hết sức mình mà chống đỡ.
Suốt quãng đường từ bệnh viện đến cửa tiểu khu, Nguyên Nhược lau mắt vô số lần, viền mắt đều đỏ. Cô không dám lái xe quá nhanh, cũng không có đi cửa hàng xem một cái, càng không rảnh bận tâm nhà hàng bên kia, cả người rất đè nén cho đến khi tiến vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, lúc này cô mới không cảm thấy quá kìm nén.
Cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại vẫn chưa bấm vào xem, Thẩm Đường vẫn đang đợi cô gọi lại.
Trong nháy mắt đó cô thật muốn gọi điện thoại trò chuyện cùng bạn nhỏ kia, giải tỏa cảm xúc, thế nhưng còn chưa chạm vào màn hình trò chuyện cô đã khựng lại. Cách xa nhau như vậy, Thẩm Đường cũng có chuyện của mình phải lo, cô không cần như vậy.
Một mình ở trong xe hơn mười phút, Nguyên Nhược đợi cho bản thân gần như bình tĩnh lại mới xuống xe, đi thang máy lên lầu.
Không có ai ở nhà nên quay về cũng chỉ là chuyển sang nơi khác tiếp tục bình tĩnh thôi, có điều so với ở trong xe đợi thì tốt hơn một chút, ít nhất cũng có một cái gì đó để làm cho mình phân tâm.
Nguyên Nhược lau dọn quét tước nhà cửa một lần từ trong ra ngoài, đến lúc trời đã tối hẳn, quá mệt mỏi mới dừng lại. Nằm trên sô pha nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, sau đó đi tắm, chờ thu thập xong, cô mới gọi lại cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường không biết ngày hôm nay đến cùng xảy ra chuyện gì, có thể đại khái đoán được mọi chuyện không suôn sẻ, nếu không thì Nguyên Nhược đã gọi cho mình từ lâu rồi.
Hai người ở trong điện thoại hàn huyên một hồi, em một câu tôi một câu. Thanh âm của Nguyên Nhược có chút trầm thấp, khóc xong liền biến thành như vậy, nghèn nghẹn như bị cảm một trận.
Thẩm Đường tất nhiên là biết, nhưng Nguyên Nhược không muốn nhắc tới, em ấy sẽ không hỏi, cũng không đề cập đến những chuyện kia.
Đứa nhỏ này hiểu rõ Nguyên Nhược hơn ai hết, cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện này, không thể chạm vào vết thương lòng đối phương. Em ấy tận lực nói vài điều về trường học để làm dịu bầu không khí, một lúc sau, nhẹ giọng hỏi: "Nhà hàng bên kia thế nào rồi chị?"
Lúc đó Nguyên Nhược đang đứng trước gương, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của mình trong đó, không có sức sống, sắc mặt không tốt, tựa hồ rất mệt mỏi. Cô miễn cưỡng trấn tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chị chưa có thời gian đến đó, đến bệnh viện một chuyến nên không có qua đó".
"Vậy thì ngày mai đi", Thẩm Đường nói: "Có thời gian thì đi, không cần gấp."
Nguyên Nhược ậm ừ.
"Chị biết rồi".
Trong điện thoại, từ đầu đến cuối không nhắc đến Nguyên gia, cũng không nhắc đến ai khác.
Lúc sắp cúp điện thoại, Thẩm Đường thấp giọng nói: "Lễ quốc khánh em sẽ về sớm một ngày."
Nguyên Nhược hỏi: "Không có lớp sao?".
"Buổi sáng có, em mua vé máy bay buổi chiều".
Học ra xong liền đi, một khắc không ngừng mà chạy về.
Nguyên Nhược không nói gì, dặn dò hai câu.
Hai người đều có tâm sự riêng, nhưng đều không nói ra. Chuyện này nếu là trước kia, hai người khẳng định còn có thể tán gẫu một hồi, tâm tình sẽ rất khác, nhưng tình huống hôm nay tương đối đặc biệt.
Trong bệnh viện náo động đến như vậy, đã phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu. Huống chi ngày mai còn phải trở lại đại viện, đến lúc đó cũng không biết sẽ như thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Nhược nằm ở trên giường hồi lâu không ngủ được, tâm tình nặng nề phức tạp, trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh tượng ban ngày.
Cô thực sự rất quan tâm đến gia đình mình, đặc biệt là ba mẹ, cả đời người chỉ có một vài ràng buộc quan trọng. Phản ứng của Dương Hà Anh khiến cô khó chịu. Sáng mai phải đi về, cô còn không có nghĩ kỹ nên ứng đối như thế nào, đến lúc đó sẽ làm sao.
Đêm tối sẽ khuếch đại cảm xúc, khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Trong lòng Nguyên Nhược như có một tảng đá lớn, cô cả đêm không có nghỉ ngơi tốt, lăn qua lộn lại rất lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, nhiều mây, bầu trời xám xịt, đám mây dày đặc tụ trên bầu trời, trông có vẻ như trời sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Dự báo thời tiết cho thấy ngày hôm nay nhiều mây nhưng không mưa.
Gió thổi qua, có chút lạnh.
Ba xuất viện vào buổi chiều nên trễ chút cô mới đi đại viện, không phải đến đó vào ban ngày. Nguyên Nhược nằm trên giường cho đến trưa mới đứng dậy, dọn dẹp một phen, sau đó lái xe đến cửa hàng bánh ngọt, rồi lại đến phố Tân Dân để giám sát tiến độ cải tạo nhà hàng.
Buổi chiều là Triệu Giản đang trực, Kỷ Hi Hòa đang bận rộn trong phòng bếp.
Nguyên Nhược chỉ ở đó trong hai mươi phút, đơn giản căn dặn mấy chuyện cần sắp xếp gần đây. Bây giờ cô không còn nhiều sức lực để quản lý cửa hàng bánh ngọt, phần lớn thời gian cô còn phải dựa vào ba người Triệu Giản bọn họ, nếu không có sự giúp đỡ của họ cô càng thêm không chịu nổi, đã sớm mệt chết được.
Triệu Giản người này lúc mấu chốt vẫn là rất đáng tin, sau khi lắng nghe những gì cô căn dặn thì làm theo. Trước khi Nguyên Nhược rời đi, cậu ta đã chú ý tới một chuyện, quan tâm hỏi: "Chị chủ, chị không sao chứ? Tối hôm qua chị không có nghỉ ngơi tốt hả?"
Nguyên Nhược lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
Không nói nhiều những việc kia, chung quy cũng là vấn đề riêng tư của cô.
Triệu Giản cũng thức thời không hỏi nữa, tốt bụng đi theo tiễn cô ra ngoài cho đến khi lên xe.
Chính sách phát triển của Phố Tân Dân vẫn chưa được chính thức hóa, nơi đó vẫn cứ như trước kia, lượng người đi tới đó không tốt bằng Phố Bắc. Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, cả con phố tương đối thanh tịnh, ở các góc phố và ngã tư đều có nhân viên mặc quần áo công sở, hình như họ đã đến đây từ trước để thị sát hoặc lên kế hoạch làm gì đó.
Nguyên Nhược đã nhìn thấy những người kia khi cô lái xe đi ngang qua, trong lòng biết họ là người bên chính phủ phái tới hoặc là mấy nhà đầu tư. Nhiều nơi trên tuyến phố này vị trí tốt chút đều đang được xây dựng, tu sửa, sắp xếp lại, chuẩn bị cho việc cải tổ lại khu phố, bên trên động thái khá là nhanh, hiệu suất khá cao.
Tiến độ trang trí của nhà hàng không tồi, lúc này mới thời gian bao lâu đâu mà sân trước sân sau đã được thông nhau, trên lầu cũng dọn sạch, đang tiến hành xây dựng theo bản vẽ.
Đương nhiên, tiến độ thi công cao như vậy thì tiền đổ vô cũng không ít rồi. chi tiêu hàng ngày cứ như nước chảy vậy, dù sao cho tới bây giờ cũng không có nghe được một tiếng hồi đáp.
Nguyên Nhược chỉ đến để xem xét, không có gì khác.
Trong khoảng thời gian đó, Khương Vân gọi điện thoại đến, nói cô có thời gian thì đến nhà cậu ấy một chuyến chọn mấy món đồ trong bộ sưu tập để trang trí nhà hàng, tiện thể thì tụ tập với nhau một phen.
Nguyên Nhược lơ đãng đáp lại.
Ở trong điện thoại Khương Vân hỏi: "Hôm nay cậu sao vậy?"
Cô sững người một lúc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói không có gì.
Khương Vân nói: "Mình cảm thấy cậu cứ lạ lạ thế nào ấy, có có chuyện gì rồi hả?"
Cô phủ nhận: "Không có, chỉ là hai ngày nay mình hơi mệt một chút".
Biết đây là cô không muốn nói ra nên đối phương cũng không đào sâu vấn đề, chỉ dặn dò cô hãy chú ý nghỉ ngơi.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Nhược mất hồn một hồi, cảm thấy dường như ai cũng phát hiện ra vấn đề của mình, rõ ràng như vậy sao?
Cô đứng trên ban công tầng hai, thu lại suy nghĩ của mình trước khi đi xuống.
Ngay khi cô vừa mới bước ra ngoài, sư phụ thầu đã chạy đến nói với cô rằng vật liệu sắp hết rồi, cần phải mua thêm.
Nguyên Nhược vừa định trả lời thì điện thoại của cô có tin nhắn, cô lo lắng là trong nhà gửi tới nên theo bản năng mở khóa màn hình ra xem.
Đúng là trong nhà gởi tới, từ anh trai.
Dương Hà Anh muốn ở lại nhà của anh trai trong hai ngày, tối nay Nguyên Nhược không cần phải đến đại viện.
Hia ông bà dường như không muốn gặp cô.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại, Nguyên Nhược mím mím môi, suy cho cùng thì cô cũng rất quan tâm chuyện này.
Sư phụ ở bên cạnh gọi cô hai tiếng, nói bằng tiếng địa phương.
Cô hoàn hồn, cũng dùng tiếng địa phương đáp lời.
"Tôi hiểu rồi, vậy phiền sư phụ rồi".
"Không có gì", sư phụ khoát khoát tay, cũng không ở chỗ này lãng phí thời gian, nói xong liền đi làm việc.
Chuyến này ra ngoài vốn là vì giết thời gian, cả ngày cô đều nghĩ về đại viện nhưng bây giờ nhận được một tin tức như vậy, Nguyên Nhược do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn chả ra sao.
Rời đi Phố Tân Dân, cô lái xe đi đại viện.
Thực sự không có ai ở nhà, cửa đóng then cài, hai ông bà cũng không có ở đó.
Đêm khuya.
Nguyên Nhược đã gửi một tin nhắn WeChat cho anh trai, hỏi về tình hình sức khỏe của Nguyên Lợi HAòa. Anh trai rất nhanh đã nhắn lại: [Không sao rồi, hiện tại tốt vô cùng].
Hai anh em không có gì để nói, thăm hỏi một phen liền không còn biết nói gì. Anh trai sẽ không an ủi người khác, ngay cả một câu động viên cũng không có, vẫn bộ dạng như vậy. Tâm tình Nguyên Nhược tương đối thấp, muốn gọi điện thoại, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Có thể là do trên giao diện trò chuyện luôn hiển thị
[đang nhập văn bản] nhưng một lúc vẫn không có gì gửi qua, lúc này anh trai mới trấn an một câu: [Đừng suy nghĩ nhiều, chờ ba mẹ hết giận thì trở về, đến lúc đó anh cũng sẽ về].
Nguyên Nhược cảm thấy khó chịu đến mức không trả lời tin nhắn.
Quan hệ Người một nhà cứ như vậy mà căng thẳng, hai ông bà giận dữ, con trai thì không tiện nhúng tay, con gái thì làm cái gì cũng không đúng.
Dương Hà Anh cùng Nguyên Lợi Hòa không muốn nhượng bộ, vì vậy sau khi ở nhà con trai hai ngày thì họ đã trở về quê ở vùng nông thôn. Họ không nặng lời, cũng không giơ gậy đánh gãy uyên ương, không cần Nguyên Nhược làm gì, tách ra khỏi Thẩm Đường hay gì đó, chỉ là trong một thời gian họ khó có thể chấp nhận.
Người sống cả đời, khi về già quan niệm cũng vậy, muốn thay đổi nói nghe thì dễ. Một bên là thế tục, một bên là con gái mình, không dứt ra được.
Nguyên Nhược đã gọi cho Dương Hà Anh, cũng gọi Nguyên Lợi Hòa, nhưng mà họ không bắt máy một lần nào cả.
Cô hoàn toàn không biết chuyện ba mẹ về quê, vẫn là anh trai báo cho hay.
Chị dâu cùng Nguyên Ngải Ninh cũng biết về mối quan hệ của cô cùng Thẩm Đường rồi, họ không nhúng tay vào, cũng không bày tỏ quan điểm gì.
Thứ sáu ngày ấy, Nguyên Ngải Ninh gửi tin nhắn hỏi: [Cô út, cô với tiểu Đường là thật sao?]
Nguyên Nhược nhận được tin không trả lời mà xóa luôn. Hoàn cảnh bây giờ chính là vũng bùn lớn, cô ở bên trong giãy dụa, không ai có thể kéo giúp, càng lún càng sâu.
Một thân một mình từ trước đến giờ luôn khó khăn.
Ngày Thẩm Đường trở về, cô lái xe đến đón, trùng hợp hôm đó là ngày ba mẹ từ dưới quê quay về.
Trên đường trở về, hai người cũng không nhiều lời, Nguyên Nhược thay đổi rất nhiều, tuy rằng đã cố gắng làm ra vẻ thoải mái, nhưng trên mặt cũng không che giấu được mệt mỏi.
Thẩm Đường đau lòng cô, nhưng tạm thời không nói nhiều, sau khi về đến nhà mới hỏi: "Gần đây chị có mệt không?"
Nguyên Nhược nói: "Không sao."
Thẩm Đường đẩy hành lý sang một bên, đi tới ôm lấy cô, hơi dùng sức ôm cả người cô vào trong ngực.
Nguyên Nhược không nhúc nhích, để em ấy tùy ý ôm, chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng".
Thẩm Đường ừ một tiếng, đặt tay lên lưng cô vuốt ve: "Sẽ không có chuyện gì đâu".