Độc Chiếm Nàng

Chương 57

Vào năm 1997, thành phố C vẫn chưa phát triển như bây giờ, toàn bộ thành phố đều cũ nát lạc hậu, những ngôi nhà lụp xụp, đường phố lộn xộn ổ gà ổ voi, rong rêu và dây leo theo những bức tường ẩm ướt sinh trưởng đầy cả ra. Đây là một trong những hình ảnh thu nhỏ của vùng Tây Nam Trung Quốc, tồi tệ hơn nhiều so với các thành phố ven biển nơi nền kinh tế đang cất cánh, phát triển không ngừng.

Vào thời điểm đó, khu phố cổ vẫn là khu vực phát triển trọng điểm của thành phố, đại viện có thể coi là nơi khá là được săn đón.

Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á đã lan rộng đến nhiều quốc gia, rất nhiều người thuộc tầng lớp trung và thượng lưu đều gặp phải liên lụy nhưng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống ở những địa phương nhỏ như nơi này, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, biến động giá cả dường như không đáng kể.

Khi đó, Nguyên Nhược chín tuổi đang học lớp bốn tại một trường tiểu học cách nhà một con phố, Thẩm Lê cũng trạc tuổi đó, là bạn học cùng lớp, ngồi cùng bàn.

Bởi vì hai đứa trẻ thân thiết với nhau, lại là hàng xóm nên quan hệ giữa Nguyên gia và Thẩm gia cũng không tệ lắm. Vậy nên sau khi Mạnh Tinh Vân sinh đứa con thứ hai, Nguyên gia là người đầu tiên đến thăm bà ấy, còn gửi rất nhiều bao lớn bao nhỏ đồ bổ.

Đứa con thứ hai của nhà họ Thẩm chính là Thẩm Đường.

Đường, có nghĩa là mùa hoa hải đường nở rộ.

Cha Thẩm vô cùng yêu thích con gái, ông ôm đứa bé không chịu buông tay, lúc nào cũng thích cúi người xoa xoa chiếc cằm đầy râu lún phún vào cằm hoặc má đứa bé, trêu đến Thẩm Đường khóc oe oe.

Khi đó, kế hoạch hóa gia đình tuy được quản lý chặt chẽ nhưng đã không giống như những năm đầu, gia đình nào sinh đứa thứ hai sẽ cả gia đình gặp nạn, lúc đó chỉ cần nộp đủ tiền phạt, quản lý cấp trên về cơ bản là mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Đứa nhỏ Thẩm Đường là lén sinh ra, lúc mang về nhà đã hơn bốn tháng tuổi rồi, cha Thẩm bị phạt bảy nghìn nhân dân tệ.

Nguyên Nhược nhỏ tuổi không biết khái niệm bảy nghìn tệ, chỉ biết là bánh bao hấp của cửa hàng bán sớm ở góc phố có giá bốn cái một tệ, bánh gạo có giá hai tệ rưỡi, Thẩm gia chi tiêu một năm gộp lại chỉ khoảng năm nghìn tệ.

Nói chung số tiền kia rất nhiều.

Lúc đó đang trong kỳ nghỉ hè, Dương Hà Anh đã đưa cô theo khi đến thăm Mạnh Tinh Vân, để cô cùng đi xem em gái nhỏ.

Đứa bé bốn tháng tuổi đã có dung mạo tương đối rõ ràng, hình thể cũng rắn chắc hơn, không giống lúc mới vừa sinh ra nhăn nheo, hiện tại trắng trẻo, tuy non nớt nhưng rất đáng yêu.

Trước đó, Nguyên Nhược không muốn đến đây lắm, bởi vì mấy tháng trước chị dâu sinh Nguyên Ngải Ninh, con bé vừa sinh được vài ngày cô đã đến thăm nên trông khá là nhăn nheo, da dẻ đỏ au, trông có gì đó hơi bẩn bẩn. Cô cho rằng Thẩm Đường cũng sẽ khó nhìn như vậy, nhưng mà đứa trẻ này lại rất xinh đẹp dễ thương, rất khiến người ta thích.

Những người lớn vây quanh ở trong phòng nói chuyện, tán gẫu với Mạnh Tinh Vân, nói mấy chuyện đời sống thường ngày, cách chăm trẻ...

Nguyên Nhược cẩn thận mà nằm nhoài bên giường, nhìn bánh bao nhỏ đang cố gắng lật mình. Cô len lén chọc chọc vào bụng mềm của đứa trẻ, sau đó nhanh chóng rút tay, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Bánh bao nhỏ không nhúc nhích nữa, đôi mắt to đen láy đảo quanh, nhìn cô không chớp mắt.

Nguyên Nhược cảm thấy có lỗi nên nhanh chóng quay mặt đi.

Tuy nhiên, đứa trẻ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nhìn một thứ gì đó kỳ lạ.

Mạnh Tinh Vân ngồi ở đầu giường cười nhẹ hỏi: "Con có muốn ôm em gái nhỏ không?"

Nguyên Nhược ngay lập tức lắc đầu, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Rốt cuộc thì bảy nghìn nhân dân tệ là quá đắt, hơn nữa trước khi đến đây Dương Hà Anh từng căn dặn cô không được quấy rối, không thể đụng vào Thẩm Đường. Cô từ trước đến giờ vẫn luôn ngoan ngoãn, có thể không chạm sẽ không chạm, Dương Hà Anh không nói vậy nên cô nhất định là không được làm.

Nhưng Thẩm Đường dường như lại có ý kiến ​​khác, đứa trẻ khịt mũi, miệng rầm rì, quơ quơ hai cánh tay, như thể muốn đến gần cô hơn.

Mạnh Tinh Vân mặt mày cong cong, nhẹ giọng nói: "Con bé rất thích con".

Nguyên Nhược đứng thẳng người, không dám cử động.

Giường lớn không có lan can, nếu không có người đứng bên cạnh giường Thẩm Đường lật hai cái sẽ rớt xuống mất.

Em bé lớn nhanh, mỗi lần gặp sẽ thấy là một bộ dáng khác.

Trong khu đại viện có thêm một người, trẻ con các nhà xung quanh đều rất vui vẻ, cứ ba ngày lại chạy đến Thẩm gia một lần, đến là ở hơn nửa ngày, người nhà gọi về ăn cơm mới rời đi.

Khi đó, Internet còn chưa phát triển, không phải nhà nào cũng có máy tính, điện thoại di động cũng hiếm, phương thức giải trí cũng không nhiều, tham gia cuộc vui trong xóm là một loại giải trí.

Dưới ảnh hưởng của Thẩm Đường, bạn chơi cùng của Nguyên Nhược và Thẩm Lê cũng tăng lên, một đám trẻ con mỗi ngày ở trong ngõ hẻm chạy chơi náo loạn, líu ra líu ríu gọi nhau, cầm một gậy gỗ trong tay cũng có thể chơi vui vẻ nửa ngày.

Thẩm gia mở một cửa hàng nhỏ ở đầu ngõ, bán đủ loại hàng tạp hóa, Mạnh Tinh Vân không lâu sau khi sinh con liền vùi đầu vào công việc trong tiệm, nhiệm vụ chăm sóc em bé liền rơi vào trên người Thẩm Lê đang trong kỳ nghỉ.

Là em gái của Thẩm Lê nên Nguyên Nhược cũng phải giúp đỡ.

Chiếc bàn trà ở giữa phòng khách của Thẩm gia đã được chuyển đi, đổi thành một chiếc đệm dày và mềm, hai đứa trẻ lớn một em bé ngay ở trên đệm vượt qua kỳ nghỉ hè.

Nguyên Nhược cùng Thẩm Lê ngồi ở hai bên trái phải, kê một chiếc bàn nhỏ và cúi đầu làm bài tập, Thẩm Đường ở giữa họ, đôi khi yên lặng ngủ, đôi khi a a a a gọi gì đó, nghe không hiểu em ấy đang kêu cái gì.

Trẻ con thích làm ầm ĩ, thường thường tay nhỏ nắm lấy mái tóc dài đến thắt lưng của Nguyên Nhược kéo, dùng sức lôi kéo không buông tay.

Nguyên Nhược bị đau, nhưng cô không thể làm gì, chỉ có thể nhanh chóng đặt bút xuống và cúi người.

"Thẩm Lê, em gái cậu lại nắm tóc mình, nhanh giúp với".

Thẩm Lê vội vàng gấp sách lại, đi tới nắm lấy cánh tay Thẩm Đường.

"Tiểu Đường ngoan, buông tóc chị ra nha, buông nha".

Đứa bé vẫn chưa hiểu được lời nói, nghe tiếng thì vui vẻ giơ chân, hai cái tay kéo càng hăng hơn, nước miếng chảy ròng ròng.

Hai người tốn nhiều hơi sức mới đem tóc lấy ra được, không cho em bé tiếp tục kéo. Nguyên Nhược di chuyển chiếc bàn nhỏ ra xa Thẩm Đường để không bị giật tóc nữa, nhưng ngay khi cô di chuyển ra xa, đứa nhỏ liềm rầm rì một tiếng, miệng bẹp bẹp, lập tức òa khóc.

Thẩm Lê vội vàng ôm Thẩm Đường, vừa dỗ vừa xoa em ấy.

Nhưng em ấy không ngừng khóc. Cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ Nguyên Nhược đến giúp.

Nguyên Nhược luống cuống tay chân bước tới giúp đỡ dỗ dành em gái.

Thẩm Đường vẫn đang khóc không ngừng.

Nguyên Nhược hỏi: "Ẻm đói bụng sao?"

"Hình như tới lúc cho bú sữa rồi", Thẩm Lê tỉnh ngộ, nhìn xung quanh rồi nhìn thời gian, vẫn còn quá sớm để tới lúc cha Thẩm và mẹ Mạnh Tinh Vân về nhà, cô ấy do dự một lúc rồi lập tức đưa em gái cho Nguyên Nhược rồi nói: "Ôm dùm mình một lúc, mình rót nước pha sữa bột, trước tiên cậu dụ em ấy chút đi, đừng để ẻm khóc nữa".

Nguyên Nhược không có kinh nghiệm trông coi em bé, trong tay đột nhiên có thêm một cục bông nhỏ nhắn khó tránh khỏi có chút lo lắng, vì vậy cô lập tức thẳng lưng, hơi dùng sức ôm lấy em bé, chỉ lo sơ sẩy làm Thẩm Đường ngã.

Có lẽ là quá đói bụng, đứa nhỏ khóc tới mặt mũi đỏ bừng, liên tục khua tay loạn xạ. Nguyên Nhược suýt nữa ôm không được em ấy, sợ hết hồn hết vía.

Cô ngồi xuống, đặt Thẩm Đường lên đùi, thấp giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa nhe, chị em sẽ tới liền".

Cũng không có tác dụng gì, em bé vẫn khóc oa oa như cũ.

Thẩm Lê ở trong phòng bếp gọi: "A Nhược, cậu có đang coi em không?"

Nguyên Nhược trả lời: "Có có, cậu nhanh lên chút đi".

"Tới liền tới liền".

Một, hai phút nữa lại trôi qua nhưng sữa bột vẫn chưa thể cho bú ngay được, phải làm cho nó nguội thêm chút nữa.

Đứa nhỏ khóc không ngừng, coi thật đáng thương.

Hai cô bé không biết làm sao mới tốt, cứ lần lựa mãi. Thẩm Lê cắn răng một cái, cầm một lọn tóc của Nguyên Nhược nhét vào tay Thẩm Đường, còn nhỏ giọng nói: "Tóc của chị nè, đây đây, cho em cầm đó, đừng khóc nữa nhe".

Nguyên Nhược sững người, cô thật sự không muốn như vậy nhưng mà không còn cách nào khác. (Editor: Chơi khôn dậy bà Lê J)))))))

Thêm nữa, biện pháp này dường như rất hữu hiệu, bạn nhỏ khóc rống thêm chừng mười giây, sau đó nhận ra rằng có thứ gì đó trong tay mình và dần dần ngừng khóc.

Sữa được làm nguội vừa đủ độ rồi nên Nguyên Nhược cầm lấy cho em ấy bú. Thẩm Đường uống no rồi lăn ra ngủ thiếp đi, sữa hút được một nửa đã nhắm hai nhắm lại, bình yên ngã vào trong lòng cô.

Sợ làm em bé tỉnh giấc rồi sẽ lại khóc, Nguyên Nhược không dám đem Thẩm Đường đặt xuống, chỉ có thể ôm em ấy cho đến khi cảm thấy đối phương đã ngủ say, lúc này mới chầm chậm thả em ấy xuống nệm, nhỏ giọng thì thầm kêu Thẩm Lê đi lên lầu, đem chăn mỏng lại đây đắp cho em ấy.

Kỳ nghỉ hè năm đó trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua hai tháng.

Nguyên Nhược mỗi ngày đều đến nhà đối diện làm bài tập, đến giờ ăn tối mới về nhà, có đôi khi còn ăn tối luôn ở Thẩm gia.

Dương Hà Anh tức giận, mắng: "Cả ngày chạy qua nhà đối diện, không chịu ở nhà. Bài tập hè còn chưa có làm xong, làm không xong mẹ cũng không thèm quản con nữa".

Nguyên Nhược nào có nghe lọt tai, ôm đồ trong tay chạy đi như một cơn gió.

Sau đó, đầu tháng chín khai giảng, mỗi ngày đều lên lớp tan học, bài tập lại nhiều nên Nguyên Nhược không thường xuyên đến Thẩm gia nữa, chỉ có chủ nhật rảnh rỗi mới chạy qua.

Thẩm Đường hơn bảy tháng tuổi đã biết bò, không hề bập bẹ bi bô nói suốt mà đa số thời điểm đều khá là yên tĩnh, mở to hai mắt nhìn đông nhìn tây. Đây là giai đoạn đứa nhỏ mới bắt đầu học mọi thứ từ thế giới xung quanh nên cả ngày đều hưng phấn đến mức thấy ai cũng rì rầm nói gì đó không rõ ràng, nước miếng chảy ròng ròng.

Răng em ấy đã nhú ra dài, thích gặm gặm tay.

Nguyên Nhược đã dám chủ động ôm em ấy, ôm riết cũng có chút kinh nghiệm, một tay đỡ sau lưng, một tay đỡ chân, như vậy mới không làm em ấy bị ngã.

Có thể là đang trong thời kỳ mọc răng, em ấy nhìn thấy cái gì cũng đều muốn cắn, Thẩm Đường luôn muốn đến gần gặm gặm Nguyên Nhược, có lúc gặm mặt, có lúc gặm cằm, ngăn cũng không ngăn nổi, trực tiếp làm mặt Nguyên Nhược đầy nước miếng.

Nguyên Nhược có chút ghét bỏ bạn nhỏ nhưng vẫn thích chạy sang đây ôm em ấy.

Sau khi em ấy biết bò rành thì khá là hiếu động, có lúc không chú ý liền hướng cửa mà bò, nếu không ngăn lại, em ấy sẽ thực sự bò ra khỏi nhà mất.

Cha Thẩm đã mua một miếng chặn cửa về để chặn nhưng dùng chưa được mấy ngày, em ấy thấy bị chặn cửa thì sẽ khóc, mở đồ chặn ra thì nín. Bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là khỏi chặn đi, hai người lớn trong nhà đành phải chú ý nhiều hơn một chút.

Thẩm Đường cũng bắt đầu học nói nhưng từ đầu tiên em ấy nói lại là "A nhạ", thật kì lạ.

Cha Thẩm cùng Mạnh Tinh Vân đã dạy cho em ấy gọi cha mẹ cả ngày nhưng em ấy không gọi là không gọi, chỉ có thể kêu: "A Nhạ, a Nhạ", không biết rốt cục là gọi ai nữa. (* mê gái từ lọt lòng =))))))

Nguyên Nhược hỏi Dương Hà Anh: "Mẹ, người đầu tiên con gọi là ai dạ?"

Dương Hà Anh không quá để ý, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Cha con".

Nguyên gia là một gia đình vợ chồng công nhân viên điển hình, Dương Hà Anh kiếm được mức lương cao hơn và làm việc trong một công ty nước ngoài. Năm đó sau khi sinh Nguyên Nhược, để có thể quay lại làm việc kiếm tiền càng sớm càng tốt, hai vợ chồng đã chia nhau ra chăm sóc đứa trẻ, Nguyên Nhược từ lúc được sinh ra đến khi được mấy tháng tuổi là do Dương Hà Anh chăm sóc, còn Nguyên Lợi Hòa chăm từ mấy tháng cho tới hai tuổi mới thôi, vậy nên Nguyên Nhược gọi cha trước cũng là chuyện bình thường.

Sau kỳ thi có thể thả lỏng mấy ngày.

Thứ bảy, Nguyên Nhược lại lần nữa mang tập sách chạy sang nhà đối diện, Thẩm Lê đã bày sẵn cái bàn nhỏ, đang chờ.

Lúc này Thẩm Đường đã có thể dựa vào đồ vật này nọ mà đứng lên, men theo bàn ghế chập chững đi một hai bước, vừa thấy Nguyên Nhược vào cửa, đứa nhỏ hưng phấn đến không thèm dựa vào bàn ghế, giang hai tay loạng choạng đi về phía Nguyên Nhược, trong miệng còn lẩm bẩm "Nhạ, nhạ".

Nguyên Nhược vội vàng tiến lên và bế em ấy đễ không bị ngã sấp mặt.

Thẩm Đường có vẻ rất vui, sau khi được ôm, thì hihi hôhô cười không người, tay chân vung loạn xạ.

Thẩm Lê ở bên cạnh sợ Nguyên Nhược ôm không được, liền hai, ba bước tiến lên đỡ, nói: "A Nhược cậu đừng để em ấy ngã, cẩn thận chút".

Nguyên Nhược trả lời: "Mình biết rồi, không đâu".

Đứa nhỏ lại càng hưng phấn, chân đung đưa.

"A Nhạ, A Nhạ".

Nguyên Nhược không thể ôm vững em ấy hơn nữa, vì vậy cô chỉ đành dùng sức mà ôm lấy, cố gắng đi về phía băng ghế.

Thật vất vả đi tới, đặt em ấy xuống nhưng em ấy không chịu, liền ôm chặt lấy chân cô, "A Nhạ, A Nhạ".

Nguyên Nhược không thể làm gì khác hơn là lại ôm em ấy, không để bị ngã.

Cũng chính vào lúc này, Thẩm Lê bỗng dưng phản ứng lại, không thể tin được mà hỏi: "A Nhược, chẳng lẽ em ấy đang gọi cậu sao?"
Bình Luận (0)
Comment