Trong màn đêm tĩnh mịch, ngọn đèn trong nhà không đủ sáng.
Nguyên Nhược quay đầu lại, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Đường, người này cúi đầu, không đối diện cùng cô. Có lẽ là trong nháy mắt này đã làm cô động lòng, cuối cùng là không thể buông tay, Nguyên Nhược chần chờ chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không đâu, hãy nhanh ngủ một giấc, sáng mai ra ngoài ăn cơm, đến lúc đó chị sẽ gọi em dậy".
Thẩm Đường không đáp lại, vẫn bộ dáng như cũ ngồi ở chỗ đó.
Nguyên Nhược đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tối hôm đó, hai người cũng không làm sao buồn ngủ, Nguyên Nhược không ngừng suy nghĩ về sau nên sắp xếp đứa nhỏ như thế nào. Sinh hoạt, học tập, đủ loại chi phí, còn có một đống lớn chuyện phiền toái, cô không có tiền, cũng không có quá nhiều tâm lực.
Một mình nuôi sống bản thân đã khó, có thêm một học sinh trung học sống cùng lại càng khó hơn.
Ngày hôm sau, Nguyên Nhược gọi điện cho hai ông bà lão, giải thích tình huống ở bên này.
Hai ông bà định đưa Thẩm Đường về bên đại viện, dù sao hai vợ chồng họ cũng đã về hưu, có thời gian rảnh rỗi chăm sóc cho bạn nhỏ học cấp ba, tiền bạc không phải vấn đề lớn, nuôi một đứa trẻ tuổi mới lớn có thể phí bao nhiêu tiền chứ, sinh hoạt phí rồi học phí cũng không tốn quá nhiều. Nhưng Nguyên Nhược không để em ấy về bên kia, chỉ là thông báo một tiếng mà thôi, nếu cô đã đồng ý thì chắc chắn sẽ không bội tín.
Hơn nữa, khoảng cách thế hệ giữa cô bé mới lớn với thế hệ trước quá xa, dù sao em ấy cũng chuẩn bị vào lớp mười hai rồi, tốt hơn hết là đừng gây ra quá nhiều xáo động.
Xế chiều hôm đó Nguyên Nhược dẫn theo Thẩm Đường đem tất cả hành lý chuyển tới, lại đặt mua một số đồ dùng sinh hoạt cá nhân, xem như là để bạn nhỏ an tâm.
Buổi tối, cô cố ý ở nhà nấu cơm, để Thẩm Đường giúp mình làm này nọ, thỉnh thoảng cùng đối phương nói vài câu, cố gắng xoa dịu bầu không khí.
Thẩm Đường tương đối trầm mặc ít nói, hỏi một câu thì đáp một câu, tựa hồ không muốn nói nhiều.
Nguyên Nhược vò vò đầu người này, nhẹ giọng nói: "Đừng xa lạ quá như vậy, cứ coi như nhà của mình đi, em cũng đâu phải là người ngoài".
Đứa nhỏ há miệng, lúng túng một lát, muốn nói lại thôi, hồi lâu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chị".
Nguyên Nhược cũng không phải là loại người đặc biệt giỏi trong việc giao tiếp an ủi, cô không thể nói những lời quá êm tai, không biết nên làm sao để động viên đối phương, sau khi từ khóe mắt liếc nhìn em ấy một lúc, cô đưa cho Thẩm Đường một cái chậu nhỏ để giúp rửa rau.
Trong một tuần sau đó, hình thức hai người ở chung đều là như vậy, bạn nhỏ quá mức cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo làm sai chỗ nào khiến cô không thích. Em ấy sẽ dậy sớm, ngủ muộn, sẽ không dấu vết quan sát phản ứng của Nguyên Nhược, đem nhà cửa quét dọn sạch đến không vương một hạt bụi, thậm chí còn sắp xếp chăn gối trên sô pha ngay ngắn.
Nguyên Nhược đã nghĩ đến việc nói chuyện nghiêm túc với em ấy, nhưng cuối cùng vẫn là không làm, một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa còn có thể làm gì khác, em ấy chỉ muốn làm nhiều việc hơn để giải tỏa lo lắng bất an của chính mình mà thôi, không cho em ấy làm ngược lại sẽ khiến em ấy càng thêm khó chịu thấp thỏm.
"Gia tài" mà Thẩm Lê lưu lại không chỉ có Thẩm Đường mà còn có một đống lộn xộn không rõ ràng, giờ tất cả đều rơi trên đầu Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược có thể bỏ qua nó, nhưng vẫn còn một đứa nhỏ ở đây, nếu muốn bạn nhỏ có thể an tâm mà sống ở đây thì cô phải che chở bảo vệ em ấy, cô chỉ có thể tiếp nhận mớ hỗn độn này, nếu không ai biết ngày sau sẽ có sự cố nào xảy ra.
Thẩm Lê tông xe làm người ta tàn phế, Nguyên Nhược đã trả phần tiền bồi thường còn lại, còn có chi trả những thứ ngổn ngang kia, dù sao, cần chịu trách nhiệm vẫn phải có người chịu trách nhiệm. Bất kể nói thế nào gia đình người bị xe tông cũng không dễ dàng gì, người ta là lực lượng lao động chính trong nhà, lại là lao động tỉnh khác đến, cuộc sống của họ còn thảm hơn cô nhiều.
Vào thời điểm đó, trong tay Nguyên Nhược không có nhiều tiền nên hướng về Khương Vân vay để trang trải cuộc sống. Cô không đề cập việc này với Thẩm Đường, cô chỉ nói rằng năm đó khi họ chia tay, Thẩm Lê đã cho cô một khoản tiền, hiện tại coi như là sòng phẳng.
Sau khi làm xong những việc này, lúc mọi chuyện lắng xuống, Nguyên Nhược dăng ký ở trong kí túc xá cho Thẩm Đường, không để bạn nhỏ ở cùng một chỗ với mình suốt thời gian dài kia. Cũng không phải cô không muốn cùng Thẩm Đường ở chung mà chỉ là không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của bạn nhỏ, hơn nữa Thẩm Đường cũng có ý này.
Hơn một năm sau đó, Nguyên Nhược trải qua không tốt lắm, bước đi liên tục gặp khó khăn. Lúc đó cô đang làm việc trong một công ty tư nhân, 996 (*) là tiêu chuẩn hết sức bình thường, mặc dù mức lương cao nhưng cô không có hy vọng thăng tiến và luôn bị chèn ép, cấp trên mở một mắt nhắm một mắt, trước sau không cho cô một câu trả lời chắc chắn nào. Có rất nhiều sự cạnh tranh tại nơi làm việc, ở trong loại hoàn cảnh này làm bất cứ thứ gì cũng vô cùng gian nan, muốn có cơ hội thăng tiến cũng là chuyện không có ánh sáng.
(*) Tiêu chuẩn 996 có nghĩa là 9h sáng bắt đầu làm việc, kết thúc ngày làm việc vào 9h tối và tiếp diễn liên tục trong suốt 6 ngày mỗi tuần. Đây là vấn đề đang phổ biến tại rất nhiều các công ty Trung Quốc hiện nay.Con người ấy mà, sẽ không cả đời đều gặp vận tốt, may mắn được học lên cao là đã ổn rồi, sau này đi làm đâu thể nào thoải mái như vậy.
Cuối năm đó, tài khoản của Nguyên Nhược trống rỗng, trả hết nợ, trong tay không còn bao nhiêu tiền, thậm chí tiền mua quà Tết tử tế cho hai ông bà lão cũng không có.
Dương Hà Anh vừa đau lòng vừa mắng cô lo chuyện bao đồng, nhưng bà sẽ không nói những lời như vậy trước mặt Thẩm Đường. Hai ông bà đã chuyển hai mươi nghìn nhân dân tệ cho cô, còn dặn cô có chuyện gì thì cứ nói với trong nhà.
Cũng chính vào lúc này, khi Nguyên Nhược đến nhà anh trai giúp đỡ chị dâu nướng bánh quy, chị dâu cười nói: "Em biết làm bánh sao không mở cửa hàng đi, bán bánh mỳ bánh gato gì đó?"
Phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, cô không có tiền, có đi ăn cướp cũng không đủ vốn.
Nhưng chị dâu cũng không để ý lắm, nói: "Bọn chị có mà, có thể cho em mượn".
Nguyên Nhược cho rằng đây là lời khách sáo, vì vậy cô không coi là chuyện to tát gì, nên nửa đùa nửa thật nói nếu cho mượn thì cô sẽ nhận và liền đi nghiên cứu thử xem.
Ai ngờ chị dâu và anh trai thật sự chuyển tiền, quả thực thẳng thắn trực tiếp.
Cả hai vợ chồng bọn họ đều là người mạnh mẽ, có công ăn việc làm ổn định, dành dụm được rất nhiều tiền trong mấy năm nay, cũng không tiêu xài gì nhiều. Chuyện giúp đỡ Nguyên Nhược là hai người họ đã thương lượng với nhau, cùng đưa ra quyết định, hai bên đều không có ý kiến gì.
Từ chức và mở cửa hàng là quyết định táo bạo nhất mà Nguyên Nhược từng làm, được ăn cả ngã về không, giờ trời có sập xuống cũng phải thành công.
Hà Dư đề xuất đặt cửa hàng trên đường đông của làng đại học, nơi có rất nhiều người dân và sinh viên, lưu lượng người lớn, vì vậy nguồn khách hàng không phải là vấn đề.
Bạn bè xung quanh đã giúp đỡ Nguyên Nhược rất nhiều, Thẩm Đường vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Bận bịu mệt đến mệt đến đất trời tối sầm, mỗi ngày đều có một đống lớn chuyện phải làm, khi đó Nguyên Nhược mệt muốn chết đi được, có lúc về đến nhà là cũng không muốn nhúc nhích.
Lúc này Thẩm Đường đã học đại học, nộp đơn vào đại học C.
Bạn nhỏ rất không chịu thua kém, làm gì đều có thể thành công, còn có thể chăm sóc Nguyên Nhược. Trong thời gian đó, người này thường đi học về phụ giúp dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, thỉnh thoảng em ấy lại đi cửa hàng phụ giúp.
Cửa hàng bánh mới mở, không thuê được nhân viên, trong tiệm chỉ có một mình Nguyên Nhược vừa là chủ vừa là thu ngân. Bạn nhỏ hiểu chuyện nên Nguyên Nhược thoải mái hơn một chút, chí ít áp lực không lớn như vậy, có người bồi tiếp luôn rất tốt đẹp.
Một lần Nguyên Nhược mệt mỏi và ngất đi trong phòng bếp, Thẩm Đường là người đầu tiên phát hiện ra, cõng cô trên lưng chạy đến bệnh viện.
Nguyên Nhược ở bệnh viện theo dõi hai ngày, người này ở cùng cô chăm sóc hai ngày, lớp cũng không đi học, căn bản cô khuyên cũng không nghe.
Sau đó, cửa hàng thuê một nhân viên, cũng chính là tiểu Trần.
Kỳ thực khi đó Nguyên Nhược không muốn thuê nhân viên, cô nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng mà Thẩm Đường đã quyết định đăng tin tuyển dụng, mười mấy ngày sau thì chuyển hai nghìn tệ cho cô.
Hai nghìn tệ này là số tiền tiết kiệm đầu tiên trong đời của bạn nhỏ, gần nửa tháng chắt chiu, chắp vá dành dụm, tìm việc làm thêm khắp nơi, cuối cùng cũng có được số tiền ít ỏi này, sau đó đưa hết cho Nguyên Nhược, bản thân một xu cũng không giữ lại.
Vạn sự khởi đầu nan, dần dần sẽ ổn thôi.
Vượt qua giai đoạn khó khăn nhất thì mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng. Vị trí cửa hàng bánh ngọt được chọn rất tốt, lúc mới mở không được nhiều khách cho lắm nhưng sau đó doanh thu ngày càng tăng.
Phần lớn số tiền kiếm được đều được dùng để trả nợ, lại phải trừ ra các khoản tiền cần dùng trong cửa hàng, phần còn lại mới để cho hai người bọn họ sử dụng.
Sau khi hai người cùng nhau chịu khổ, cái gọi là cảm giác khoảng cách đã dần dần biến mất, họ trở nên thân thiết hơn.
Nguyên Nhược thực sự đã chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Đường, mà Thẩm Đường đã không còn lầm lì bất an như trước, bạn nhỏ thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn dịu dàng ít nói nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi em ấy vừa mới đến đây.
Nguyên gia bên kia cũng từ trong đáy lòng chấp nhận Thẩm Đường, coi em ấy như người một nhà mà đối xử.
Nỗi đau mất mát sẽ được chữa lành, cuộc sống ngày ngày trôi qua, bất kể là Mạnh Tinh Vân hay cha Thẩm hay Thẩm Lê, những dấu vết mà họ để lại trong lòng người còn sống sẽ dần dần phai nhạt đi.
Khi nghĩ đến họ, Dương Hà Anh sẽ nói liên miên không dứt, sẽ thở dài với Nguyên Nhược: "Nếu bọn họ vẫn còn ở đó, khẳng định hiện trạng đã khác rồi. Tiểu Đường không chịu thua kém như thế, a Lê nó cũng không làm người ta thất vọng, dì Mạnh với chú Thẩm cũng rất tốt, cả một nhà ai cũng thật giỏi".
Nguyên Nhược không biết nên trả lời như thế nào, không muốn để cho Thẩm Đường nghe thấy những thứ này.
Duy nhất một lần, Thẩm Đường chủ động hỏi: "Chị nhớ chị ấy sao?".
Lúc đó Nguyên Nhược đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, trên mặt còn đeo khẩu trang, nhất thời không kịp phản ứng, nghe vậy nghiêng đầu liếc nhìn đối phương, hỏi ngược lại: "Nhớ ai?"
Thẩm Đường trầm mặc một hồi mới nói: "Chị em".
Nguyên Nhược sửng sốt, hoàn toàn không hiểu tại sao em ấy lại hỏi như vậy, hồi lâu cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác, nín một lúc lâu chỉ có thể hỏi lại một lần nữa: "Em nhớ cậu ấy sao?"
Thẩm Đường không lập tức trả lời, mí mắt rũ xuống, sau đó nhẹ giọng nói: "Có một chút."
Khi đó thanh minh đang đến gần, là tiết cúng bái người đã khuất. Nguyên Nhược không nghĩ sâu về điều đó chỉ nghĩ rằng em ấy đang nhớ Thẩm Lê nên nhẹ giọng nói vài lời an ủi, hứa rằng hai ngày nữa sẽ cùng em ấy đi tảo mộ.
Đêm đó trời mưa nhẹ, thời tiết không tốt lắm, âm thanh tí tách tí tách thật đáng ghét.
Nguyên Nhược đã làm việc bên ngoài gần như cả ngày, cô quá mệt mỏi, nằm không bao lâu liền ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, trên người đã được đắp một tấm chăn, TV cũng bị tắt đi.
Trong phòng bếp có ánh đèn hắt ra, tia sáng có chút chói mắt. Nguyên Nhược hí hí mắt nhìn sang bên đó, Thẩm Đường đang nấu ăn trong bếp, làm bữa tối cho cô.
Nguyên Nhược không nhịn được gọi đối phương một tiếng, thanh âm rất nhỏ.
Thẩm Đường quay đầu lại, "Chị thức rồi?"
Vén chăn trên người ra, Nguyên Nhược đi qua.
Còn chưa đi vào nhà bếp, người này lại nói: "Chị đừng đi vào, xong liền thôi".
Cô đến gần nhìn một chút, "Em đang nấu món gì vậy?"
"Cháo cá tuyết", Thẩm Đường nói.
Không chỉ có cháo mà còn có các đồ ăn khác như bánh ngô, sò điệp xào cay, tôm cháy tỏi.
Đều là những thứ trước đây Nguyên Nhược tình cờ nhắc tới, có lúc đói bụng thèm ăn, gọi đồ ăn mang về không được vệ sinh mà bản thân lại không muốn tự làm cho nên chỉ nói vài câu coi như ăn rồi.
"Trời cũng tối rồi, sao em làm nhiều như vậy, nhất định là ăn không hết đâu", cô nói.
"Không sao, có thể cất vào tủ lạnh."
Nguyên Nhược à một tiếng, nếm thử một cái đuôi tôm. Cô chỉ lo ăn, không để ý nhiều đến người bên cạnh, đợi đến lúc cô quay đầu lại thì thấy Thẩm Đường đang nhìn mình.
Ánh mắt người này sâu xa, bên trong tựa hồ chất chứa ý đồ khác khó có thể phát giác.
Trái tim của Nguyên Nhược căng thẳng.