Độc Chiếm Nàng

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rời khỏi trường đại học C, hai người phóng xe thẳng về nhà mà không đến cửa tiệm.

Mưa không kéo dài lắm, chờ hai người đến dưới lầu tiểu khu thì đã tạnh.

Mở cửa bước vào nhà, thay quần áo rồi đi nấu cơm, Nguyên Nhược hầm một nồi canh xương sườn cho Thẩm Đường, ôn tập gần hai tuần liền, cuối cùng thi xong, coi như là để bồi bổ cho em ấy.

Hôm nay thời tiết mát mẻ, buổi tối mở cửa sổ ra, vừa nằm trên ghế sô pha vừa xem TV.

Đây là bộ phim khoa học viễn tưởng đã từng chiếu nay đang phát lại theo yêu cầu trên một trang web, hiệu ứng hình ảnh rất tốt. Nguyên Nhược không có hứng thú với những bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng cô vẫn nằm dài ở bên phải ghế sô pha để xem. Tối nay, cô thay một chiếc áo trễ vai với đường viền cổ thẳng, thiết kế cutout ở phía sau (*) nhưng nó rất nhỏ với chỉ một đường may mỏng.

(*) Áo NN mặc đại khái sẽ thế này nhưng đường viền mỏng hơn:



Cô có dáng người chuẩn, eo thon, không thích hợp với dáng áo ngắn rộng rãi, những kiểu áo đó khi mặc lên trông phần thân trên có vẻ tròn trịa, vì vậy cô mặc loại áo mỏng vừa vặn như thế này mới đẹp.

Nguyên Nhược chưa bao giờ keo kiệt trong việc phô bày dáng người của mình, cô cũng rất giỏi trong việc chọn trang phục, mỗi một bộ quần áo cô chọn đều nhìn thật thuận mắt.

Xem TV được một nửa, Thẩm Đường đi sang ngồi xuống xoa bóp lưng cho cô, cô liền gối đầu lên cánh tay nằm hưởng thụ, lâu lâu khẽ chỉ vị trí xoa bóp một tiếng hoặc tán gẫu với Thẩm Đường, tùy tiện nói gì đó.

Khi nói về Dư Tuyền, Thẩm Đường hỏi một cách khó hiểu, "Chị hiểu cô ấy sao?"

Nguyên Nhược không phản ứng lại, cô chưa từng nghĩ quá nhiều về chuyện này nên thẳng thắn nói: "Mới tiếp xúc hai ba lần, sao có thể hiểu nhanh như vậy."

Lúc này mới quen biết bao lâu đâu, sao mà hiểu rõ được.

Thẩm Đường rũ mắt xuống, thâm thúy nói: "Vậy nên là không hiểu rõ nhỉ?".

Câu nói này nghe thật kỳ lạ, mặc dù sự thực chính là như vậy nhưng hình như có gì đó không đúng lắm. Nguyên Nhược trong một lúc không thể tìm ra vấn đề ở đâu, chỉ nói: "Cứ thong thả đi, không thể hiểu hết mọi thứ chỉ sau mấy lần gặp mặt đâu, ở cùng người khác chính là từ từ tìm hiểu như vậy đó, sau này em đi làm cũng sẽ như thế".

Nói về những chuyện này tránh không được muốn dạy dỗ em ấy một chút, nhưng Nguyên Nhược cũng không lải nhải dông dài, đến lúc thì dừng lại.

Rốt cuộc thì chính hai chữ "người khác" đã nói lên khoảng cách với Dư Tuyền, nghe vậy, sức lực của Thẩm Đường nhẹ dần, tiếp tục xoa bóp.

Trên TV vẫn còn đang chiếu bộ phim với tình tiết căng thẳng kích thích, bọn họ không nói chuyện nữa, Nguyên Nhược nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng cả người đều ở trạng thái trống rỗng, một lúc sau, cô nhắm mắt lại, Thẩm Đường ngồi nghiêng ở bên cạnh, bàn tay trắng nõn ở trên lưng Nguyên Nhược ấn xoa từ từ.

Nguyên Nhược từ trước đến giờ rất thích em ấy xoa bóp cho mình, muốn xoa thế nào đều theo ý cô.

Ánh mắt Thẩm Đường xẹt qua mặt cô, trong chốc lát lại nhìn đến tấm lưng nửa lộ kia.

Một lúc lâu, ngón tay thon thả hơi co lại, đã lâu không xoa bóp như vậy nên cô ấn ấn xung quanh.

Thẩm Đường xoa bóp rất giỏi, sức lực vừa phải.

Nguyên Nhược có chút khó xử, không quen với kiểu cử chỉ lấy lòng đột ngột này, xoa tới xoa lui một hồi liền cứng đờ thân thể.

Ngay sau đó, người phía sau liền bỏ tay ra ấn vào những chỗ khác, như thể hành vi vừa rồi chỉ là mình nghĩ nhiều.

Nguyên Nhược dừng một chút, mím mím môi, không nghĩ ngợi gì mà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cốt truyện của bộ phim đã đến hồi gay cấn, phe chính phe tà đánh nhau kịch liệt, bối cảnh hoành tráng khí thế, hiệu ứng hình ảnh vô cùng tuyệt vời. Khi tập phim chỉ còn vài phút nữa là kết thúc thì người sau lưng bỗng nhiên bỏ dép lê ra, nhấc chân dài lên rồi trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha.

Nguyên Nhược sững sờ nhìn lại.

Sắc mặt Thẩm Đường như thường, giọng điệu rất bình tĩnh tự nhiên.

"Giúp chị đấm lưng một hai lần sẽ thoải mái hơn".

Nói xong liền thật sự bày ra bộ dạng đấm lưng cho Nguyên Nhược.

Âm thanh trên TV hơi ồn ào, hình ảnh thay đổi rất nhanh, các cảnh hiệu ứng đặc sắc cũng không tệ lắm.

Nguyên Nhược lúng túng, nhất thời không nói nên lời, cô nên nói điều gì đó hay làm gì đó chứ nhỉ, từ chối hoặc đồng ý mà không phải im lặng như bây giờ.

Thực ra xoa bóp đấm lưng cũng bình thường thôi, đâu phải làm gì khác, huống hồ còn cách một lớp quần áo nữa, đơn giản là vận động gân cốt mà thôi.

Không hiểu lý do gì, Nguyên Nhược lại nhớ tới cuộc trò chuyện lúc đang đánh bài ngày đó ở biệt thự thuê, nghĩ đến cậu nhóc đẹp trai trong miệng người khác, nhất thời cảm thấy Thẩm Đường không giống mình nên đừng có nghĩ nhiều vậy.

Bên cạnh đó, không phải những cô gái nhỏ khác đều có bộ dáng như Thẩm Đường sao, hàng ngày cùng người ở bên cạnh tiếp xúc đều khá là gần gũi, không cố ý giữ khoảng cách.

Nguyên Nhược mở miệng, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý chứ mà đi từ chối thì có vẻ hơi kỳ quái, giống như là trong lòng cô có bí mật không để người khác biết vậy. Lần nữa cô lại gối đầu lên tay, quên đi những cảm thụ cùng suy nghĩ quái dị kia.

Hình ảnh trên TV không ngừng thay đổi, tình tiết sắp kết thúc, khung cảnh ồn ào dần trở nên ấm áp.

Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV phản chiếu.

Lúc đầu Nguyên Nhược còn cứng ngắc cả người nhưng dần dần, với kỹ thuật vừa phải của Thẩm Đường mà cô dần dần thả lỏng, không còn ngượng ngùng như trước mà ngược lại rất hưởng thụ.

Mỗi ngày đều khom lưng cúi đầu làm việc ở phòng bếp, lâu ngày sẽ rất mệt, được xoa bóp như vậy thật sự thoải mái.

Thẩm Đường thành thật quy củ, nên làm sao thì cứ vậy mà làm.

Một lát sau, người này bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Chị cùng cô Dư muốn đi đâu ăn cơm?"

Nguyên Nhược lúc trước khi đang ăn cơm đã từng nhắc tới chuyện này. Chủ nhật cô muốn đi ra ngoài, kêu Thẩm Đường đừng đợi cửa. Bây giờ bị hỏi một câu như vậy, tâm tư của cô trở lại, suy nghĩ một lát trả lời: "Chị vẫn chưa nghĩ kỹ, để mai xem thế nào"

"Có một nhà hàng Quảng Đông mới mở phía Đông làng đại học, giá cả vừa túi tiền, không gian cũng tốt", Thẩm Đường nói: "Trước kỳ thi em đã đi ăn cùng bạn học người Quảng Đông, cậu ấy nói rằng hương vị rất chính tông, cảm giác cũng không tệ lắm".

Làng đại học ở gần đây, bên đó mặc dù không phồn thịnh như phố Bắc nhưng có rất nhiều đồ ăn ngon, có thể tìm thấy đồ ăn ngon ở khắp mọi nơi. Nguyên Nhược thường cùng bạn bè đi ăn ở gần làng đại học. Nghe lời Thẩm Đường nói xong cô cảm thấy ăn món Quảng Đông cũng ok, dù sao Dư Tuyền cũng không phải người địa phương mà là từ thành phố B tới, khẩu vị nơi này thiên về đồ cay nên đúng là không hợp với cô ấy lắm.

"Cũng được, tí nữa chị sẽ lên mạng search xem thế nào", Nguyên Nhược nói xong thì chợt từ câu hồi nãy của em ấy nắm bắt được thông tin bất thường, cô mỉm cười hỏi đầy ẩn ý, ​​"Bạn học nam à?"

Thẩm Đường rũ mắt xuống, ừ một tiếng.

"Thật tốt, em nên kết bạn nhiều hơn", Nguyên Nhược tán đồng nói: "Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm hay đi ra ngoài dạo phố một chút cũng tốt".

Thẩm Đường không muốn nói về chuyện này, vì vậy cô hướng tay về phía sau cổ Nguyên Nhược mà xoa, hơi dùng lực đấm hai cái.

Hành động này khiến Nguyên Nhược dừng câu chuyện lại, không khỏi hơi nâng cằm lên theo động tác của đối phương. Cổ có chút đau, đây là ảnh hưởng do làm việc quá sức trong thời gian dài.

Đôi tay của Thẩm Đường rất linh hoạt, cô xoa bóp khắp vai, cổ, sau tai, chỗ nào cũng xoa bóp một lần để Nguyên Nhược bớt mệt mỏi vì làm việc cả ngày.

Một tập phim khoa học viễn tưởng kia đã sớm kết thúc, ngay sau đó chiếu tập kế tiếp.

Cảnh mở đầu mơ hồ với cảnh hai nữ diễn viên hôn nhau trong một căn phòng nhỏ. Mối quan hệ giữa các nhân vật trong phim nước ngoài quá hỗn loạn, hai tập đầu nam nữ chính còn ở chung với nhau, đến tập sau thì lại thay đổi, nam nữ chính bị tách ra, nữ chính ở cùng với người phụ nữ khác.

Nữ chính quay lưng về phía này, ống kính kéo ra xa dần, hình ảnh trở nên mơ hồ, chỉ chốc lát sau lại trở nên rõ ràng.

Góc máy quay trong phân đoạn này vô cùng tinh tế lại lãng mạn, hơn nữa sau khi trải qua kiểm duyệt thì chỉ chiếu từ vai trở lên.

Hai nhân vật nữ trên màn ảnh đều đẹp, nữ chính hôn mặt người phụ nữa kia, hôn mãnh liệt không dứt.... Cảnh sau đó là nữ chính ngửa cổ nhìn trần nhà.

Có lẽ là đêm hè quá nặng nề buồn bực, cổ họng Nguyên Nhược bắt đầu khô khốc, đột nhiên có hơi nóng, gió mát từ cửa sổ không ngừng thổi qua, nhưng sự khô khan trong phòng không thể tiêu tan.

Cô ấy nhìn sang chỗ khác, không nhìn vào màn hình TV nữa mà rũ mắt nhìn xuống đất.

Người bên cạnh lúc này lùi về phía sau một chút, sức mạnh trong tay tăng lên, hơi đè xuống.

- - Chỉ là đang giúp xô xoa bóp mà thôi, lui về phía sau một chút mới tiện tư thế.

Sức xoa bóp có chút mạnh nhưng cũng không còn khó chịu như trước, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy nhiên có lẽ là ảo giác của Nguyên Nhược nên cô luôn cảm thấy hình như hai người quá gần gũi rồi, nhưng cũng có lẽ cảm giác của cô đã sai.

Thẩm Đường lùi về phía sau một chút, đè mạnh vai Nguyên Nhược, trầm giọng hỏi: "Mấy ngày nay chị đều ở cửa tiệm bận rộn, ngày nào cũng làm việc vất vả nên nơi này có vẻ đau mỏi nhiều".

Người này không cẩn thận đụng phải Nguyên Nhược, Nguyên Nhược không khỏi sửng sốt một chút, nghe được câu hỏi liền cố hết sức bỏ qua, thật lâu sau mới nói: "Có một chút."

"Em sẽ giúp chị ấn".

Quỷ thần xui khiến Nguyên Nhược đồng ý.

Thẩm Đường cúi người xuống, đem cùi chỏ chống lên vai cô, sau đó tới gần hơn. Chỉ là người này dẫn sao cũng không phải chuyên nghiệp nên không thành thạo mấy, động tác không đúng lắm.

Cảm giác ở sau lưng quá rõ ràng, kề bên quá gần, đều sắp chạm vào nhau luôn rồi. Nguyên Nhược vùi nửa khuôn mặt vào trong cánh tay, ánh mắt rơi trên mặt đất, không dám quay đầu nhìn lại.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh sáng từ màn hình TV chiếu ra, hoàn toàn phác họa bóng dáng của cả hai.

Gió bên ngoài nhỏ dần, không hướng vào trong cửa sổ mà thổi, phòng khách liền có vẻ oi bức.

Nguyên Nhược không tự nhiên vén mái tóc rũ xuống của mình, chống đỡ nửa người trên, không muốn tiếp tục xoa bóp nữa mà đúng lúc này Thẩm Đường lại đang cúi ấn xuống, hai người vô ý ở sát cạnh nhau, Thẩm Đường như dán phía sau lưng cô. Cô cứng đờ cả người, những lời cô định nói đều mắc kẹt trong cổ họng.

Thẩm Đường cũng dừng lại động tác.

Nguyên Nhược ngây ra một hai giây, không biết phải làm thế nào.

Cô chưa kịp định thần lại, Thẩm Đường đột nhiên ấn xuống, một bóng đen đổ xuống sau lưng cô.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, âm thanh trên TV đột nhiên nhỏ dần, hết thảy mọi thứ như là trong chớp mắt bị ngưng tụ, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment