Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào

Chương 8.1

Buổi tối được mời đến đồn cảnh sát uống cà phê, hoàn toàn không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Cảnh sát đang hỏi khẩu cung, có câu Tô Hợp Hoan trả lời có câu không, dần dần mệt mỏi gục ở trên bàn. . . . . . Thành thật mà nói, cô có hơi sợ.

Mặc dù Boss là người bị hại, nhưng anh cũng là chủ mưu, cô không biết nên giải thích thế nào với cảnh sát, nếu như cô nói Boss muốn cô lấy bình hoa đập mình, cảnh sát có nghĩ cô bị điên không?

Đột nhiên cảnh sát đứng dậy đi ra ngoài, cô gục xuống bàn không nhúc nhích, cho đến khi anh ta quay lại gọi cô.

"Cô Tô, cô có thể đi được rồi."

Ơ?

Cô hơi sững sốt, không có hơi sức ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa, Lạc Dịch đang đàm phán với một vị cấp cao, sau đó hai người bắt tay, anh đi tới chỗ cô.

"Hợp Hoan." Trên gương mặt lộ ra nụ cười khiến người ta yên lòng, anh đưa tay:”Tới đây.”

Cô giống như bị thôi miên, bỗng chốc đứng lên, chạy về phía anh, vùi vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

"Đừng sợ, không sao chứ?" Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, tiếp cho cô sức lực, để cho cô yên tâm.

"Em biết rõ. . . . . ." Cô nghẹn ngào nức nở nói.

"Biết cái gì?"

"Em biết anh sẽ đến. . . . . ."

Lạc Dịch cười.

Một đêm rối loạn, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, chạy ra ngoài sân bay, hộ tống phu nhân lo lắng trở về nhà họ Lôi; chạy một chuyến đến bệnh viện, hỏi thăm Quan Dạ Kỳ về vết thương của Lôi Ngự Phong, tiếp tục phong tỏa tất cả tin tức. . . . . . Trước đó, anh đã đưa Tô Hợp Hoan đến một nơi.

Nhà của anh.

Nhà họ Lạc là một ngôi nhà ba tầng có hàng rào gỗ xung quanh, còn có một mảnh sân nhỏ, xa xa có dãy núi trùng trùng điệp điệp, hai bên đường có hàng cây cổ thụ xanh biếc, cách xa bụi bặm và ồn ào của thành phố, ngay cả không khí cũng trong trẻo, sạch sẽ.

Trong nhà rất ồn ào, bởi vì có rất nhiều người.

Cha, mẹ, chị, dì, đứa cháu nhỏ. . . . . . Đêm khuya, mọi người vây quanh cái bàn để ăn khuya, hiếm khi khẩu vị của mọi người trong nhà lại ngon như vậy.

"Con trai đã trở về à? Có phải không bỏ được món ăn khuya của mẹ? Mẹ nói với con, hôm nay mẹ đặc biệt nấu lẩu cay, cháo thịt, hải sản…Có nhiều không? Ơ? Cô gái này là…”

Vóc người nhỏ nhắn linh hoạt, bác gái nở nụ cười rực rỡ như hoa, đang bưng một cái mâm từ bếp ra ngoài đón, nhìn thấy Tô Hợp Hoan sau lưng Lạc Dịch, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.

"Ôi xem này! Cậu, đây là bạn của cậu hả? Thật đẹp!” Một cô bé tóc ngắn đang một tay cầm chén một tay cầm đũa ăn rất thoải mái, tranh thủ lúc rảnh rỗi khen ngợi.

"Không tệ, nhóc con, lúc nào thì có bạn gái thế? Thật kín miệng!" Người nói là mỹ nữ bên cạnh đang chầm chậm nuốt cháo.

"Con trai, dẫn bạn gái con vào đây ăn nào." Bác trai không nói nhiều, chỉ một câu đi thẳng vào vấn đề.

"Đây là Hợp Hoan." Lạc Dịch giới thiệu người con gái bên cạnh mình, rồi giới thiệu người nhà một lần cho Tô Hợp Hoan, "Đây là cha, mẹ, dì, chị. . . . . . A, còn có Tiểu Hòa".

Tô Hợp Hoan cẩn thận mỉm cười chào hỏi, cho đến khi thấy Tiểu Hòa, cô mới tròn mắt, đây không phải là cô gái cười rạng rỡ như mặt trời trong nhà hàng sao!

"Tiểu Hòa là cháu gái của anh."

Tiểu Hòa sợ hãi quan sát cô, trong đôi mắt to tràn đầy tò mò, bỗng chốc nhe răng cười một tiếng, đặc biệt rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

"A, dì biết rồi, Tiểu Hòa thích chị gái xinh đẹp này đúng không?" Dì của Lạc Dịch cười rồi hỏi.

Tiểu Hòa không nói lời nào, khéo léo gật đầu một cái, vừa ngượng ngùng trốn sau lưng của chị Lạc Dịch.

"Đến đây, cầm đũa ăn trước." Mẹ Lạc lấy ra hai bộ chén đũa, "Cô gái, không cần ngại ngùng, tới đây ăn một chút."

"Bác gái, bác gọi con là Hợp Hoan được rồi." Cô ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh Lạc Dịch, nhiều đôi mắt nhìn cô chằm chằm như vậy, so với lúc trình diễn trên sân khấu lại càng hồi hộp hơn.

"Được được, Hợp Hoan, ừm! Tên nghe rất hay, thật may mắn!" Mẹ Lạc cười tít mắt.

"Mẹ, con có việc phải đi, không ăn được." Lạc Dịch cầm thìa múc cháo, "Còn có chút chuyện phải làm, tối nay Hợp Hoan ngủ trong phòng con, sáng sớm mai con sẽ trở về."

Ai da, anh nói gì vậy! Nhìn thấy gương mặt mẹ Lạc vui mừng, mà người chị và dì nhỏ nháy mắt nhìn nhau, lén lút cười cười, Tô Hợp Hoan xấu hổ, mặt đỏ bừng.

"Anh phải đến bệnh viện sao?" Cô giật nhẹ ống tay áo của anh, nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, một mình em ở nhà trọ anh không yên lòng, ở đây bọn họ sẽ chăm sóc em." Anh đặt cháo ở trước mặt cô: "Ăn nhiều một chút, mẹ anh nấu ngon lắm."

"Ừ, em biết rồi." Giờ phút này trong lòng tràn đầy dịu dàng và cảm động.

Anh không lừa cô, là cô hiểu lầm anh, để cho anh không dễ chịu, cũng làm cho mình không dễ chịu, cô thật sự là một đứa ngốc không hơn không kém. . . . . .

Phòng của Lạc Dịch ở lầu ba, ăn xong bữa ăn khuya, mẹ Lạc đi lên lâu giúp đỡ trải giường chiếu, cô tắm xong mặc áo của chị Lạc Dịch, nói chuyện với bọn họ ở lầu hai.

"Cơ bản, chị là diễn viên." Chị của Lạc Dịch nghiêm túc nói với cô.

"Có thật không?" Tô Hợp Hoan kinh ngạc hỏi: "Tên những bộ phim từng diễn là gì?”

"Nói ra rất dài dòng!" Lạc Nha nuốt nước bọt cho thông cổ, bắt đầu kể ra một loạt tên phim: "Tượng thập yêu, 'Thiểu lâm bài cầu', 'Miêu hùng đại hiệp' nữa, 'Tố nữ u hồn', 'Hỏa thiêu thiểu lâm tự' vân vân vân vân... Như sấm bên tai nhỉ?”

Thật hay giả? Tô Hợp Hoan càng ngạc nhiên: "Xin hỏi nghệ danh của chị là?"

"Đừng hỏi xuất xứ của anh hùng, dù sao cũng có một phần công lao của chị." Lạc Nha cười hì hì.

"Con đừng nghe nó nói nhảm." Dì nhỏ buồn cười giải thích: "Chỉ là diễn viên tạm thời trong đoàn phim thôi, anh rể của dì cũng làm vai phụ.”

"Ah, con cũng vậy nói không sai, hổ phụ vô khuyển tử[*] mà!" Lạc Nha nháy mắt với Tô Hợp Hoan, "Người đẹp, lần sau dẫn em đi vào đoàn phim chơi, cho em mở rộng tầm mắt.”

[*] Ý nói cha xuất sắc chưa chắc đẻ con ra cũng giống như vậy. Dùng để khích lệ, cổ vũ người khác.

Tô Hợp Hoan buồn cười.

"Em ở đây đừng ngượng ngùng, mọi người trong nhà rất hiền lành, đói bụng thì đi tìm mẹ chị, muốn đánh cờ đi tìm cha chị, muốn đi nơi nào chơi hãy tới tìm chị, nếu có người bắt nạt em hãy tìm dì chị, dì đã có đai đen Taekwondo ba gạch, đặc biệt bênh vực những người bị bắt nạt trước kẻ xấu!”

"Ai lại giới thiệu dì của mình như vậy?" Người dì chưa tới 30 tuổi đưa tay vỗ Lạc Nha một cái, quay đầu nhìn Tô Hợp Hoan nói: "Dì là nha sĩ, răng bị gì cứ tìm dì là được.”

"Đúng rồi, nếu như muốn yêu phải tìm em trai của chị. . . . . ." Lạc Nha cười hì hì nháy mắt: "Em trai của chị rất thuần khiết đó, đã lớn tuổi như vậy cũng chưa từng có bạn gái, em là người đầu tiên!”

"Con nói người khác thì hay lắm, còn con thì sao? Lúc nào thì mới có thể tìm được người nào để gả đây?" Dì nhỏ lại vỗ cô một cái.

"Em còn không biết xấu hổ nói người khác, em thì sao? Lúc nào thì mới có thể tìm được người gả đây?" Lời nói giống như đúc truyền từ cầu thang tới, mẹ Lạc xuống lầu, bộ mặt sát khí nhìn chằm chằm dì nhỏ, phía sau lập tức le lưỡi giả bộ không nghe thấy.

"Đây mới gọi là người mạnh còn có người mạnh hơn, ác nhân tự có ác nhân trị! Mẹ thân yêu! Con ủng hộ mẹ đó!" Lạc Nha lưu loát thoát được quyền cước của dì nhỏ, như một làn khói trốn nhanh vào phòng.

Mẹ Lạc nhìn hai người con gái trong nhà không ai thèm lấy, trở nên đau đầu, quay đầu lại vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, đang buồn rầu bỗng nhiên thông suốt, cười híp mắt nói: "Hợp Hoan, đi ngủ đi, nghỉ sớm một chút.”

"Cám ơn bác gái." Tô Hợp Hoan chân thành nói cảm ơn.

"Không cần cám ơn, coi nơi này như nhà mình là được, bác gái rất thích con đó!"

Tô Hợp Hoan nghe được câu này, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment