Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 116

"Không có đại sự gì, cũng chỉ là bị kinh sợ chút, trẫm trước hết để cho nàng đi về, dù sao đứa nhỏ trong bụng Trương thị cũng là con trẫm." Triệu Khải Hâm nói câu nói sau cùng lúc ánh mắt rất bén nhọn.

Trong điện, mọi người biết lời này là Triệu Khải Hâm hướng về phía chuyện mới vừa rồi nói, thời gian đó nếu không phải Triệu Khải Hâm thật sự không yên lòng Trương Vân Nguyệt, mà phái mười vũ nội thị đi theo, hiện tại đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt có thể hay không ôm lấy là nói khác rồi, mà người có thể mang tử sĩ vào cung chỉ có những nữ nhân hậu cung này.

Đây là đang cảnh cáo họ không cần đem bàn tay đến trên người con hắn.

Trên mặt mọi người trong điện không khỏi biến sắc, trong lòng một đám cùng nhau khiếp sợ, biết Triệu Khải Hâm là hoài nghi họ động thủ, không có người động thủ, tự nhiên muốn phòng bị bị người hãm hại, động thủ tự nhiên muốn biện pháp tẩy hiềm nghi của mình.

"Hoàng thượng, như thế chúng ta vẫn mở yến sao?" Hoa Lăng Duyệt nhìn Triệu Khải Hâm hỏi,

"Ừ”

Triệu Khải Hâm tùy ý đáp một tiếng, mắt không có các vị phi tử, suy nghĩ không phải là lại đến bên cạnh Trương Vân Nguyệt, đối với việc lần này Trương Vân Nguyệt ở Ngự Hoa Viên gặp phải chuyện, hắn nghĩ rất nhiều.

Tử sĩ xuất hiện cùng ám vệ biến mất, khiến Triệu Khải Hâm suy nghĩ rất nhiều, cũng hoài nghi từ chuyện này rốt cuộc cùng ám vệ của mình có hay không có liên quan.

Bởi vì Triệu Khải Hâm yêu cầu không cao, cho nên lần cung yến này thứ tự không dài, vốn là hàng năm cũng phải có tiết mục hiến nghệ nay bị đình chỉ rồi.

Sau khi Trương Vân Nguyệt trở lại Vĩnh Ninh cung, liền cho người chuẩn bị canh gừng cùng thức ăn. Cũng may bởi vì Trương Vân Nguyệt mang thai, phòng bếp nhỏ bên trong đều có chuẩn bị thực phẩm, nếu không hôm nay còn thật phiền phức.

"Bảo bảo sẽ bảo vệ mẫu thân, mẫu thân đừng sợ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm tiến lên ôm Trương Vân Nguyệt, nhỏ giọng nói.

Trương Vân Nguyệt bởi vì lời nói đột nhiên của nhi tử cảm thấy có chút buồn cười lại có chút cảm động. "Mẫu thân không có sợ, bảo bảo kể chuyện xưa cho muội muội trong bụng nghe có được hay không?" Trương Vân Nguyệt cười nói.

Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm rất nghiêm túc gật đầu, bắt đầu sử dụng lời của mình giảng thuật hắn các loại Tam Tự kinh Luận Ngữ lấy sử ký trong những bộ sách hắn đang biết, điều này làm cho Trương Vân Nguyệt rất là muốn la hét, nàng muốn sinh nữ nhi được không?

Nàng nghĩ sanh nữ nhi sẽ là một Công chúa thiên kiều bá mị mà không phải một nữ hoàng tràn trề nghĩa khí hào hùng? Nói như thế nào sử ký? Tiếp lại vẫn nói các loại chuyện xưa về chiến tranh? Trương Vân Nguyệt rất muốn ngăn cản, nhưng mỗi lần nàng há mồm muốn ngăn cản, liền thấy tròng mắt đứa con nhà mình đầy nước nhìn mình chằm chằm, một vẻ mặt uất ức khiến Trương Vân Nguyệt rất là bất đắc dĩ.

"Bảo bảo, mẫu thân không phải muốn ngăn cản con đọc sách cho muội muội nghe, chúng ta đổi một quyển sách khác có được hay không?" Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng hỏi con trai của mình, thật lòng cảm thấy hắn đọc những sách kia sẽ đem nữ nhi mình cho ‘dạy hư’ rồi.

"Chủ tử, ngài nghỉ ngơi trước? Buổi tối không cần đón giao thừa rồi." Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt nói, Trương Vân Nguyệt hôm nay bị chút kinh ngạc nên phải nghỉ ngơi thật tốt.

"Tốt." Trương Vân Nguyệt đối với Lý Ma Ma an bài không có cự tuyệt, nàng cũng cảm thấy hôm nay tương đối mệt mỏi.

Hôm sau, Trương Vân Nguyệt tỉnh lại nhận được tin tức, chính là chuyện ngày hôm qua còn chưa có tra ra được là ai làm.

"Còn chưa có tra được sao?" Trương Vân Nguyệt cau mày, nàng nhớ rõ ràng hoàng thượng ở bên người nàng an bài ám vệ, nhưng ám vệ ngày hôm qua lúc cần lại không thấy, chuyện ngày hôm qua quá mệt mỏi không có suy nghĩ, hơn nữa nàng tin tưởng Triệu Khải Hâm nhất định sẽ phát hiện sự khác thường kia, không có đạo lý chuyện này cũng không biết.

"Đúng vậy." Lý Ma Ma cũng rất kỳ quái, cung nữ bị bắt đến là tử sĩ, nữ tử sĩ bồi dưỡng lên có thể so với nam khó khăn nhiều. Liền vì diệt trừ Trương Vân Nguyệt mà bỏ đi một, gia tộc người này nội tình rất sâu.

"Ma ma, ngươi cho người đi mời hoàng thượng cho ta." Trương Vân Nguyệt đột nhiên nói.

Đầu giờ chiều.

"Ái phi đây là đang làm cái gì?"

"Hoàng thượng, ngài xem có đẹp mắt không?" Trương Vân Nguyệt hiện tại rất nhàm chán, giữa mùa đông chỉ có thể đợi ở trong phòng, nhiều nhất chỉ có thể xem sách, nhưng là đọc sách cũng mệt mỏi, nàng liền muốn làm chuyện khác, thêu cái gì quá hao tâm tốn sức không được, vì vậy nàng liền nghĩ ra đan áo len.

Lông dê màu trắng kéo thành sợi, dệt thành khăn quàng cổ, bởi vì nghĩ tới cho người đàn ông Triệu Khải Hâm này dùng, cho nên này khăn quàng cổ cũng không có hình thức sặc sỡ, chỉ là bình thường.

"Đây là?" Triệu Khải Hâm thấy Trương Vân Nguyệt cầm trong tay một cái mảnh dài màu trắng gì đó, có chút không hiểu làm sao mà dùng.

"Ưmh." Trương Vân Nguyệt phát hiện bụng lớn đứng dậy thật lòng không dễ dàng.

Triệu Khải Hâm nhíu mày đỡ Trương Vân Nguyệt dậy: "Có chuyện gì không thể ngồi nói mà nhất định phải đứng lên?"

"Thiếp muốn tự mình quàng lên cho hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.

Triệu Khải Hâm không lên tiếng, chỉ chờ Trương Vân Nguyệt làm động tác tiếp theo.

Trương Vân Nguyệt đưa tay đem khăn quàng cổ vây ở trên cổ của Triệu Khải Hâm: "Hoàng thượng có cảm thấy ấm áp nhiều không?" Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm.

"Cũng không tệ lắm." Triệu Khải Hâm thấy vẻ mặt mong đợi của Trương Vân Nguyệt, bình tĩnh gật đầu. Trong lòng rất là vui mừng, Triệu Khải Hâm ôm đứa bé còn muốn mình, mặc dù rất không hiểu thứ như vậy dùng làm gì, còn không bằng những thứ da lông kia.

"Hoàng thượng, thiếp muốn hỏi ngài, có thể hay không đem Lục Yêu đưa đi?" Trương Vân Nguyệt có chút không xác định hỏi.

"Thế nào? Nàng ta không có bảo vệ tốt nàng?" Triệu Khải Hâm cau mày hỏi.

"Hoàng thượng, cái đó, chuyện lần này thiếp cảm thấy được rất kỳ quái, Lục Yêu lúc ở những tảng đá rơi xuống rất bình tĩnh không sai, nhưng là, nàng ta bình tĩnh hơi quá, giống như đã sớm biết chuyện này, hơn nữa mặc dù nàng ta rất bình tĩnh nhưng lại không tới gần cỗ kiệu bảo vệ, mà là cùng đứng ở một chỗ với bọn Lý Ma Ma. Còn nữa, hoàng thượng, thiếp nhớ được bên cạnh thiếp ám vệ phải đi theo, điểm này ngoại trừ thiếp ra cũng chỉ có Lục Yêu biết." Một điểm cuối cùng mới là nguyên nhân nàng muốn đem Lục Yêu đưa đi, nàng hoài nghi mấy ám vệ đi theo bên người nàng cũng bị Lục Yêu động tay chân.

Triệu Khải Hâm vẫn bởi vì Lục Yêu cho dù có ý tưởng gì cũng không thể trắng trợn động thủ với Trương Vân Nguyệt, cho nên chưa có từng nghĩ tới lần này ám vệ là Lục Yêu điều đi, hơn nữa hắn cũng để cho Lục ca tra.

Hôm nay, nghe Trương Vân Nguyệt nói như vậy, cũng không khỏi hoài nghi.

"Ta sau khi trở về sẽ cho người đi thăm dò điều tra." Triệu Khải Hâm cảm thấy chuyện này là không thể để cho Lục ca tra xét. Suy nghĩ một chút Triệu Khải Hâm lại nói: "Ta sẽ tìm một người có thể thay thế Lục Yêu."

Trương Vân Nguyệt gật đầu, chỉ cần không phải Lục ca là tốt rồi, trong mắt Lục ca rõ ràng thì chỉ có Triệu Khải Hâm, lưu một nữ nhân như vậy ở bên mình bảo vệ mình, nàng trừ phi không muốn sống nữa.

"Lục Yêu." Khi Triệu Khải Hâm rời đi kêu một tiếng.

"Hoàng thượng." Lục Yêu cúi đầu bộ dáng rất cung kính, chỉ là trong lòng rất có chút thấp thỏm, nàng biết việc làm của mình Triệu Khải Hâm khẳng định đã phát hiện, nhưng nàng không hối hận.

Triệu Khải Hâm xử lý Lục Yêu như thế nào, Trương Vân Nguyệt mặc kệ, nàng bây giờ đang tính chính là mấy người trong hậu cung kia.

Lần trước người ra tay nàng còn chưa có tra được, Lý Ma Ma mặc dù đang hết sức điều tra, nhưng vẫn là một chút đầu mối cũng không có.

"Ma ma, chúng ta không có đầu mối và bối cảnh, ngươi nói trong hậu cung có mấy nữ nhân có thể làm được chuyện lần trước?" Trương Vân Nguyệt cau mày hỏi, mấy tháng đã qua cũng không có tra được một chút tin tức hữu dụng, điều này làm cho Trương Vân Nguyệt rất là lo lắng.

Người trong tối thủ đoạn thật khó lường, người kia hiện tại chỉ muốn đối phó nàng, chính nàng mỗi ngày đều ở trong Vĩnh Ninh cung này, chỉ cần người bên cạnh không xảy ra chuyện, nàng cũng sẽ không có chuyện, nhưng nếu người kia quay đầu lại đối với con trai của nàng, đây chính là thật nhiều cơ hội?

"Này, có thể làm đến như vậy chỉ có mấy phi tử cao vị, hoàng hậu, Quý Phi, Hiền phi." Lý Ma Ma nghĩ rồi nói ra.

"Ba người này một chút dấu vết cũng không có sao?" Trương Vân Nguyệt cảm thấy ba người này cũng rất có thể, chuyện lần trước có thể là một người gây nên cũng có thể là hai thậm chí ba cũng động thủ.

"Không có." Lý Ma Ma là thật kinh hãi, người động thủ này thật rất lợi hại, nàng ta bồi dưỡng những người đó, thế nhưng một chút sơ hở cũng không có nhìn ra.

"Cái tiểu Liêm tử kia là loại người nào cũng không có nhìn ra sao?" Trương Vân Nguyệt cảm thấy nếu như đứa bé kia là trong gia đình bình thường tất nhiên sẽ không để cho hắn trở thành một nội thị, mà nếu như người nhà của hắn không có ở đây, như vậy người ở chỗ tối căn bản cũng không có biện pháp khống chế hắn, như vậy tại sao còn có thể muốn lợi dụng hắn?

"Vậy, chủ tử, chúng ta tra xét nội thị đó, phát hiện cái nội thị này rất sạch sẽ, sau khi vào cung cũng không có cùng người của đám nương nương hậu cung tiếp xúc qua." Lý Ma Ma cảm thấy chuyện này rất có thể là trùng hợp.

"Ma ma, chuyện trùng hợp trên đời rất nhiều, nhưng trong hậu cung chắc chắn sẽ không có trùng hợp." Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói, trùng hợp? Rất nhiều chuyện tựa như trùng hợp nhưng đều là an bài tốt, trong tiểu thuyết còn thiếu sao?

Trương Vân Nguyệt đối với nữ nhân trong hậu cung không ngại dùng lòng ác độc nhất nghĩ tới muốn nàng, nàng cũng không cảm thấy hậu cung là nơi tái sinh, nhiều nữ nhân như vậy tranh đoạt một người đàn ông, những nữ nhân này có thể tâm bình khí hòa sao?

Đã nói hiện đại, hai nữ nhân nếu là đồng thời coi trọng một người đàn ông, đối phương không vừa mắt là chuyện bình thường nhất. Đơn thuần chỉ là không vừa mắt lẫn nhau, nóng lên thì gây gổ lẫn nhau, tâm cơ thâm trầm liền bắt đầu tính toán lẫn nhau rồi.

Mà bây giờ, nữ nhân hậu cung này căn bản là đem cung đấu làm cơm ăn, thanh cao tạo lên chỉ đúng là một loại giả bộ bên ngoài thôi. Tạo nên tính khí thẳng, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Nếu nói dịu dàng cũng chẳng qua biểu hiện bên ngoài mà thôi.

"Đúng là không tra được." Lý Ma Ma gật đầu, Trương Vân Nguyệt nói như vậy cũng không phải là không có khả năng, nhưng bà ta quả thật không có tra xử có vấn đề gì.

"Thôi, chỉ cần không cho hắn vào Vĩnh Ninh cung của chúng ta cũng không cần đi quản hắn khỉ gió gì rồi." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút nói, không tra được liền không tra được, nàng tin tưởng người kia rất nhanh lại biết ra tay.

Quả nhiên chỉ là qua ba ngày, tháng giêng, hoàng hậu nói bởi vì nguyên nhân Trương Vân Nguyệt mang thai, Vĩnh Ninh cung bên này, nội thị cùng cung nữ thiếu một chút, cho nên lại phái hai nội thị ba cung nữ tới đây.

Triệu Khải Hâm truyền đến tin tức chính là ba cung nữ là người của hắn, hai nội thị không làm cho họ đến gần người. Cụ thể sau lưng là ai, Triệu Khải Hâm lại không nói.

"Chủ tử, tiểu Liêm tử được phân đến Vĩnh Ninh cung rồi." Lý Ma Ma ở bên tai Trương Vân Nguyệt nói, bà ta bây giờ đã xác định tiểu Liêm tử này nhất định là có vấn đề. Người sau lưng này vì có thể làm cho tiểu Liêm tử vào Vĩnh Ninh cung ‘mời được’ là hoàng hậu rồi.
Bình Luận (0)
Comment