"Tốt tốt tốt, ban thưởng cho mỗi người trong Vĩnh Ninh cung ba tháng tiền tiêu!"
"Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng!" cung nữ nội thị trong Vĩnh Ninh cung rất vui mừng, Trương Vân Nguyệt lại sinh thêm được một vị hoàng tử nữa, địa vị của nàng ở trong cung càng thêm vững chắc, mà bọn họ là cung nữ trong Vinh Ninh cung cũng được ban thưởng, hơn nữa địa vị cũng được nâng cao.
Nếu bọn họ có thể lấy được sự tin tưởng của hai vị hoàng tử, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trước mặt mọi người Hoàng hậu vẫn biểu hiện vô cùng vui vẻ, chúc mừng Triệu Khải Hâm, nhưng trong lòng các nàng không sao vui nổi, chỉ có chính họ biết điều đó.
Mọi người cũng dần dần trở về cung của mình, phản ứng của hoàng hậu thật bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, tại sao Hoàng hậu lại không hề để ý việc Trương Vân Nguyệt hạ sinh thêm được một vị hoàng tử, mà nàng cũng không tiếp tục quan tâm đại hoàng tử nữa, gần đây nếu không phải thỉnh thoảng đại hoàng tử tới Phượng Minh cung thỉnh an Hoàng hậu, thì có lẽ người trong Phượng Minh cung cũng quên mất sự tồn tại của vị Đại hoàng tử này rồi, thật sự Hoàng hậu đã quá sơ sót với Đại hoàng tử rồi.
Sự bình tĩnh của Hoa Lăng Duyệt khiến cung nữ nội thị gác cửa trong Phượng Minh chẳng dám thở mạnh, họ hoàn toàn không hiểu, Hoàng hậu thật không để ý hay chỉ đang giả bộ trước mặt người khác.
Hàn Ngọc Cầm trở lại tẩm cung, trên mặt đã mất đi vẻ ưu nhã, người bên cạnh bị nàng đuổi hết ra ngoài, một mình ngồi ở bên giường, khăn trong tay bị nàng xé thành từng mảnh. Khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo, Trong mắt bắn ra tia ghen tị nồng đậm.
Còn Tôn Phỉ Phỉ lại đem khuôn mặt bình tĩnh trở lại tẩm cung, sau đó liền gọi ma ma theo bên người nàng tới.
"Tiểu Liêm tử đã an bài ở bên trong chưa? Đi nói cho hắn biết để cho hắn mau sớm hành động. Nhớ nói cho hắn biết, là hắn muốn báo thù chứ không phải ta mời hắn tới." Vẻ mặt Tôn Phỉ Phỉ lạnh lùng nói, có thể thấy được hiện tại nàng rất tỉnh táo, mạnh hơn Hàn Ngọc Cầm không ít, mặc dù trong ánh mắt biểu lộ tâm tình ghen tị giống Hàn Ngọc Cầm, nhưng trên khuôn mặt ít nhất còn giữ vững được bình tĩnh.
"Dạ, nô tỳ đi an bài ngay lập tức." Tôn Phỉ Phỉ vừa nói xong ma ma đứng bên cạnh liền nghiêm túc đáp. Vốn Tôn Phỉ Phỉ định chờ Hàn Ngọc Cầm ra tay trước, dù sao Hàn Ngọc Cầm bề ngoài nhìn thì là một người vô cùng thanh cao không nhiễm bụi trần, nhưng thật ra trong lòng nàng ta không bao giờ tha thứ cho kẻ vốn có địa vị thấp hơn nay lại bò lên trên đầu nàng ta.
Điểm này từ lúc ban đầu khi Hàn Ngọc Cầm vào cung nàng đã nhận ra.
Hàn gia vốn không muốn Hàn Ngọc Cầm vào cung, nàng ta ở Hàn gia có thể coi là được cưng chiều. Còn đối với Hàn gia, họ cũng không nguyện ý đưa nữ nhi của mình vào cung. Hàn gia là dựa vào đánh trận có công mới có thể đứng vững trên triều đình, nắm trong tay binh quyền. Một gia tộc như vậy, nếu không có nữ nhi vào cung, thì tương lai khi Hoàng thượng trăm tuổi, vào lúc hoàng tử đoạt vị bọn họ cũng có thể giữ vững được địa vị, vinh quang của gia tộc có thể dựa vào chính mình mà giữ được.
Nhưng nếu có nữ nhi vào cung thì lại khác, về sau vô luận bọn họ ủng hộ hay không ủnh hộ ai, cũng sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng Hàn Ngọc Cầm lại khăng khăng muốn vào cung, tại sao? Cũng bởi vì Huệ phi vào cung rồi! Đúng! Không sai coi như là vì Huệ phi. Huệ phi vào cung liền được phong phi, có thể nói bởi vì gia thế của nàng ta.
Thân phận trong hậu cung, dù chỉ là một Chiêu nghi nhỏ nhoi, nhưng nếu đem ra so sánh với danh xưng con gái tướng quân thì địa vị chắc chắn hơn hẳn không phải sao, dù sao đó cũng là phi tử của hoàng đế, nữ nhi của tướng quân, nữ nhi của thần tử, có thể đem ra so sánh với phi tử của hoàng đế sao?
Dù trong lòng ngươi xem thường, nhưng ngoài mặt ngươi tuyệt đối không thể không tôn trọng người ta.
Vốn quan vị của phụ thân Huệ phi không cao như quan vị của phụ thân Hàn Ngọc Cầm, cho nên mỗi lần Huệ phi nhìn thấy Hàn Ngọc Cầm, chẳng phải cũng hạ mình thấp một chút sao? Nhưng đến bây giờ, một là thành phi tử của hoàng đế, hai là về sau chỉ có thể làm thê tử của quan viên, phi tử của Vương Gia là hoàn toàn không thể, vì đương kim hoàng thượng còn đang phòng bị Vương Gia kia mà.
Nói như vậy, nếu như về sau Huệ phi sinh được con, mà con của Huệ phi trở thành Hoàng đế, thì chẳng phải Huệ phi chính là Thái hậu sao, Hàn Ngọc Cầm đến lúc đó nhìn thấy Huệ phi sẽ phải hành lễ! Nghĩ đến việc này Hàn Ngọc Cầm liền không chịu được, nói gì nàng cũng không nguyện ý gả cho mấy người bên ngoài cung, sống chết muốn vào trong cung.
Giờ nàng thật sự đã vào cung rồi, đáng tiếc khi còn ở nhà mẹ đẻ nàng quá được cưng chiều, nên hoàn toàn không biết cách phòng bị, đến bây giờ vẫn không sanh được con, đầu óc Huệ phi không tỉnh táo, nhưng ít nhất nàng ta có thể sinh ra được một nữ nhi không phải sao, điểm này Huệ phi mạnh hơn Hàn Ngọc Cầm.
Đối với cái chuyện này, Tôn Phỉ Phỉ nhìn Hàn Ngọc Cầm cảm thấy thật chướng mắt, nếu ban đầu Tôn gia cũng như Hàn gia không muốn để cho nàng vào cung, nàng nhất định thắp hương bái Phật cảm tạ Bồ Tát!
Đáng tiếc người của Tôn gia không hiểu nàng mà còn ngay lập tức muốn nàng vào cung một bước lên mây.
"Chủ tử, tại sao nhanh như vậy người đã dùng đến tiểu Liêm tử rồi? Hơn nữa hiện tại hoàng thượng......"
"Không cần tiếp tục giữ lại một kẻ vô dụng, khoảng thời gian trước không phải truyền đến tin tức hoàng thượng đã hoài nghi tiểu Liêm tử đó sao? Đã như vậy thì sớm một chút dùng đến hắn, còn có Hàn Ngọc Cầm và Hoa Lăng Duyệt hai người này nhất định sẽ phối hợp cùng ta, ta chỉ để cho người khác đi truyền lời mà thôi, cũng không phải là ta cho hắn phương pháp." Tôn Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói ra, nàng cũng không hề lo lắng mình sẽ bị hoàng thượng nắm được chuôi, chỉ là một câu nói mà thôi, huống chi người truyền tin tức này đi lại là người của Hoa Lăng Duyệt, mặc dù đặt ở trong cung của nàng.
Dĩ nhiên những thứ này Tôn Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không nói ra, ở trong Di Hoa cung người biết chuyện này cũng chỉ có hai người đó chính là ma ma và nàng, những người khác cũng không biết. Nàng cũng sẽ không để cho những người khác biết.
Ba nữ nhân ba loại phản ứng không giống nhau, tất nhiên cũng truyền đến tai Triệu Khải Hâm, chỉ là chuyện Tôn Phỉ Phỉ phân phó người hành động Triệu Khải Hâm không hề nhận được một chút tin tức nào, điểm này không thể không nói Lục Yêu rất cố chấp.
Lục Ca rất không đồng ý nhìn Lục Yêu, "Ngươi làm như vậy về sau chuyện này bị hoàng thượng biết, ai cũng không gánh nổi hộ ngươi."
"Không cần sư huynh giúp một tay, ta đã bắt đầu chế luyện độc tình rồi." Lục Yêu tùy ý nói.
Lục Ca vừa nghe xong liền nhíu mày một cái, hình như cũng không vì vậy mà kinh ngạc, "Ngươi phải biết rõ mình đang làm cái gì. Nếu như ngươi đã quyết làm như vậy, về sau ta sẽ không còn là sư huynh của ngươi nữa."
Lục Ca xoay người rời đi cũng không có để ý tới Lục Yêu, chỉ là sau khi rời đi Lục Ca từ trên người lấy ra một cây tiêu, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi.
Một con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ từ đằng xa bơi tới, ở trước mặt Lục Ca chồm lên, một đôi mắt xà rợn người màu đỏ nghi hoặc nhìn Lục Ca.
"Đi đi, Lục Yêu không thể tiếp tục tồn tại." trong mắt Lục Ca không có quá nhiều tình cảm, người sư muội Lục Yêu này hắn nguyên bổn là muốn để cho nàng làm vợ của hắn, như vậy về sau hai vợ chồng và nhi tử có thể học côn trùng cổ và xà cổ, đáng tiếc nàng không muốn, thật đáng tiếc.
Con rắn nhỏ gật đầu một cái, theo hướng tay Lục Ca trườn đi.
Mà sau khi Lục Ca rời đi, Lục Yêu vẫn an tĩnh ngồi ở trong phòng, nghĩ cách làm sao chế được loại độc tình này, nàng không nghĩ ra còn thiếu cái gì?
Đợi đến khi nàng phản ứng kịp, con rắn nhỏ đã cắn một cái ở trên người nàng.
"Chuyện này...... Sư huynh, con rắn này? Chuyện gì xảy ra? Sư huynh ngươi tại sao?!" Lục Yêu chỉ cảm thấy trên người đau nhói, nhìn sang chỉ thấy con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ ở một chỗ không xa nhìn mình.
"Sư muội, ngươi có quá nhiều tham vọng, Triệu Khải Hâm là Hoàng đế, ngươi chỉ là một ám vệ mà thôi, không nên mơ tưởng hão huyền." Lục Ca lại xuất hiện lần nữa, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
"Tại sao? Dù hắn là Hoàng đế thì như thế nào? Chúng ta cũng là người có năng lực tại sao phải bị hắn khống chế? Còn nữa, ta muốn hắn là người đàn ông của ta thì có gì sai? Sư huynh chẳng lẽ lại không thể chấp nhận được hay sao? Hơn nữa sau khi ta có được hắn ta sẽ nói hắn để cho sư huynh rời đi, như vậy không được sao? Sư huynh chẳng lẽ thích sống suốt đời trong bóng tối hay sao?" Lục Yêu chịu đựng khổ sở đau đớn do chất độc phát tác, nhìn Lục Ca hỏi.
Trên mặt Lục Ca lộ ra nụ cười vui thích, "Có thể sư muội không biết, cũng là bởi vì ngươi tham vọng quá nhiều nên ngươi mới mãi sống trong bóng tối, ám vệ của Triệu Khải Hâm mặc dù rất nhiều đều là sống cuộc sống âm thầm, nhưng mỗi người hàng năm cũng có một hai tháng sinh hoạt giống như những người bình thường khác, còn nữa, đợi đến khi bốn mươi tuổi, mỗi ám vệ cũng sẽ được rời khỏi tổ chức, trở về sống một cuộc sống của người bình thường."
Lục Yêu khiếp sợ trợn to hai mắt, thế nào cũng không có nghĩ đến chân tướng sự tình lại là như vậy, nàng cho tới bây giờ chưa một lần nào được trải qua cuộc sống dưới ánh mặt trời, nàng vẫn luôn phải sống trong bóng tối, luôn phải dịch dung không được lộ ra thân phận thật sự của mình, chẳng lẽ tất cả nguyên nhân lại chính là do nàng sao?
"Không sai, Triệu Khải Hâm có thể nhận ra ngươi một lòng muốn trở thành nữ nhân của hắn nhưng từ khi bắt đầu, cuộc đời của ngươi đã được định trước rồi, nếu như ngươi có thể an tâm gả cho ta, như vậy ngươi còn có thể có cơ hội khôi phục lại cuộc sống bình thường, hôm nay cũng đã hoàn toàn không còn cơ hội đó nữa rồi, ngươi an tâm đi đi, sư huynh sẽ tìm cho ngươi một nơi tốt." Lục Ca nói xong xoay người rời đi.
Hiện tại chuyện hắn nên làm là vào trong cung tố cáo chuyện Lục Yêu cho Triệu Khái Hâm biết, để Triệu Khải Hâm có chút phòng bị, hắn không ngờ Lục Yêu cố chấp như vậy, nàng ta dám lớn mật, chỉnh sửa tin tức ám vệ muốn báo cho Triệu Khải Hâm.
Nhưng Lục Ca thế nào cũng không ngờ đến, khi hắn đến hoàng cung thì chuyện đó đã xảy ra rồi.
Lại nói đến việc Tôn Phỉ Phỉ cho người truyền tin tức cho tiểu Liêm tử, tiểu Liêm tử liền bắt đầu hành động, mà hai người Hoa Lăng Duyệt và Tôn Phỉ Phỉ nghĩ rất nhanh đã an bài người cho tiểu Liêm tử dễ dàng hành động.
Tiểu Liêm tử tuổi còn nhỏ căn bản cũng không biết trong đó có vấn đề gì, chỉ thấy mình hành động vô cùng thuận lợi thì rất vui mừng, nghĩ cách tiếp cận mục tiêu, tiểu bằng hữu Triệu Thiên An đang ngủ. Trương Vân Nguyệt nghĩ đến con đang ngủ không khỏi nghĩ, tiểu bằng hữu Triệu Thiên An không cần ưu tú như ca ca của hắn, chỉ cần nó có thể bình an lớn lên là tốt rồi.
Tiểu Liêm tử đến gần tiểu bằng hữu Triệu Thiên An sau cũng không có làm cái gì khác, chỉ đem chăn mềm của bé lật ra, cởi bỏ y phục của bé là được rồi.
Đúng lúc đó, bà vú và cung nữ chăm sóc tiểu bằng hữu Triệu Thiên An đồng lạt bị điều đi, vì vậy đợi đến khi có người phát hiện ra, tiểu bằng hữu Triệu Thiên An đã phát sốt đỏ mặt rồi, do Trương Vân Nguyệt đột nhiên hoảng hốt không để ý ở cữ chạy đi muốn nhìn nhi tử thì phát hiện ra chuyện này!
Sơ hở lớn như vậy xảy ra dưới sự bảo vệ của Triệu Khải Hâm, đây quả thực là đánh vào mặt của Triệu Khải Hâm! Đồng thời càng khiến Trương Vân Nguyệt và Triệu Khải Hâm đau lòng vô cùng!
"Hoàng thượng, tiểu Liêm tử đã được đưa tới." Vương Kỳ đem tiểu Liêm tử đang ngây người đi lên, chuyện là do tiểu Liêm tử làm rất nhanh được tra ra, vốn là hoài nghi hắn có ý đồ nên không để cho hắn rời khỏi điện, nhưng trong ngày lại có một khoảng thời gian hắn không có ở hậu điện, ma ma trông coi hậu điện sao có thể thả hắn ra như vậy?
Triệu Khải Hâm tất nhiên sẽ không bỏ qua cho việc làm của ma ma đó, nhưng đến khi Triệu Khải Hâm tìm được ma ma đó thì bà ta đã chết.