Trans: Zaza ú ù x Beta: Red de EdHai mắt chua chát, Phương Tố không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, qua hơi nước mờ mờ nhìn người trước mắt, y không dám cất lời, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ chẳng kìm được nước mắt.
Bất luận Đường Kiều Uyên có yêu thương y thật lòng hay chăng, thì ít nhất hắn đã hãm sâu vào chuyện này. Phương Tố không phải dạng người kiểu cách, chỉ cần vẫn còn khả năng, đương nhiên y sẵn lòng tiếp tục hi vọng và ở lại bên người ấy…
Sở dĩ đêm qua rời đi, là bởi trong lòng y có nỗi sợ, sợ sau khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn xa lạ của Đường Kiều Uyên, hoặc đau đớn hơn cả, sẽ là thái độ càng thêm lạnh lùng lãnh đạm, cùng với vẻ mặt chán ghét.
Thế nhưng thật lòng Phương Tố không muốn đi.
Gì mà muốn gom đủ lộ phí, tá túc nơi trường tư thục, Uông tiên sinh là người tốt bụng, y hoàn toàn có thể mở lời xin mượn ít bạc, sớm ngày lên đường mưu sinh, sau này sẽ từ từ trả lại.
Nhưng Phương Tố không làm vậy.
Y thà kiếm một cái cớ để làm phiền, để có thể ở lại thành Lân Châu được ngày nào hay ngày ấy. Chỉ cần có thể ở gần Đường Kiều Uyên hơn một chút, có cơ hội ngắm nhìn hắn từ xa, ngóng được hỉ nộ ái ố của hắn, thì cho dù phải bí mật sống trong bóng tối, y cũng cảm thấy an ủi, sẽ không cảm thấy chơi vơi lạc lõng…
Nhưng mà, thực tế luôn khác xa với tưởng tượng, ngay cả một ngày mà Đường Kiều Uyên cũng chẳng cho y, sau khi tỉnh dậy đã thình lình đến tìm người, đón y về phủ.
Đêm qua Phương Tố không hề chợp mắt, cô độc nằm trên giường, đau lòng nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra, duy chỉ có kết cục trước mắt là chẳng ngờ tới. Giống như ban đầu khi phải thành thân với Đường Kiều Uyên, hết thảy đều đột ngột ập đến, nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến y trở tay không kịp.
Lúc này Đường Kiều Uyên đã nói xong suy nghĩ trong lòng mình, chỉ dùng một câu chuyện đơn giản đã thản nhiên an ủi được y, sau đó rũ mắt dịu dàng nhìn y, chờ y đồng ý.
Ngón tay hắn vẫn đang ve vuốt gương mặt y, lát sau, lướt qua khoé mắt đang ầng ậc nước, ngón cái khẽ khàng ấn xuống, khiến đôi mắt kia không kìm được mà chớp, nước mắt gắng gượng giữ lại bấy lâu lập tức trào ra.
Phương Tố khó xử cúi đầu, hôm qua vẫn luôn kìm nén, không rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này đây cảm xúc chỉ vừa rạn nứt sắp sửa trào ra không ngừng. Không muốn người ấy thấy mình tủi thân, nhưng muốn tránh cũng chẳng được nữa, ngón tay của Đường Kiều Uyên ướt nước, trong lòng đau tựa kim đâm, thương tiếc lấn át lí trí, bất giác muốn dỗ dành y.
Đường Kiều Uyên không nâng mặt Phương Tố lên, mà tự mình cúi đầu xuống, khẽ hôn lên má Phương Tố, cố ý mang theo trấn an. Nước mắt mặn chát vào miệng lại thành vị ngọt lành, sau một lát, mắt hắn ánh lên ý cười, thình lình đặt lên môi y một nụ hôn.
Nụ hôn này vẫn dịu dàng như trước, Phương Tố nhắm mắt lại, bàn tay đặt lên lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp đập vững vàng của trái tim bên trong, rốt cuộc cũng dần bình tĩnh.
Đường Kiều Uyên khẽ mút đôi môi Phương Tố, kỳ thực trong lòng cũng thấy bất ngờ khi mình lại đột nhiên hành xử thế. Nhưng trong chớp mắt vừa nãy, khi hắn thấy được những tình tự phức tạp trong đôi ngươi kia, thâm tình hoà cùng tủi thân và may mắn sâu sắc, khiến trái tim hắn mềm nhũn.
Không biết là thói quen đã lưu lại hay thế nào khác, Đường Kiều Uyên thảng thốt suy nghĩ, ban đầu hắn cho rằng mình chỉ xuất phát từ lương tâm mới đón Phương Tố về phủ. Nhưng trên thực tế, nói một cách công bằng thì, hắn thật sự không đối xử lạnh nhạt được với vị phu nhân này của mình. Dù xét về lý, Phương Tố vô tội biết bao, tuy không phải cố ý, nhưng bất kể thế nào cũng là người hữu duyên gặp được khi hắn trúng tình độc.
Nay đã thành thân rồi, vậy thì hắn mong Phương Tố không phải chịu liên lụy vì chuyện này, cứ cho y những điều tốt nhất như trước, thương y yêu y, như để đền đáp ái tình ẩn sâu trong chén thuốc giải mà y chẳng chút do dự trao đi.
Đường Kiều Uyên càng nghĩ càng vui vẻ, trước đây đường tình của hắn nhạt nhẽo, dùng cách nói đùa của Tần Mi Uyển để miêu tả, thì có thể xem là lạnh lùng vô tình. Nhưng thực tế đâu phải như thế, kỳ thật nội tâm của Đường Kiều Uyên hết sức tinh tế dịu dàng, tuyệt đối sẽ không dễ gì thay lòng đổi dạ – chỉ là trái tim không lớn, sẽ chẳng gặp ai cũng trao.
Trước đây hắn chưa bao giờ muốn tìm bạn đời, nay xem ra, người đó ắt phải là Phương Tố.
Đường Kiều Uyên nghĩ rất lâu, vừa nghĩ vừa dịu dàng hôn Phương Tố, mãi hồi lâu sau mới buông ra, đến khi bàn tay Phương Tố đặt trên ngực hắn đã mềm nhũn trượt xuống, để lộ vài phần mệt mỏi mất sức mới thôi. Hắn mở mắt lùi lại mấy tấc, nhìn gương mặt đầy nước mắt của Phương Tố, thấy hai quầng thâm nhạt dưới khoé mắt, hỏi rằng: “Đêm qua có ngủ không?”
Phương Tố thực sự rất mệt, chậm chạp mở mắt gật đầu với hắn, sau khi nhìn thấy ánh mắt hắn, lại thật thà gật thêm lần nữa. Người ấy cười khẽ, cúi người bế y lên giường, cởi tất, đắp chiếc chăn mỏng cho y.
Phương Tố vừa đặt lưng xuống chiếc giường ấm áp đã thả lỏng tâm trạng nặng nề, trước khi ngủ y mở mắt ra, nhìn Đường Kiều Uyên vẫn ngồi bên giường không định rời đi, do dự một lát, ló tay ra khỏi chăn níu lấy ngón tay hắn.
Đường Kiều Uyên cong môi nắm ngược lại, để y yên tâm nên không hề buông tay, ngồi bên giường trông rất lâu.
Ngoài phòng vang lên tiếng ve kêu nhè nhẹ, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng trong phòng…
Vụ việc tình độc xảy ra thoáng chốc, trong phủ ngoài Bạch Bình ra không còn ai biết chuyện. Chỉ có thằng nhóc gác cổng từ lúc sáng sớm đã vò đầu, mãi vẫn chẳng nghĩ ra tại sao mới sáng sớm mà trang chủ đã ra ngoài một mình, sau khi về lại dẫn theo phu nhân, ngay cả chuyện Phương Tố đi ra khi nào, nhóc cũng hoàn toàn chẳng có ấn tượng.
Thằng nhóc gác cổng chỉ sợ trang chủ trách tội nó ngủ gật ban đêm, nhưng thấy Đường Kiều Uyên không định truy cứu, thì mới thở phào một cách khoa trương, vui vẻ đổi ca gác, đi ngủ thật ngon.
Tất thảy như thường, duy chỉ có một nơi trong phủ là không khí khác hẳn.
Phỉ viện nằm cạnh vườn hoa bị mười mấy tên đầy tớ vây chặt như nêm, Tần Mi Uyển chẳng bước nổi khỏi đình viện nửa bước, ném hết gần như tất cả những thứ có thể ném trong phòng.
Thị nữ trong viện run sợ, thực sự không chịu nổi nữa, đành phải chạy đi chủ viện tìm Bạch Bình.
Lúc này đã xế chiều, mặt trời chưa lặn, là khoảng thời gian nhàn rỗi của Bạch Bình. Cô ngồi bên bàn đá trong chủ viện, quấn thêm chỉ màu lên chiếc trâm hoa đang cầm trên tay, nghe người tới nói được một nửa thì dừng tay lại, vui vẻ ngẩng đầu, trả lời: “Ngươi vội gì chứ? Cứ để nàng ta phá đi.”
Thị nữ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Bạch Bình cô nương… Biểu tiểu thư cáu giận sẽ đập phá đồ đạc, bất kể đồ gì cũng cầm mà ném lên người chúng tôi hết…”
“Vậy thì đừng vào phòng nàng ta nữa, đưa cơm lấy đồ, cứ nhanh tay nhanh chân là được, nhốt nàng ta thêm vài ngày nữa đi.” Bạch Bình cười nói, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ, có thể trông thấy người đang đọc sách cùng Phương Tố, cô vui vẻ nói, “Quấy rầy trang chủ vì nàng ta chẳng đáng chút nào.”
Thị nữ không hề phản bác, nghe được trong lời cô nói chẳng có nửa phần nhân nhượng, đành phải đáp lại một tiếng “Vâng”, sau đó hành lễ rời đi.
Bạch Bình cười tủm tỉm tiếp tục quấn trâm hoa, lát sau mới cắt chỉ, cầm gương đồng lên cài trâm vào búi tóc, không ngừng tự khen bản thân, cảm thấy hết sức ưa nhìn, dường như bầu không khí trong phủ cũng thanh sạch thoải mái hơn hẳn.
Trên bàn vẫn còn một ít chỉ màu ngũ sắc, Bạch Bình cầm lên, ngón tay nhanh nhẹn tết một con bướm nhiều màu.
Thời gian thấm thoắt qua đi.
Tâm sự trước đấy đã buông xuống, rốt cuộc Phương Tố cũng yên ổn ngủ say. Khi tỉnh lại, Đường Kiều Uyên vẫn ngồi bên, dựa người vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay y vừa cử động, người ấy liền mở mắt ra, cúi đầu cười khẽ với y.
Sau đó đỡ y đứng dậy, cùng y vẽ tranh viết chữ, săn sóc như dĩ vãng.
Phương Tố có lại được thứ đã mất, vốn cứ tưởng rằng đời này sẽ chẳng còn bất kì liên quan đến người ấy, vậy nên cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng cùng lúc đó, y cũng rối bời vì cảm giác hụt hẫng, có lẽ là do lòng người không còn như xưa, luôn cảm thấy Đường Kiều Uyên dịu dàng thế này chẳng giống hoàn toàn khi trước, không còn là người thời thời khắc khắc treo lời tình tứ bên môi, gần gũi không rời với y.
Hôm nay Đường Kiều Uyên tự mình đón y về phủ, muốn y ở lại, khi nghe được những lời ấy gần như Phương Tố vui mừng phát điên, nhưng lòng lại chợt căng thẳng, nghe hai tiếng “Phương Tố” mà tủi thân nghĩ đến xưng hô thân thiết Đường Kiều Uyên gọi y khi lần đầu gặp mặt…
Cảm xúc trong Phương Tố âm thầm mâu thuẫn, chỉ đành cố gắng đè xuống tâm tư trong lòng.
Hoàng hôn dần buông, thị nữ bưng từng món ngon lên, nơi góc mâm đặt một con bướm nhiều màu, khẽ khàng lắc lư theo bước chân của thị nữ.
Mắt Phương Tố sáng lên, cứ nghiêng đầu tò mò nhìn, mãi đến khi con bướm được đặt lên bàn theo món ăn. Y định đưa tay ra lấy, đang do dự thì bị người khác đoạt đi, Đường Kiều Uyên một tay kẹp con bướm lên, tay kia thuận thế ôm lấy hông y từ phía sau, cười nói: “Vừa nhìn đã biết là do Bạch Bình làm.”
Dứt lời đưa con bướm lại gần mấy tấc đến trước mặt Phương Tố.
Phương Tố vươn tay nhận lấy, yêu thích không rời, nói: “Bạch Bình cô nương khéo tay quá…”
“Đây là Bạch Bình đang nói với ngươi đấy.” Người ấy cười nhấc con bướm qua, sau đó thuận tay cài lên tóc Phương Tố. Phương Tố không tự nhìn thấy, hắn thì lại cười đến mức ánh mắt như thể tan ra, nói đùa, “Xem ra cũng hợp quá nhỉ?”
Phương Tố ngơ ngác nhìn hắn, không quan tâm đến nửa câu sau, chỉ khó hiểu hỏi rằng: “Nói gì chứ…”
Người ấy nhướn mày trả lời: “Trung thành bảo vệ ngươi, chính là ý này. Xưa nay Bạch Bình chỉ đối xử tốt với người mà mình thật lòng quý mến thôi.”
Phương Tố nửa hiểu nửa không, bộ dạng mơ hồ đổi lại được một nụ hôn nhẹ lên mi mắt.
“Đừng nghĩ nhiều, những việc trước kia đã qua, chuyện nhân quả cũng không quan trọng đến thế, ngươi chỉ cần nhớ kĩ mình là chủ nhân của Đường phủ.” Dường như người bên cạnh nhìn thấu nỗi hụt hẫng mờ nhạt của y, cố ý nói thật rõ ràng, “Từ nay đến hết cuối đời, Đường phủ sẽ không có chủ nhân thứ ba nào khác.”
Một lời này, rốt cuộc Phương Tố cũng nghe hiểu, trái tim không kìm được run khẽ. Mặc dù rất chậm, nhưng cô đơn trong ánh mắt y thật sự đã dần biến mất, y chậm rãi nở nụ cười với người ấy.
Sáng tỏ và thông suốt khi ấy, bỗng nhiên khiến y vô cùng tin tưởng, thứ gọi là lâu ngày sinh tình, hẳn sẽ chẳng còn cách y quá xa.