Lách tách.Tiếng nước nhỏ giọt lọt vào tai khiến Phương Tố dần dần tỉnh lại. Lúc mở mắt đầu đau muốn nứt, tầm nhìn mập mờ. Mãi hồi lâu sau, ảnh vật nhoè nhoẹt trong mắt mới chồng khớp, ánh sáng xung quanh mù mịt, y phân biệt cẩn thận một lát, hình như đang ở trong một sơn động.
Nước rơi nhỏ giọt từ vách đá trong động, không khí lạnh ẩm, chẳng trách giữa hè mà y lại thấy lẩn khuất lạnh lẽo.
Phương Tố mông lung nhớ lại, cách đấy không lâu rõ ràng y vẫn đang ở trong sân của Đường Phủ.
Khi đó Đường Kiều Uyên và Bạch Bình rời đi, y ngồi một mình đợi dưới tàng cây, trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ chẳng hề phòng bị.
Chẳng biết từ khi nào, y mơ hồ phát hiện bên cạnh có người.
Chưa kịp mở mắt, Phương Tố bỗng nghe một mùi gay mũi, kế đó cả người gần như mềm nhũn, rất nhanh đã mất ý thức.
Chờ đến bây giờ tỉnh lại, bản thân đã ở nơi xa lạ.
Bên ngoài sơn động có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người. Phương Tố biết chắc mình đã bị kẻ xấu bắt cóc, y chống tay ngồi dậy, quan sát xung quanh một phen, phát hiện mình không có nơi nào ẩn nấp. Động này rất nông, nhưng bên trong lại trống trải rộng rãi, chỉ cần có người đứng canh ở cửa thì bất kể người trong động trốn vào chỗ nào cũng không thoát khỏi tầm mắt.
Trốn không được, cũng chẳng biết làm sao chạy thoát, Phương Tố ngước mắt nhìn ánh sáng rót vào nơi cửa động, tâm trạng nặng nề, cảm thấy bản thân dữ nhiều lành ít.
Người trúng thuốc mê, vẫn còn bủn rủn kiệt sức, Phương Tố ngồi tựa lưng vào vách đá lạnh băng, mượn hơi lạnh kích thích mình, để mình tỉnh táo hơn chút. Chẳng ngờ vừa tìm được một chỗ không ẩm ướt mấy, ngoài động lại có người đi vào.
“Ồ, tỉnh rồi à.” Người đến ngoái đầu lại gọi, “Đại ca, người tỉnh rồi!”
Gã ta vừa gọi một tiếng thì bên ngoài có thêm một gã đi mấy bước vào. Gã đó nom có vẻ to cao hơn, sau khi nhìn thẳng vào mắt Phương Tố thì cau mày rất sâu, cực kì bất nhẫn buông lời tục tĩu: “Mẹ nhà nó chứ… Sao lại tỉnh nhanh như thế, lão nhị, mày mẹ nó mua thuốc mê gì thế hả?”
“Thường thôi thường thôi.” Gã được gọi là lão nhị cười “hê hê” không ngừng, rõ ràng chẳng dám thở mạnh, cố ý nịnh nọt nói, “Mua loại đắt tiền làm gì? Chẳng phải đã bắt được người ra ngoài rồi sao…”
Lão đại tức giận lườm gã, lười nói nhảm với gã, đi thẳng về phía Phương Tố.
Phương Tố kinh hãi trong lòng, lui mình về sau, đến khi lui sát vào vách đá mới ngưng, rốt cuộc không thể lùi tiếp, cố gắng tỉnh táo nhìn người bước đến.
Gã kia ngồi xuống, đưa bàn tay thô ráp ra nâng cằm y lên, doạ dẫm: “Không muốn chịu tội thì biết điều nghe chưa, lão tử có thể cho ngươi được chết thoải mái.”
Phương Tố nghe ý trong lời gã là biết muốn lấy mạng mình rồi, ngược lại trở nên bình tĩnh, hỏi rằng: “Ngươi và ta từng có thù oán gì ư?”
Gã trước mắt nhìn y hờ hững, tuy rằng máu lạnh nhưng trên mặt không hề nhìn ra hận ý, có lẽ không phải là kẻ thù gì cả, huống hồ từ trước đến nay y chưa từng kết thù với người khác.
Phương Tố suy nghĩ, bất giác lên tiếng dò hỏi: “Các ngươi là người của Tần Mi Uyển?”
Gã kia thấp giọng cười một lát, vẫn không trả lời, cởi trói cho y.
Cằm đã bị siết tới nhói đau, Phương Tố nghe tiếng cười lạnh kia, gần như khẳng định chắc chắn đáp án trong lòng.
Không ngờ gã còn lại có vẻ ngu ngốc hơn, thấy thế không khỏi cười to, đắc ý lên tiếng: “Đại ca, y cũng thông minh đấy!”
“Ít nói bậy đi!”
Lão đại gắt lên một câu, lão nhị vội vàng cười mỉa gật đầu, hỏi rằng: “Đại ca, bao giờ chúng ta ra tay?”
“Chờ thêm một lát, Tần Mi Uyển còn thiếu chúng ta một khoản, chờ lão tam mang bạc đến thì ra tay.”
“Nhưng đại ca ơi, không phải ả ta nói rằng xong việc mới được nhận bạc hay sao?” Lão nhị lại hỏi, “Trước đó cũng nhận một khoản rồi mà, đây là nguyên tắc.”
“Nguyên tắc cái rắm.” Lão đại đứng dậy đi về chỗ cũ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa mắt nhìn gã, buồn bực nói, “Đường Kiều Uyên là ai cơ chứ? Giờ mới nửa ngày mà cả thành Lân Châu đã bị lật tung lên rồi, ngươi tưởng chúng ta ra tay xong quay về nhận tiền, còn có thể sống sót mà ra khỏi thành hay sao? Việc lần này liều mạng như thế, ai con mẹ nó thèm quan tâm nguyên tắc chứ!”
Lão nhị bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu hùa theo.
Cuộc đối thoại của chúng rơi vào tai Phương Tố, ngoài mặt y thản nhiên, trong lòng thầm tăng thêm mấy phần hi vọng. Khi y nghe thấy Đường Kiều Uyên đang cố gắng tìm mình, giờ khắc này đây khao khát sinh tồn mạnh mẽ, nghĩ rằng nhất định phải sống, nhất định không thể để người ấy thất vọng…
Mà cùng lúc ấy, trong thành Lân Châu đúng là khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Phần lớn thủ hạ của Đường Kiều Uyên vốn là những nhân vật hung thần ác sát, chia ra mấy đường, nào còn để cho người khác yên ổn, lật tung toàn bộ cả thành lên. Đáng tiếc dù thế vẫn chẳng có ai tìm được phân nửa tung tích của Phương Tố.
Đường Kiều Uyên một mình cưỡi ngựa tìm kiếm hồi lâu, cũng chạy mấy vòng khắp núi xanh ngoài thành, nhưng dãy nũi nối liền, đường núi quanh co khúc khuỷu, đâu cũng như thể không một bóng người, cuối cùng tốn công vô ích.
Hoàng hôn dần buông, trên đời này phần lớn những chuyện không thể chứng kiến đều xảy ra vào đêm đen không trăng gió lộng, hắn chỉ e trời tối rồi, Phương Tố sẽ càng nguy hiểm hơn.
Trong mắt Đường Kiều Uyên đầy tia máu, không dám nghĩ kĩ tình cảnh trước mắt của Phương Tố, lo rằng nghĩ tường tận quá sẽ khiến tâm thần suy sụp. Lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ đành cười mình trước đây cứ nói lâu ngày sinh tình, rõ ràng mọi chuyện chưa quên, tình ý đã sớm lún sâu sao có thể tan biến phân nửa, vì đâu mà lại tái sinh!
Bất kể nguồn cơn thế nào, thì ngay từ đầu Phương Tố đã trở thành người duy nhất trong lòng hắn, một khi vào tim sẽ không thể xoá nhoà. Ấy là người làm chủ tim hắn, nếu như gặp phải bất trắc, Đường Kiều Uyên không biết sẽ phải đối mặt ra sao…
Nghĩ ngợi càng nhiều, thần trí càng hoảng loạn.
Vó ngựa không nghỉ, đạp tung triền núi.
Ban đầu người ngồi trên yên ngựa còn biết giữ cương dẫn đường, càng về sau lại càng như chết lặng, đôi ngươi không có tiêu cự hướng về phía trước, đến khi ngựa chạy mệt nhoài biết đường vòng lại, tự mình đưa hắn về thành.
Trước cổng Đường phủ, Bạch Bình vẫn luôn lo lắng ngóng trông tin tức từ khắp phương hướng, hơn nửa ngày đã qua mà không hề nghe được bất kì tin tức khiến người ta yên lòng. Đến khi Đường Kiều Uyên thất thần trở về, vội vàng đi đến kéo ngựa.
Đường Kiều Uyên hồi thần, xoay người xuống đất, ôm theo hi vọng mong manh hỏi: “Có tin gì không?”
Bạch Bình đau lòng khôn xiết, rũ mi lắc đầu.
Yết hầu của Đường Kiều Uyên thoáng run, thấp giọng tự trách bản thân: “Ta để y lại trong viện hai lần, hai lần đều làm hại y, thân ở Đường phủ mà chẳng bảo vệ được an toàn của y…”
Bạch Bình không biết nên nói gì, đành phải cố gắng an ủi: “Trang chủ đừng nóng, chắc chắn phu nhân sẽ bình yên vô sự, trong thành vẫn đang tìm kiếm luân phiên.”
Đường Kiều Uyên khẽ khàng ngước mắt.
“Ngoài thành thì sao?”
Bạch Bình lắc đầu: “Cũng vẫn đang tìm ạ.”
“Để lại ít người trong thành, những người khác ra ngoài thành hết, đường núi bên ngoài phức tạp, càng nhiều người thì càng tìm được kĩ càng hơn.”
Bạch Bình cúi người tuân lệnh, vội vàng truyền dặn lời của hắn, sai người mau chóng ra ngoài thành tìm. Sau khi sắp xếp ổn thoả, bấy giờ mới chần chừ lên tiếng, muốn khuyên Đường Kiều Uyên về phủ dùng cơm nghỉ ngơi, thế mà vừa gọi “Trang chủ”, sau lưng chợt nghe thấy tiếng nói đầy sợ hãi.
Bạch Bình xoay người lại, bắt gặp một trong hai nha đầu vừa đến tìm cô mấy hôm trước. Đôi mắt của cô nương này ánh lên sợ hãi, dè dặt hành lễ bảo: “Trang chủ, Bạch Bình tỷ tỷ…”
“Chuyện gì?” Bạch Bình hỏi.
Thị nữ không dám ngẩng đầu, hoảng sợ trả lời: “Bạch Bình tỷ tỷ, thật ra dạo trước khi biểu tiểu thư vẫn chưa bị cấm túc… Nô tì… Nô tì từng thấy nàng ta ở thành Tây… Lúc đó nàng ta đang nói chuyện cùng với ba người trong hẻm, nô tì nhận ra một người trong số đó, là gã lưu manh họ Lý ở phía Tây…”
Bạch Bình nghe xong ngẩn ra, không khỏi giận dữ: “Sao không nói sớm hả! Ta từng bảo ngươi là thấy Tần Mi Uyển làm gì cũng phải cho ta biết, ngươi nghe đi đằng nào rồi?!”
Thị nữ lập tức bị doạ sợ, quỳ rạp dưới đất, cầu xin: “Bạch Bình tỷ tỷ tha tội… Là nô tì nhát gan… Gia đình nô tì ở thành Tây, chỉ sợ bị Lý lưu manh ức hiếp nên không dám nhiều lời…”
Bạch Bình vẫn còn giận, Đường Kiều Uyên giơ tay ngăn cô lại, cúi người kéo thị nữ này dậy, đè nén trái tim loạn nhịp, hỏi rằng: “Còn gì nữa không?”
Thị nữ rũ mắt lắc đầu.
Hắn kiên nhẫn dò hỏi: “Nghĩ kĩ lại xem, nếu ba tên Lý lưu manh bắt cóc phu nhân, thì có thể mang đi nơi nào? Ngươi cứ việc nói, người nhà ngươi tuyệt đối sẽ không chịu ức hiếp, nếu có thể tìm được phu nhân, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của người nhà ngươi.”
Thị nữ được trấn an, gật đầu cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn mang theo mấy phần sợ hãi nên tâm trí cực kì hỗn loạn, mãi hồi lâu sau mới đắn đo trả lời: “Chắc là ở ngoài thành ạ… Nô tì chỉ biết ba tên Lý lưu manh kiếm được bạc thì sẽ đi mua rượu thịt, ra ngoài thành ăn uống cả đêm trong núi… Chúng không hưởng thụ trong thành, là sợ sau khi say rượu sẽ gặp kẻ thù trả đũa…”
“Chỗ nào trong núi?”
Thị nữ lắc đầu: “Nô tì thật sự không biết nữa…”
Trái tim Đường Kiều Uyên càng đập dữ dội hơn, đến đây không thể gặng hỏi thêm nữa, lại phóng người lên ngựa, vội vã rời thành Lân Châu.
Ngoài những người ở trong núi tìm từ đầu, mọi người cũng chỉ vừa đến chân núi. Đường Kiều Uyên tạm ghìm ngựa dừng lại, cao giọng dặn dò: “Tất cả lên núi, lục soát từng tấc một cho ta! Người nào tìm được phu nhân trước đêm, chắc chắn sẽ có trọng thưởng!”
“Vâng! Thưa trang chủ!” Mọi người đồng thanh đáp lời, chia nhau vào trong núi.
Đường Kiều Uyên phi ngựa lên núi, cõi lòng đầy ắp khẩn cầu thấp hèn, hận mình tại sao lại không thắp hương lễ phật, chỉ mong Phương Tố có thể vô sự bình an…
Chờ khi về nhà, nhất định phải đưa y đến miếu thành tâm lễ bái.