Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 126

Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang trong lòng đã muốn say đến phân không rõ đông tây nam bắc, đang cười ngây ngô! Bất đắc dĩ nói với mấy người khác một câu “Bọn tôi về phòng trước!” Sau đó liền ôm lấy Quý Thần Quang trở về phòng ngủ.

Nam Cung Cửu ôm Nam Cung Kỳ gật gật đầu với Linh Thiên Nhiễm “Về phòng trước!” Nói xong cũng đi về phía phòng mình.

Linh Thiên Nhiễm chống cằm mình, đối với Nam Cung Cửu hô một câu “Tiểu Cửu a, say rượu loạn tính, gạo nấu thành cơm, đây chính là một cơ hội tốt a!”

Nghe thanh âm từ phía sau truyền đến, bước chân Nam Cung Cửu hơi tạm dừng một chút, sau đó vẫn như trước không chút hoang mang đi về phòng.

Linh Thiên Nhiễm rõ ràng cảm giác được Nam Cung Cửu dừng bước, khóe miệng càng phát ra nụ cười gian trá đắc ý! Không biết đêm nay Tiểu Cửu có thế hay không nghe theo lời khuyên của cậu! Nhìn Tiểu Cửu cùng Kỳ, Thiên Nhiễm đều thay bọn họ rối rắm đau đầu!

Căn phòng vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt nháy mắt trở nên im lặng tịch liêu. Tại trong hoàng cảnh im lặng này, cảm xúc phấn khởi của Linh Thiên Nhiễm chậm rãi khôi phụ bình tĩnh, khi đó cậu mới cảm giác được Mạc Dương giống như không thích hợp a, hô hấp ồ ồ cậu đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng) “Mạc Dương, anh làm sao vậy?” Xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Dương,

Linh Thiên Nhiễm nghĩ, nếu trên đời này có thuốc hối hận cậu lập tức sẽ đi mua nó. Cậu không có việc gì thì quay đầu làm gì a! Lần này, không xem thì không biết, vừa nhìn thấy liền bị dọa cho nhảy dựng. Tên Mạc Dương kia, trong mắt đỏ ngầu nhiễm đậm tình sắc. Thấy cậu quay đầu liền vươn một tay, sau đó chờ thời cậu không phản ứng lại được, cậu đã bị Mạc Dương đặt dưới sàn “Thiên Nhiễm……”

Cảm giác được hơi thở nóng rực ồ ồ bên tai, thân thể Linh Thiên Nhiễm hơi hơi cứng ngắc. Người này như thế nào lại hưng phấn giống như ăn phải xuân dược vậy?……

Linh Thiên Nhiễm hơi chút thất thần, chờ lúc cậu hoàn hồn, quần áo đã không còn nữa……

“A…… Mạc Dương anh nha. Mẹ kiếp, anh nghĩ là đánh dã chiến sao a!” Linh Thiên Nhiễm đau đến độ muốn ngất rồi. Người này đêm nay làm sao vậy, không tiền diễn a, đau chết cậu rồi……

……

Trong phòng khách, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Linh Thiên Nhiễm từng tiếng từng tiếng vang lên……

Trong phòng, Quý Tiêu Dương đặt Quý Thần Quang lên giường, vươn tay sờ sờ đầu cậu “Thần Thần, ngoan, trước nằm một chút, anh hai đi xả nước ấm!” Nói xong, Quý Tiêu Dương đứng lên, chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Không nghĩ tới, hắn vừa mới chân trước bước ra, chân sau Quý Thần Quang liền từ trên giường đứng lên, cố gắng đi theo hắn.

“Thần Thần, anh hai đi xả nước ấm, em nằm một chút đi!” Quý Tiêu Dương cười ôn nhu, nói cũng thực ôn nhu. Vươn tay chuẩn bị đặt Quý Thần Quang về giường.

Nhưng là Quý Thần Quang đẩy tay hắn ra “Em không nằm, em muốn đứng!” Đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng mê ly, gương mặt đỏ bừng, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, môi bởi vì uống rượu mà trở nên đỏ tươi quyến rũ! Thanh âm nói chuyện giống như quay lại lúc còn nhỏ, cái loại mềm mềm, nhu nhu làm nũng, nghe vào tai Quý Tiêu Dương, cảm giác xương cốt đều tê dại!

“Được rồi, Thần Thần đứng thì đứng đi! Anh hai đi xả nước ấm!” Quý Tiêu Dương ổn định cảm xúc sôi trào của mình, nhẹ nhéo hai má đỏ bừng của Quý Thần Quang, xoay người đi vào phòng tắm.

Chờ Quý Tiêu Dương chân trước vừa tiến vào phòng tắm, chỉ thấy Quý Thần Quang lại đổ trở về trên giường, miệng còn nỉ non “Em sẽ nằm!” Nói xong, khóe miệng giơ lên một nụ cười hưng phấn giảo hoạt nhàn nhạt, môi chu lên, thỉnh thoảng lại nói thầm “Em sẽ nằm!”

Quý Tiêu Dương vừa trở lại liền thấy được Thần Thần nhu thuận nằm ở trên giường, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, giảo hoạt mà lại linh động, khẽ nhắm mắt, hơi hơi có chút thượng kiều lông mi, nhẹ nhàng rung động, đôi môi đỏ tươi chu lên, miệng mang theo hương rượu nồng đậm, nhẹ nhàng làm nũng nói “Em sẽ nằm!” Bộ dáng kia, khả ái cực…… Khóe miệng cười của Quý Tiêu Dương càng thêm ôn nhu, cưng chiều nơi đáy mắt cũng đậm thêm vài phần! Không nghĩ tới, Thần Thần sau khi say rượu lại nhu thuận như thế, một oa nhi (búp bê) xinh đẹp im lặng, môi hồng răng trắng thật là đẹp!

“Thần Thần, nước ấm đã xả xong rồi, chúng ta tắm rửa đi!” Quý Tiêu Dương cúi người, hôm lên đôi môi đang chu lên của Quý Thần Quang một cái. Mềm mềm, nóng rực. Hẳn là do vừa uống rượu xong. Càng làm cho Quý Tiêu Dương thêm mê luyến! Nhịn không được vươn đầu lưỡi, chen vào trong miệng Quý Thần Quang, nhẹ nhàng hút lấy đôi môi của Thần Thần, mềm mềm, ngọt ngọt, mang theo cay cay cùng nóng rực của rượu. Thần Thần, xinh đẹp lại ăn ngon!

Đầu lưỡi Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng chạy ở trong miệng Quý Thần Quang. Tổng cảm giác tối hôm nay Thần Thần nhu thuận làm cho hắn hảo hưng phấn!

“Ngô……” Quý Thần Quang cảm giác hô hấp của mình có điểm khó khắn, có chút khó hiểu nhẹ nhàng ngô một tiếng giọng mũi. Đầu nhẹ nghiêng sang bên kia.

Nghe Quý Thần Quang như con mèo con giãy dụa, Quý Tiêu Dương lúc này mới tỉnh táo lại. Buông Thần Thần ra, ôm cậu vào phòng tắm. “Thần Thần, cởi quần áo tắm rửa một cái sẽ không khó chịu nữa!” Nói xong, Quý Tiêu Dương liền vươn tay chuẩn bị cởi quần áo trên người Quý Thần Quang.

“Em không!” Quý Thần Quang mềm mềm nói, đẩy tay Quý Thần Quang ra, miệng lại bắt đầu nói thầm “Em muốn mặc quần áo!” Hơi hơi thượng kiều lông dài, trong đôi mắt to tròn lưu động quang mang mê muội. Rõ ràng đã say đến không rõ đông tây nam bắc!

“Thần Thần, không cởi quần áo sẽ không tắm rửa được a! Không tắm rửa, đầu của em sáng mai sẽ khó chịu. Ngoan!” Quý Tiêu Dương vẫn cười ôn nhu đôn hậu như trước, ôm Quý Thần Quang vào ngực, vươn tay chuẩn bị cởi khuy áo của cậu.

Lại một lần nữa bị Quý Thần Quang đẩy ra, không chỉ thế, Quý Thần Quang còn dùng hai tay mình gắt gao che quần áo. Ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng chu lên, thanh âm nhuyễn nhu, hương vị ngọt ngào của rượu “Không cởi!”

Quý Tiêu Dương cảm giác cả người mình lập tức trở nên nóng bỏng, sôi trào! Thật sự là, không thể nào bớt lo cho tiểu gia hỏa Thần Thần này được, say rượu cư nhiên trở nên yêu nghiệt như thế……

“Được, được, được, chúng ta không cởi, không cởi!” Cưỡng chế xúc động trong lòng, Quý Tiêu Dương vẫn tốt tính cười cười. Thật sự là một vật nhỏ khả ái! Cách nói chuyện làm nũng làm cho xương cốt hắn đều nhuyễn!

“Em nóng, em muốn cởi!” Không nghĩ tới, Quý Thần Quang vừa nói xong, Quý Thần Quang liền buông lỏng hai tay đang ôm trước ngực ra. Lớn tiếng dùng thanh âm nhuyễn nhu hô một câu. Sau đó hai tay bắt đầu lung tung kéo quần áo của mình, môi chu lên, tức giận bất bình nói thầm “Em nóng, em muốn cởi, anh không cho em cởi, em vẫn cởi! Em cởi, em cởi……”

Quý Tiêu Dương có chút nhức đầu…… Thần Thần đây là có chuyện gì? Vừa mới nói không cởi! Hiện tại lại dã mãn loạn kéo quần áo của mình! Thật đúng là…… Quý Tiêu Dương dở khóc dở cười. Thật sự là đứa nhỏ âm tình bất định!……(tâm tình hay thay đổi)

“Được, được, Thần Thần không vội, anh hai giúp em cởi! Em cứ như vậy sẽ làm tay bị thương!” Nhìn phương thức dã man của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đầu đầy hắc tuyến (==’ hắc tuyến) Nắm lấy tay Thần Thần, bàn tay trong tay hắn đã có mấy vết hồng hồng! Có chút đau lòng cúi đầu khẽ hôn một cái.

“Hì hì…… Buồn!” Quý Thần Quang giãy dụa thu lại ay của mình, đôi mắt to tròn lóe quang mang trong suốt, hơi hơi thượng kiều lông mi. Khóe miệng cười đến ngây ngô, cười ngây thơ như trẻ con!

Quý Tiêu Dương buông lỏng tay của Quý Thần Quang ra, nhìn Thần Thần bản tính trẻ con rút tay lại gắt gao giấu sau lưng. Quý Tiêu Dương nhịn không được xì một tiếng bật cười! Chậc chậc sách, rất khả ái, Thần Thần nhà hắn a!

“Cười cái gì?” Nghe Quý Tiêu Dương cười, Quý Thần Quang ngừng cười ngây ngô, mắt to nhẹ nhàng nháy nháy, ngốc lăng nhìn Quý Tiêu Dương. Thật là đẹp……

Sau đó Quý Thần Quang ở trong ánh mắt của Quý Tiêu Dương vươn tay của mình lên bưng kín miệng Quý Tiêu Dương. Miệng lại bắt đầu nói thầm “Rất đẹp, phải cất giấu!”

Quý Tiêu Dương cười to không ngừng…… Thần Thần của hắn rất khôi hài. Rượu, thứ này thật đúng là một đồ tốt!

Hai tay Quý Thần Quang gắt gao che miệng Quý Tiêu Dương. Khi Quý Tiêu Dương cười to, miệng run run làm cho hai tay Quý Thần Quang cũng run theo. Quý Thần Quang cười đắc ý “Giấu đi rồi! Chỉ một mình em!”

“Được rồi, Thần Thần ngoan, nên tắm rửa rồi, nước lạnh sẽ bị cảm mạo!” Cười đủ rồi, Quý Tiêu Dương cởi bỏ quần áo trên người Quý Thần Quang, đưa cậu bỏ vào trong bồn tắm lớn.

“Không tắm rửa!” Nghe Quý Tiêu Dương nói, Quý Thần Quang cười đến ngây ngốc, tự chống người chuẩn bị đứng dậy.

Quý Tiêu Dương rối rắm…… Thần Thần đây là có chuyện gì!

“Ngoan, Thần Thần, quần áo đều cởi rồi, nhanh vào trong bồn tắm đi, không sẽ cảm lạnh!” Quý Tiêu Dương đứng lên, dùng một động tác cưỡng chế đem Quý Thần Quang áp trở về bồn tắm.

Ai biết hắn vừa mới buông tay Quý Thần Quang lại đứng lên “Không tắm rửa!” Môi chu lên đến nỗi có thể cái gì lên đó! Đôi mắt to trong long lanh ánh nước, lông mi thật dài khẽ chớp chớp, đáng thương hề hề nhìn Quý Tiêu Dương, miệng thì thầm “Không tắm rửa!” Thanh âm mềm nhẹ làm nũng, lực sát thương làm Quý Tiêu Dương hoàn toàn thần phục!

“Được, chúng ta không tắm!” Quên đi, Thần Thần không muốn tắm thì sẽ không tắm. Đợi lát nữa dùng khắn âm lau người cho em ấy là được! Quý Tiêu Dương nghĩ như vậy liền chuẩn bị lấy áo tắm mặc cho Quý Thần Quang. Nhưng chờ hắn xoay người lấy áo tắm, quay đầu chuẩn bị mặc vào cho Quý Thần Quang thì lại phát hiện đứa nhỏ Thần Thần nghịch ngợm kia lại lần nữa quay về bồn tắm, hai tay kéo khăn mặt ở trong nước chơi đùa, cười ha hả……

Cẩn thận nghe còn có thể nghe được thanh âm nhuyễn nhu của Quý Thần Quang đang thì thầm “Nước nước, chơi thật vui! Con cá con cá bay, con cá con cá chạy……”

Quý Tiêu dương cầm áo tắm, nhìn Quý Thần Quang ở trong bồn tắm chơi đến hưng phấn, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cái tiểu gia hỏa Thần Thần này như thế nào cảm giác biến thành phản nghịch rồi! Thật sự là đau đầu a……

Quý Tiêu Dương khẽ thở dài một hơi, treo lại áo tắm! Lại lần nữa lấy khăn mặt qua, ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp Thần Quang tắm rửa. Ai biết tay cầm khăn mặt vừa đến gần bồn tắm lớn liền lập tức bị Thần Thần lấy mất. Trong phòng tắm vang lên tiếng cười thanh thúy của Thần Thần “Hai cá nhỏ, đối thành đôi!”

Quý Tiêu Dương nhìn sườn mặt Quý Thần Quang, khéo miệng cười đặc biệt cao hứng, hai lúm đồng tiền nghịch ngợm xuất hiện trên gương mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn lóe quang mang sáng ngời, bên trong lưu động ánh sáng mê muội! Có thể thật dễ dàng nhìn ra Thần Thần chơi thật sự vui vẻ……

Hành vi phản nghịch của Thần Thần thật sự là khả ái đến làm cho người ta đau lòng! Làm cho tâm khảm người ta đều nhuyễn thành một vũng nước……

Quý Tiêu Dương càng nghĩ, tươi cười trên mặt càng thêm ôn nhu càng thêm cưng chiều! Vươn tay nhẹ vuốt tóc Thần Thần, nghe được thanh âm nhuyễn nhu làm nũng của cậu, nhẹ nhàng nói thầm “Con cá phi, con cá chạy, hai con cá sinh cá bảo bảo (cá con)……”

Không biết Thần Thần hát cái này là học được ở đâu! Lúc còn nhỏ cũng chưa thấy em ấy hát qua! Quý Tiêu Dương thản nhiên nghĩ, sau đó đứng lên mở nước ấm ra, một lần nữa làm đầy bồn tắm! Miễn cho Thần Thần bị cảm lạnh! Thần Thần đùa vui vẻ, hắn cũng luyến tiếc bắt em ấy dừng lại!

Tiếp theo lại lần nữa lấy một cái khăn mặt nữa ra đưa cho Thần Thần, nhẹ nhàng trêu chọc nói một câu “Cá bảo bảo đến đây!”

“Hì hì……” Trong phòng tắm im lặng nhất thời vang lên tiếng cười ngây ngô thanh thúy của Quý Thần Quang……

Quý Tiêu Dương giúp Quý Thần Quang tẩy rửa thân thể, Quý Thần Quang cầm ba cái khăn mặt cho rằng là mấy con cá, ở trong bồn tắm chơi đến thật cao hứng! Miệng còn dùng thanh âm nhuyễn nhu làm nũng nhẹ nhàng nói thầm, hoặc như là hát “Con cá bay, con cá chạy, hai con cá sinh cá bảo bảo……”

Quý Tiêu Dương dụng tâm nghe, dụng tâm giúp Thần Thần tẩy rửa thân thể. Miệng cười càng ngày càng ôn nhu, nhu hòa nơi đáy mắt càng ngày càng thâm thúy!

“Con cá bay, con cá chạy, hai con cá sinh cá bảo bảo……”
Bình Luận (0)
Comment