Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 140

Văn phòng trên tầng cao nhất.

Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi trên ghế da, ánh mắt thâm trầm nhìn nam tử trước mặt hắn. “Thế nào?”

“Boss, chờ khi chúng tôi đến, người đã muốn biến mất, không thể nào tìm kiếm!” Nam tử gục đầu xuống, có chút nhụt chí nói.

Bàn tay đặt ở hai bên người yên lặng nắm chặt thành quyền! Tình huống nguy hiểm vừa rồi, bọn họ cư nhiên không có ý thức được. Thiếu chút nữa là khiến boss bị thương rồi!

“Tiếp tục!” Giọng nói của Quý Tiêu Dương rất là bình tĩnh, làm cho người ta cảm giác được áp lực cùng trầm trọng hít thở không thông! Nếu không phải Dương tổng nhắc nhở, thiếu chút nữa đã làm cho Thần Thần bị thương! Hiện tại trong lòng Quý Tiêu Dương vẫn còn sợ hãi, thật lâu không thể bình tĩnh lại được……

“Dạ!” Nam tử gật gật đầu. Rồi sau đó rời khỏi văn phòng!

Quý Tiêu Dương cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Sắc mặt em ấy tái nhợt, hẳn là đã bị dọa sợ rồi! “Thần Thần, không có việc gì đâu! Đừng sợ!” Cúi đầu, dùng những nụ hôn tinh tế của mình khẽ hôn lên hai má cùng mắt của Quý Thần Quang. Chậm rãi làm giảm đi nỗi sợ hãi của cậu! Cảm giác được thân thể người trong lòng không phát run nữa, Quý Tiêu Dương mới dừng lại những nụ hôn. “Thần Thần, uống nước nhé? Làm ấm thân mình một chút.” Hắn thấy môi của Thần Thần có chút tái nhợt vì khát nước! Uống chút nước giảm sợ hãi……

“Dạ!” Cách một lúc lâu sau, Quý Thần Quang mới hơi hơi gật đầu, thanh âm nói chuyện rất nhẹ! Vừa rồi, thật đáng sợ…… Viên đạn kia tốc độ thật nhanh, thiếu chút nữa liền bắn thẳng vào đầu cậu. Nếu không phải anh hai đúng lúc ôm lấy cậu vọt sang một bên, cậu thiếu chút nữa, liền…… chết!……

“Kỳ, giúp tôi lấy một ly nước ấm đến đây!” Quý Tiêu Dương phát hiện mình không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể có chút bất đắc dĩ nói với Nam Cung Kỳ trên sô pha cách đó không xa.

Nam Cung Kỳ vẫn đang thất thần, khi nghe thấy Quý Tiêu Dương nói, lúc này mới đứng lên, đẩy kính mắt gọng bạc của mình, rót một ly nước ấm đặt vào tay Quý Tiêu Dương. Sau đó lại ngồi xuống sô pha. Anh cảm thấy tay chân của mình vẫn có chút như nhũn ra, cái loại cảm giác lạnh băng khi cách cái chết gần như vậy mãi cho đến bây giờ đều không có tan đi được! Lần đầu tiên, Nam Cung Kỳ cảm giác được sinh mệnh yếu ớt như thế. Một viên đạn nho nhỏ là có thể chấm dứt sinh mệnh của anh…… Hoàn hảo, Tiểu Cửu đúng lúc ôm anh tránh ra!

“Nào, Thần Thần, uống chút nước ấm đi!” Quý Tiêu Dương đưa cái chén đến bên miệng Quý Thần Quang. Thanh âm ôn nhu, mang theo sự trầm thấp, nghe vào lòng liền có một loại cảm giác an toàn không nói nên lời!

Khẩn trương cùng sợ hãi trong lòng Quý Thần Quang dần dần tiêu tán, nhận lấy cái chén trong tay Quý Tiêu Dương, làm ấm lại hai tay đã sớm lạnh như băng của mình. Cậu cảm giác những gì vừa xảy ra rất không chân thật, giống như là nằm mơ…… Thật đáng sợ! “Anh hai!” Uống một ngụm nước ấm, làm ấm thân thể một chút. Quý Thần Quang lại chui sát vào trong lòng Quý Tiêu Dương hơn nữa, đầu đặt ở ngực trái của Quý Tiêu Dương. Nghe tiếng tim đập hữu lực của anh hai, Quý Thần Quang mới ý thức được mình vẫn còn sống! Chân thật sống sót!

“Không sợ, Thần Thần, không có việc gì!” Quý Tiêu Dương gắt gao ôm lấy Quý Thần Quang trong lòng. “Không có việc gì, Thần Thần, hết thảy đều có anh hai ở đây rồi!” Tựa đầu lên bả vai Quý Thần Quang, thanh âm Quý Tiêu Dương ấm áp như gió xuân!

Không biết Nam Cung Cửu suy nghĩ cái gì, từ khi vào văn phòng đến bây giờ vẫn luôn cúi đầu, ngồi ở trên sô pha cũng không nhúc nhích. Thẳng đến vừa rồi mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt dừng trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh, trong đôi mắt đen như mực lóe lên quang mang thâm thúy. Vài giây qua đi, Nam Cung Cửu đứng lên, pha một chén trà nóng, đi đến bên người Nam Cung Kỳ, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực “Kỳ, làm ấm thân mình!”

“Tiểu Cửu……” Nam Cung Kỳ không có phát hiện ra trong tiếng gọi này của mình có sự ỷ lại sâu đậm. Tựa đầu nằm trong ngực Nam Cung Cửu, trong tay Nam Cung Kỳ cầm chén trà đang tỏa hương thơm ngát. Lần đầu tiên cảm giác được, Tiểu Cửu, là một nam nhân cường đại! Có thể cho anh cảm giác an toàn rất mãnh liệt! Tựa vào trong lòng hắn, Nam Cung Kỳ cảm giác sự lạnh băng trên người mình đang chậm rãi biến mất! Anh bất giác dựa sát hơn nữa vào trong lòng Nam Cung Cửu! Quyến luyến mê muội đối với ấm áp của người này!

Nam Cung Cửu lẳng lặng ôm Nam Cung Kỳ trong lòng, ánh mắt dừng trên tay đang cầm chén trà của anh. Lẳng lặng nhìn, có lẽ là nên nói lẳng lặng thất thần…… Không biết đang suy nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút do dự cùng giãy dụa! Qua ước chứng hai phút đồng hồ, Nam Cung Cửu mới đưa tầm mắt chuyển qua khuôn mặt Nam Cung Kỳ. Hắn thấy mặt mày Kỳ vẫn giữ lại sự sợ hãi nhàn nhạt! Trong lòng nảy sinh sự đau lòng, có chút xuất thần vươn tay sờ sờ lên khóe mắt Nam Cung Kỳ. “Kỳ……” Thanh âm chậm rãi kéo dài, khi vừa dứt, bên trong tựa hồ có bất đắc dĩ nhàn nhạt!

“Cửu, may là hôm nay có cậu!” Nam Cung Kỳ khẽ hạ mi mắt, đáy mắt lưu chuyển quang mang nhàn nhạt. Thanh âm tương đối nhẹ nhàng, tựa hồ là có chút ngượng ngùng…… Lời này nói được thật giống như cô gái nhỏ! Nhưng là Nam Cung Kỳ không biết vì cái gì, chỉ là muốn nói ra những lời này!

“Kỳ, thực xin lỗi!” Nam Cung Cửu đột nhiên ôm chặt lấy thân thể Nam Cung Kỳ, gắt gao ôm, tựa hồ là muốn thân thể Nam Cung Kỳ nhập vào trong người mình.

Nam Cung Kỳ có chút kinh ngạc. Cửu đây là làm sao vậy?…… Trong lòng nổi lên một cỗ bất an…… Cũng không quản thân thể bị Cửu ôm đến phát đau, Nam Cung Kỳ thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Cửu ở đằng sau “Cửu, cậu làm sao vậy?……” Vì cái gì lại nói xin lỗi……

“Không có việc gì!” Nam Cung Cửu nhẹ nhàng mở mắt, thản nhiên nói một câu nhưng tay ôm Nam Cung Kỳ vẫn không có chút buông lỏng!……

“Cửu, không phải là cậu có cái gì muốn nói đấy chứ?” Nam Cung Kỳ nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cửu, lúng ta lúng túng nói một câu. Vừa nói xong lời này Nam Cung Kỳ liền cảm giác tim mình giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng…… Một loại hoảng hốt trước nay chưa từng có trong nháy mắt trải rộng toàn bộ thân thể……

Cách một lúc lâu sau, Nam Cung Cửu mới nhếch khóe miệng, gật gật đầu rất nhẹ. Nam Cung Kỳ nhìn thế, cảm giác hảo khổ sở…… Trong lòng hoảng hốt, không biết là vì cái gì…… Anh, không muốn mở miệng hỏi Cửu nữa, anh sợ hãi, chuyện tình mà kế tiếp mình sẽ được nghe. Anh có loại cảm giác, Cửu, giống như phải rời khỏi anh……

“Tiêu Dương!” Nam Cung Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương, thanh âm có điểm kỳ quái, giống như là sắp vỡ ra vậy……

“Cửu, sao thế?” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cửu. Hắn rõ ràng cảm giác được Nam Cung Cửu là lạ…… Bất quá lại không thể nói rõ là cái gì! Chính là trong lòng có một cỗ bối rối nói không nên lời……

“Đừng tra xét nữa. Người hắn nhắm vào…… Là tôi!” Thanh âm Nam Cung Cửu thản nhiên, có chút chần chờ nói ra……

“Sao lại thế? Cửu, cậu có biết đối phương là ai!” Quý Tiêu Dương nhìn biểu tình của Nam Cung Cửu, quyết đoán đưa ra kết luận! Trong lòng lại phi thường khiếp sợ, Cửu có phải hay không gặp phải kẻ thù gì đó?……

“Ân.” Nam Cung Cửu gật gật đầu.

Quý Tiêu Dương trầm mặc vài giây. “Tiểu Cửu, là chuyện gì xảy ra? Cậu chọc tới người nào?” Xem động tác của tay súng kia, đều phi thường chuyên nghiệp, ngay cả người của Mười Hai Tinh cũng không tìm được dấu vết để lại…… Kẻ thù của Tiểu Cửu không đơn giản!

Nam Cung Cửu nhếch miệng, qua gần một phút đồng hồ mới nói chuyện, nhưng không trả lời vấn đề của Quý Tiêu Dương. “Tiêu Dương, giúp tôi hảo hảo chăm sóc Kỳ. Tôi…… phải quay lại Pháp một chuyến……”

“Tiểu Cửu, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nam Cung Kỳ trầm mặc không được nữa, ngẩng đầu, mắt sáng quắc nhìn Nam Cung Cửu.

“Kỳ, việc này chỉ có thể tự tôi giải quyết! Bất luận kẻ nào nhúng tay đều chỉ bị liên lụy mà thôi!” Nam Cung Cửu không dám nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Kỳ. Hắn sợ, chính mình sẽ luyến tiếc…… Nhưng, việc này, nhất định phải giải quyết! Bằng không, người kia tức giận, sẽ liên lụy đến Tiêu Dương bọn họ!

“Tiểu Cửu, chúng ta là anh em! Có chuyện gì cũng không thể để mình cậu đối mặt!” Quý Tiêu Dương nhìn Nam Cung Cửu, thanh âm nói chuyện thực bình tĩnh!

“Đúng. Cửu, chúng ta là anh em! Anh em chính là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!” Trong đôi mắt to trong của Quý Thần Quang lóe lên quang mang sáng quắc!

Khóe mắt Nam Cung Cửu hơi có chút ướt át, hắn chớp chớp hai mắt. Loại tình cảm anh em ấm áp này, thật tốt! Hắn, không hề đơn độc! “Tôi biết, chính là, việc này, chỉ có thể tự tôi đối mặt!” Nam Cung Cửu có chút bất đắc dĩ nói……

Hắn vừa mới nhìn thấy viên đạn kia, rõ ràng chính là đạn chuyên dụng mà hộ pháp của người kia dùng! Mặt trên có khắc chữ x! Lúc Nam Cung cửu nhặt được viên đạn này, hắn chỉ biết hết thảy ngày hôm nay, chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ của người kia…… Nếu thật sự muốn hạ sát thủ (giết), chỉ sợ bọn họ đều không thể tránh được! Người kia cường đại thế nào, đời trước của hắn đã được lĩnh giáo rồi. Lại không nghĩ tới hắn ta cư nhiên đối với mình để bụng như vậy, thế nhưng lại nhận ra mình……

Cũng là do mình quá nóng vội, mới có thể nhớ tới nghiệp cũ, chạy đi làm sát thủ. Lại quên đem thủ pháp mà mình chuyên dùng che dấu đi…… Làm cho những sự kiện không thể vãn hồi này xảy ra…… Bất quá, nên đến vẫn sẽ đến. Việc này dù sao cũng phải có phương pháp giải quyết. Nếu bây giờ trốn tránh vấn đề, chờ về sau hắn muôn cùng Kỳ trải qua những ngày bình thản, sợ là vĩnh viễn cũng không thực hiện được! Thừa cơ hiện tại hắn ta còn không biết đến sự tồn tại của Kỳ, sớm một chút giải quyết chuyện này mới được! Đỡ phải đem dài lắm một, lại xuất hiện cục diện gì đó không thể vãn hồi……

“Tiểu Cửu……” Nam Cung Kỳ vươn tay ôm chặt lấy vòng eo của Nam Cung Cửu. Anh sợ……

“Kỳ, đừng lo lắng. Tôi sẽ trở về! Sự tình xong xuôi, tôi sẽ trở lại. Sau đó, chúng ta tìm một chỗ, bình yên sống qua nửa đời sau, em nói, có được không?……” Nam Cung Cửu cúi đầu, vuốt khóe mắt Nam Cung Kỳ. Nơi đó đã có nếp nhăn nhàn nhạt…… Hắn, luyến tiếc……

Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu “Được!”

Nam Cung Cửu không tiếng động nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang nhìn thấy nụ cười thỏa mãn như một đứa trẻ của Nam Cung Cửu.

“Nhớ kỹ, tôi ở chỗ này chờ cậu!” Nam Cung Kỳ tháo vòng cổ mình vẫn luôn đeo xuống, tự mình đeo lên cổ Nam Cung Cửu. Ôm cổ hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói.

“Kỳ, tin tưởng tôi!” Nam Cung Cửu gật gật đầu, nghiêng mặt nhẹ hôn lên môi Nam Cung Kỳ. Có một câu, Nam Cung Cửu vẫn không nói. Bởi vì, hắn luyến tiếc…… Cho nên hắn sẽ giữ mình thật tốt để trở về tìm Kỳ!

“Tiểu Cửu, có khó khăn gì thì gọi điện cho tôi!” Quý Tiêu Dương nói một câu với Nam Cung Cửu, ánh mắt thâm thúy!

“Ân!” Nam Cung Cửu cười khẽ gật gật đầu.

“Cửu, hảo hảo chăm sóc bản thân! Sau đó đến lúc trở về nhớ phải mang socola nổi tiếng của Pháp về cho tớ!” Quý Thần Quang cười tươi như hoa. Nhưng đáy mắt lại lấp lánh ánh nước trong suốt……

“Được. Tôi sẽ mang về cho cậu đủ loại!” Khóe miệng cười của Nam Cung Cửu sâu sắc thêm vài phần.

“Chuẩn bị khi nào thì xuất phát? Tôi giúp cậu đặt vé máy bay. Buổi tối hôm nay tổ chức ăn cái gì đi!” Quý Tiêu Dương cũng không biết mình làm sao nữa, cách nói có chút lộn xộn……

“Được!” Nam Cung Cửu cười đáp một tiếng.

Buổi tối, bốn người Quý Tiêu Dương ở nhà vô cùng náo nhiệt ăn bữa tối chia tay. Bốn người nháo (làm loạn) đến mười hai giờ mới ngủ……

Buổi sáng, Nam Cung Cửu đơn giản sắp xếp quần áo của mình một chút, liền ngồi lên chuyến bay lúc tám giờ!

Quý Thần quang đứng ở bên cạnh Quý Tiêu Dương, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm “Anh ơi, anh nói xem, Tiểu Cửu, khi nào thì trở về?” Tiểu Cửu vừa mới đi, cậu đã có chút nhớ rồi……

“Thần Thần, đừng lo lắng. Tiểu Cửu rất nhanh sẽ trở về!” Quý Tiêu Dương nắm chặt tay Quý Thần Quang.

“Đi thôi, nên trở về công ty rồi!” Nam Cung Kỳ vẫn lẳng lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, trầm thấp có điểm nói không nên lời…… Nghe vào làm cho người ta khó chịu!

“Anh hai, Kỳ……” Quý Thần Quang có chút lo lắng nhìn Nam Cung Kỳ đang đi ở phía trước, kéo kéo tay áo Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương cúi đầu, sờ sờ đầu Quý Thần Quang. “Để cho Kỳ yên lặng một chút……”
Bình Luận (0)
Comment