Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 162

“Khấu, khấu, khấu!” Trong văn phòng im lặng vang lên tiếng đập cửa trong trẻo.

Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, bỏ điện thoại di động vào trong ngăn kéo, biểu tình trên mặt nháy mắt khôi phục lại lạnh lùng ngày thường, nhìn hướng cửa phòng, nhàn nhạt nói hai chữ “Vào đi!” Sau khi nói xong, Quý Tiêu Dương liền cúi đầu tiếp tục bắt tay vào xử lý tài liệu.

Thư kí Nhị Hào nghe được thanh âm của Quý Tiêu Dương, cung kính đẩy cửa đi vào, đứng cách xa bàn làm việc năm bước chân “Thưa sếp, Duy tổng vừa gọi điện thoại tới, nói có chuyện gấp tìm ngài!”

“Chuyện gì?” Nghe xong, Quý Tiêu Dương buông bút trong tay xuống, nhìn thoáng qua thư kí của mình, trong lòng lại nổi lên một trận cười lạnh. Nhịn không được rồi……

“Duy tổng cũng không nói gì, chỉ bảo tôi chuyển lời cho ngài. Nếu ngài có rảnh thì gọi điện thoại lại cho Duy tổng!”

Nga?…… Xem ra là anh ta vừa mới gọi điện thoại đến đây. Chẳng qua mình không có chú ý! Nhanh như vậy liền không nhẫn nại được. Hẳn là anh ta nói chuyện trở về. Quý Tiêu Dương ở trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng xuất hiện một nụ cười như có như không “Được, tôi biết rồi, cô đi xuống trước đi!”

Thư kí Nhị Hào vừa nghe thấy Quý Tiêu Dương nói, hướng hắn khẽ gật đầu, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng! Sau khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Anh hai, uống trà hay là cà phê?” Quý Thần Quang ngồi không có chút nhàm chán, đứng lên nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương hỏi một câu. Cậu cảm giác được, tâm tình của anh hai hình như rất là tốt! Hắc hắc……

“Uống trà được rồi, Thần Thần cười cái gì mà cao hứng thành như vậy?” Lúc Quý Tiêu Dương cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện, nghe được câu hỏi của Quý Thần Quang liền ngẩng đầu, sau đó thấy được Thần Thần một mình ngồi cười ngây ngô. Khóe miệng nhịn không được cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Thật sự là đứa ngốc……

“Không có, em nhìn thấy anh hai cao hứng, cho nên mới cao hứng!” Quý Thần Quang một bên nói, một bên đi về phía phòng nghỉ.

Quý Tiêu Dương nhìn bóng dáng Quý Thần Quang thẳng cho đến khi cậu đi vào phòng nghỉ, bị cửa ngăn chặn lại, hắn mới thu hồi ánh mắt, đáy mắt tràn ngập ôn nhu! Thần Thần của hắn, luôn làm cho lòng hắn tràn đầy cảm động cùng lo lắng! Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là Thần Thần luôn luôn ở bên cạnh hắn!

Lăng lăng thất thần mấy giây Quý Tiêu Dương mới lấy lại tinh thần, tay nắm di động, khóe miệng hàm chứa nụ cười khẽ nhìn không ra cảm xúc, quay số điện thoại của Duy tổng. Điện thoại vừa mới thông, đối phương liền nhấc máy! Ngay cả đáy mắt Quý Tiêu Dương cũng có ý cười nhàn nhạt. Thật đúng là vội vàng……

“Quý tổng sao?” Duy Thiên cầm di động, nhìn thoáng qua màn hình biểu thị mới ấn nút nghe máy, vội vàng hỏi một câu. Anh ta phải quay về Thụy Sĩ, tài chính bên kia hình như xảy ra vấn đề……

“Duy tổng, có chuyện gì vậy?” Quý Tiêu Dương cầm điện thoại, thích ý dựa lưng vào ghế, hai mắt híp lại, một bộ dáng thản nhiên tự đắc!

Quý Thần Quang bưng một ly trà, khẽ đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, nhìn hắn gọi điện thoại, cũng không định mở miệng nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng đem trà đặt ở bên tay phải của hắn. Làm xong việc đó, khi Quý Thần Quang chuẩn bị xoay người quay về sô pha tiếp tục ngồi thì đột nhiên cảm thấy được bên hông hung hăng bị giữ chặt. Sau đó cả người liền bị một sức mạnh kéo vào trong lòng Quý Tiêu Dương, thiếu chút nữa thì Quý Thần Quang kêu ra tiếng. Hoàn hảo đúng lúc cảm giác được người đang tác quái là anh hai, lúc này mới cắn môi không làm cho tiếng kinh hô tràn ra ngoài!

Nằm trong lòng Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Không phải là đang gọi điện thoại sao? còn thanh nhàn thảnh thơi như vậy! Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang, nở nụ cười sủng nịch, sau đó cúi đầu hôn lên bờ môi cậu một cái, đáy mắt lóe lên quang mang sung sướng!

Bên này, Duy tổng cầm di động đang lo lắng không biết nên dùng cớ gì để nói cho Quý Tiêu Dương biết mình phải nhanh chóng quay về Thụy Sĩ một chuyến! Nếu anh ta biết lúc này Quý Tiêu Dương hoàn toàn không có để ý đến anh ta, không biết sẽ phẫn nộ như thế nào!

“Quý tổng, trong nhà có chút việc gấp, tôi phải mau chóng trở về xử lý một chút, hợp đồng này chắc phải hoãn lại thôi!” Suy nghĩ một hồ, Duy tổng vẫn là quyết định dùng nguyên nhân này!

Quý Tiêu Dương nghe Duy tổng lấy cớ, mặt mày khẽ chau lại, lạnh nhạt cười, thanh âm cũng rất là kinh ngạc “Nga?…… Duy tổng gặp việc gì gấp vậy? Nếu Quý mỗ tôi có thể giúp được gì, anh cứ việc nói!”

Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương, nhìn hắn nói lời không đồng nhất với suy nghĩ, không thú vị bĩu môi. Cái này gọi là cái gì nhỉ? Cậu nhớ rõ Thiên Nhiễm từng nói qua. Cái gì mà trang a cùng trang c rồi lại trang b……()

(): đây là chỉ việc giả tạo, giả trang

“Không cần phải như vậy, chỉ là một ít vấn đề trong nhà, cần tôi tự mình về xử lý một chút!” Duy tổng nghe Quý Tiêu Dương nói vậy, tâm đang treo cao hơi hơi buông lỏng. Hoàn hảo cậu ta không có phát giác ra!

“Kia không có vấn đề gì. Duy tổng anh có việc gấp có thể xử lý trước. Chuyện hợp đồng đẩy lùi lại cũng được! Đúng rồi Duy tổng, vé máy bay để tôi giúp anh đặt được không? Vừa vặn trưa nay có một chuyến!” Hừ, đã sớm biết anh ta sẽ vội vã trở về, các chuyến bay đi Thụy Sĩ hắn đều xem xét tốt lắm. Bất quá không có nghĩ đến Duy Thiên lại thiếu kiên nhẫn như vậy, mới vừa bắt đầu vài tiếng mà đã vội như kiến bò chảo nóng rồi! Sau đó còn có nhiều chuyện thú vị hơn đang chờ anh ta, không biết trái tim anh ta có thừa nhận được không nữa! Hắn phải đợi chậm mấy tháng như vậy, cũng không phải là uổng phí!

Duy Thiên vừa nghe Quý Tiêu Dương nói, trong lòng nhất thời liền vui sướng! Không hổ là anh em cùng nhau uống rượu! “Được, làm phiền Quý tổng!”

“Không có việc gì, về Thụy Sĩ rồi, nếu thực sự có gì phiền toái, Duy tổng có thể tới tìm tôi! Có thể giúp đỡ việc gì, tôi sẽ cố làm hết sức!” Quý Tiêu Dương khéo nói đưa đẩy, biểu tình trên mặt lại là cười lạnh âm hàn!

Anh hai thật đáng sợ! Nguyên lai ở trên thương trường, anh hai là cái dạng này! Quý Thần Quang chăm chăm nhìn nụ cười của Quý Tiêu Dương, cảm giác, hảo xa lạ…… Bất quá lại có cảm giác dị thường an toàn! Hắc hắc……

“Ân. Sẽ!” Duy tổng vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó liền ngắt điện thoại, chuyển gọi cho người ở Thụy Sĩ “Tình huống hiện tại thế nào?”

“Thật không tốt! Thời điểm chúng ta rút tài chính về, máy chủ bị hacker xâm nhập trong nháy mắt, sau đó mọi mật mã cùng tài khoản của chúng ta đều bị đánh cắp! Không thể vào được! Chờ chúng tôi giải quyết chuyện này xong, tiền đã bị hacker không biết từ đâu nhảy ra cướp đi! Hiện tại tôi cũng không dám thu tài chính về nữa, đối phương rõ ràng là đang theo dõi chúng ta! Hiện tại tôi đang tra xem người này rốt cuộc là ai, nhưng lại ngay cả chút dấu vết đều không thể tra được! Duy Thiên, đối phương hẳn là một hacker siêu giỏi, hơn nữa còn thực am hiểu loại chuyện cướp giữa đường này!”

“Chết tiệt…… Giữa trưa nay tôi sẽ lên máy bay về Thụy Sĩ! Cậu hiện tại lập tức tìm một cao thủ hacker về. Bất kể đại giới gì, nhất định không thể làm cho đối phương tiếp tục thực hiện được!” Duy Thiên cầm di động, hung tợn phân phó một câu, đôi bích nhãn hiện lên ánh sáng lục âm u dọa người!

Duy Thiên ngắt điện thoại, ngồi xuống sô pha, tùy tay rút một điếu thuốc ra, hung hăng hút một ngụm. Ánh mắt có chút thất thần lẳng lặng nhìn khói lửa chậm rãi bốc lên, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi: Rốt cuộc là ai?…… Chẳng lẽ là Quý Tiêu Dương, cậu ta kỳ thật đã muốn biết việc này?…… Không, hẳn là không có khả năng!

Duy Thiên nghĩ lung tung, suy nghĩ một hồi lâu, lại vẫn như trước không nghĩ ra nguyên nhân gì. Cầm điếu thuốc trong tay ném vào trong gạt tàn, anh ta lấy ra di động, ấn số gọi cho Kỷ Nguyên, trong nháy mắt điện thoại có người bắt máy, Duy Thiên liền mở miệng “Kỷ Nguyên! Sự tình phức tạp……”

Kỷ Nguyên nghe thanh âm vội vàng từ đầu bên kia truyền đến, mặt mày khẽ nhăn lại. Không nhanh không chậm trả lời một tiếng “Ta biết!” Không chỉ có Duy Thiên, tài chính mà gã rút về cũng có vài chỗ bị cướp giữa đường!

“Ngươi tra được là ai?” Nghe thanh âm bình tĩnh của Kỷ Nguyên, trong lòng Duy Thiên vui vẻ!

“Không có.” Kỷ Nguyên vẫn như trước dùng ngữ khí không nhanh không chậm, tay trái có chút lơ đãng xoay tròn bút máy, vẻ mặt không chút để ý, giống như người gặp chuyện không may không phải là gã……

“Không có?……” Thanh âm Duy Thiên nhịn không được tăng cao lên. “Không có, vậy mà ngươi lại bình tĩnh như thế. Kỷ Nguyên, ngươi không phải là đã nghĩ ra đối sách rồi đấy chứ?”

Kỷ Nguyên để điện thoại di động cách xa tai, mặt nhăn mày nhíu! “Nói nhỏ thôi!” Có chút trách cứ nói một câu.

“Kỷ Nguyên, ta hỏi ngươi, có phải đã có đối sách rồi đúng không?” Duy Thiên thấy Kỷ Nguyên đáp phi sở vấn, lửa giận trong lòng liền càng bùng lên……

“Còn có thể có biện pháp nào, Quý Tiêu Dương đã muốn ngăn hết mọi đường lại rồi!” Hay có thể nói theo cách khác, Quý Tiêu Dương hiện tại tương đương với việc nắm bọn họ trong lòng bàn tay, bọn họ tùy thời đều có thể biến mất……

Kỷ Nguyên nói xong, đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu…… “Ngươi là nói, hết thảy mọi thứ, đều là do Quý Tiêu Dương làm?……” Khi lên tiếng lần nữa, thanh âm Duy Thiên hơn chút khàn khàn, cùng nói không nên lời, tựa hồ là bi thương……

“Không phải hắn thì còn có thể là ai! Không nghĩ tới kết quả vẫn là Quý Tiêu Dương cao tay nhất! Hắn hoàn toàn làm cho tầm mắt của mọi người bị mê hoặc……” Kỷ Nguyên từ từ thở dài. Gã đã nghĩ mình sắp thắng rồi, nhưng không có nghĩ đến, Quý Tiêu Dương đã muốn âm thầm, chậm rãi tạo một cái bẫy, chỉ còn chờ gã sập bẫy……

“Không có biện pháp gì sao?……” Duy Thiên không cam lòng……

“Có!” Lời này Kỷ Nguyên nhưng thật ra nói rất nhanh, rất có tinh thần!

“Biện pháp gì? Nói!” Nghe Kỷ Nguyên trả lời, Duy Thiên lâm vào chấn động! Có biện pháp là tốt rồi, đối với Quý Tiêu Dương, anh ta thật đúng là luyến tiếc liền cứ như vậy buông tha……

“Chính là……” Thanh âm Kỷ Nguyên càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhỏ……

Duy Thiên chỉ có thể gắt gao đem điện thoại dán vào tai mới có thể mơ hồ nghe rõ……

“Như vậy, được không?” Qua hồi lâu, Duy Thiên mới lúng ta lúng túng hỏi một câu. Biểu tình trên mặt có chút dại ra…… Vẫn không có từ trong lời nói vừa rồi của Kỷ Nguyên hồi phục tinh thần lại! Này có tính là một câu ngạn ngữ của nước C không? Cái gì mà ‘chó cùng dứt giậu’…… Duy Thiên đột nhiên có chút không yên lòng suy nghĩ! Suy nghĩ đến một vấn đề thực ngoài ý muốn: Ngạn ngữ của nước C, thật đúng là thần diệu……

“Không có gì là không thể cả, ngươi không phải không nghĩ buông tha sao? Đây là biện pháp duy nhất!” Kỷ Nguyên thản nhiên nói! Cầm di động, đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất. Vươn cánh tay tái nhợt lộ ra bệnh trạng nhẹ nhàng vuốt lên tấm rèm cửa sổ dày đã bị mình kéo vào. Hiện tại là ban ngày, bên ngoài hẳn là đang sáng rực rõ! Nhưng gã lại chỉ có thể ở trong không gian tối tăm này mà rầu rĩ…… Có bao nhiêu lâu rồi không có tiếp xúc với ánh mắt trời?…… Kỷ Nguyên ngửa đầu nhìn đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, nở một nụ cười quái dị……

Duy Thiên cầm di động, trầm mặc……

Qua hồi lâu sau mới trả lời một chữ “Được!”

Kỷ Nguyên nghe xong, ngắt điện thoại, nhìn di động trong bàn tay, hé miệng cười……

“Tiểu Nguyên, tới giờ uống thuốc rồi!” Lão quan gia bưng thuốc đẩy cửa đi vào, đối với Kỷ Nguyên đang đứng trước cửa sổ sát đất hòa ái nói một câu.

“Vâng!” Kỷ Nguyên rất là sang sảng đáp lại một câu, đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, bưng thuốc lên, một ngụm uống cạn! Không có nửa điểm kéo dài!

Lão quan gia nhìn Kỷ Nguyên hôm nay đặc biệt sảng khoái, trong lòng hiện lên nghi hoặc: Tiểu Nguyên có phải hay không gặp được chuyện gì đặc biệt cao hứng? Khác thường như vậy……
Bình Luận (0)
Comment