Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 186

Có một ngày về nhà, bà nội làm một bàn đồ ăn ngon. Bà cười gắp một miếng cá chua cay vào trong bát tôi, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu lộ ra nồng đậm quan ái “Tiêu Dương ăn nhiều một chút, đây đều là món con thích ăn đó! Lâu như vậy mới trở về một lần, làm cho bà nội thật sự rất nhớ con mà!”

(): quan tâm yêu thương

Một giây kia, tôi thật sự là ngây ngẩn cả người, có chút xa lạ nhìn miếng cá chua cay trong bát, đây là món tôi thích ăn nhất?…… Trong nháy mắt, tôi có chút hoảng hốt, tôi nhớ rõ mình vẫn luôn thích ăn đồ ngọt, bởi vì Thần Thần thích ăn đồ ngọt! Chẳng qua, không biết bắt đầu từ khi nào, tôi thích ăn đồ ngọt……

“Sao lại không ăn? Chẳng lẽ không đủ cay? Ta đã nếm rồi, còn cố ý cho thật nhiều ớt, cái món ăn cay đến nỗi làm cho người ta phát khóc này là món mà lúc còn nhỏ con yêu nhất đó! Thỉnh thoảng lại bắt ta làm cho con ăn!” Trong thanh âm của bà lộ ra một chút ý tứ hoài niệm. Tôi chỉ ngơ ngác nhìn biểu tình của bà, bộ dáng của bà không giống như là đang nói dối, như vậy, chẳng lẽ trước kia tôi thực sự thích ăn cá chua cay? Đây là món Thần Thần không thích nhất? Tôi có chút nghi hoặc, vươn đôi đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai, tôi giống như cảm nhận được cảm giác kích thích vị giác mãnh liệt, trí nhớ nháy mắt thức tỉnh……

Tôi thích ăn cá chua cay, tôi thích ăn những món ăn thật thật cay, tôi thích uống trà loãng và cà phê đen đặc, tôi thích mặc âu phục màu đen, tôi thích sự kích thích và khiêu chiến, tôi thích đi leo núi, tôi thích xem kênh tài chính kinh tế, tôi thích đọc sách chiến thuật cổ đại, tôi thích màu đen và trắng, tôi thích……

Tôi không thích phòng bếp, tôi không thích những món ăn ngọt ngấy, tôi không thích trà đặc cùng cà phê ngọt, tôi không thích mặc những quần áo thoải mái thường ngày…… Những chuyện tôi không thích có rất nhiều, nhưng là, sau đó tôi đều thích! Không, phải nói là tôi đã thành thói quen! Tôi có thói quen đeo tạp dề đi vào phòng bếp tôi không thích để làm đồ ngọt tôi không thích, sau đó ôm Thần Thần cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim truyền hình nhàm chán, ăn những món điểm tâm ngọt ngấy…… Tôi từng cho rằng mình không thích, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy loại cuộc sống bình thản này thực hạnh phúc, hết thảy đều làm cho tôi thực thích! Vì thế, tôi dần dần quên đi chính mình rốt cuộc thích cái gì……

Tôi cảm thấy vận mệnh thật đúng là một thứ bất khả tư nghị! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ yêu một người mà người đó so với mạng sống của tôi còn quan trọng hơn! Vì em, tôi sẽ biến thành một người ôn nhu nho nhã mà ngay cả bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc về mình, đêm mọi lệ khí cùng ngoan độc trên người mình đều giấu đi. Ở trước mặt em, tôi hoàn toàn là một người vô hại, không có thủ đoạn trên thương trường, ở bên cạnh em, chỉ còn là một nam nhân toàn thân tâm đều thầm nghĩ bảo vệ em, yêu thương em! Không phải anh hai của em, tôi cũng không cho rằng Thần Thần là em trai của tôi, tôi vẫn luôn coi em là người yêu của tôi! Tôi nghĩ Thần Thần cũng có cùng suy nghĩ với mình! Điểm này, chúng tôi giống nhau đến thần kỳ!

(): không thể tin được

Kỳ thật, lại nói tiếp, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết đến tột cùng là vào thời điểm nào mà sinh ra tình cảm đối với Thần Thần! Là thời điểm nguyện ý vì em tiến phòng bếp học làm đồ ngọt? Hay là lần Thần Thần dùng thanh âm non nớt nói với tôi: Em cùng anh hai vĩnh viễn vĩnh viễn cùng một chỗ, sẽ không bao giờ tách rời! Hay có lẽ là lúc Thần Thần hơi hơi nức nở nghẹn ngào, ôm chặt lấy eo tôi nói: Anh hai không cần rời bỏ Thần Thần, Thần Thần sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh hai nói, anh hai không cần rời bỏ Thần Thần…… Lại có lẽ là Thần Thần ngẩng gương mặt tinh xảo với nụ cười ngọt ngào của em lên, dùng ngữ khí thiên kinh địa nghĩa nói: Có anh hai, Thần Thần mới là một đứa nhỏ hạnh phúc……

(): đương nhiên

Tôi nghĩ, tình yêu của tôi đối với Thần Thần càng thêm sâu sắc là lúc em dùng thanh âm non nớt nói: Phải vĩnh viễn ở bên tôi, mãi không rời xa nhau. Thời điểm đó, tâm của tôi hung hăng lay động! Thời điểm em khóc nói không cần tôi rời bỏ em, tâm của tôi liền dừng ở tiếng khóc nức nở của em! Ngữ khí thiên kinh địa nghĩa nói có anh hai Thần Thần mới là một đứa nhỏ hạnh phúc, lúc đó, tôi nghĩ tôi cả đời này là luân hãm rồi, luân hãm ở tại trên người chính em trai ruột của mình, không thể tự kềm chế, không thể đào thoát, từ đó, không có đường về……

Hết thảy cường đại cùng trưởng thành của tôi, đều là vì có thể hảo hảo bảo hộ Thần Thần của tôi! Tôi chăm sóc bảo vệ em, không để em chịu thương tổn gì, tôi cũng không phủ nhận tình yêu của tôi đối với Thần Thần là bá đạo, là ích kỷ! Tôi không cho phép, Thần Thần ở dưới sự bảo vệ của tôi mà phải chịu tổn thương. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thần Thần khóc rống trong lòng tôi, tôi liền tự nói với mình rằng, cả đời này cũng không thể làm cho Thần Thần lại rơi lệ thống khổ như vậy nữa! Tôi không cho phép Thần Thần của tôi rơi lệ vì người khác, hết thảy của em đều thuộc về tôi, thống khổ cũng được, vui vẻ cũng thế! Đương nhiên, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không làm cho Thần Thần phải thống khổ…… Bởi vì trước khi việc đó xảy ra, tôi sẽ đem mọi ngọn nguồn của thống khổ đều cắt bỏ! Sẽ không để cho bất kỳ cái gì tiềm tàng sự nguy hiểm làm nguy hại đến Thần Thần!

Như thành phố Y, như Lục Dao, như người nhà…… Đây đều là chuyện cùng người đã từng làm cho Thần Thần phải thống khổ, tôi không thể lâu đi, nhưng tôi có thể lựa chọn mang Thần Thần rời xa! Rời xa những tổn thương đó, rời xa những thống khổ đó, bởi vậy, lúc nào tôi cũng cổ vũ chính mình phải cường đại hơn! Cường đại đến mức có thể thoát ly gia tộc Quý gia này……

Như Linh Thiên Nhiễm, như Vương Tử Dật…… Kỳ thật, tôi vẫn đều biết tâm tư của hai người bọn họ. Tôi chỉ là vẫn đều làm bộ không biết mà thôi, âm thầm yêu lặng lựa chọn thật tốt bạn lữ cho họ! Tôi cho rằng làm như vậy đối với tất cả mọi người là tốt nhất…… Ai cũng sẽ không chịu tổn thương quá lớn……

Như Kỷ Nguyên, như Duy Thiên…… Bọn họ từng thương tổn Thần Thần của tôi, làm cho Thần Thần của tôi lâm vào nguy hiểm đến mạng sống, vô luận thế nào tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ. Nhưng là, cuối cùng tôi không có làm được, bởi vì, cho dù tôi không ra một kích cuối cùng, bọn họ cũng phải nhận sự trừng phạt tàn nhẫn nhất……

Kỳ thật, đối với Kỷ Nguyên mà nói, tôi vẫn cảm thấy cái chết dành cho y không phải là chuyện thống khổ, ngược lại còn là giải thoát lớn nhất dành cho y! Tôi không biết y đến địa phủ rồi, có khả năng biết chuyện trên nhân gian hay không. Nếu y biết Hoàng Diệu Thiên vì y mà cô độc cả một đời, y sẽ có cảm tưởng gì?…… Đối với tình yêu của bọn họ, tôi cảm thấy đánh tiếc đồng thời càng nhiều hơn là sự trào phúng, Kỷ Nguyên tự tôn, Hoàng Diệu Thiên cao ngạo, ai cũng không chịu lui một bước. Đi đến bước cuối cùng này, nói đi nói lại, vẫn đề chung quy vẫn là ở trên người bọn họ, bọn họ không hiểu tình yêu…… Cho nên mới bỏ qua tình yêu!

Có vết xe đổ của Kỷ Nguyên cùng Hoàng Diệu Thiên, tôi lo lắng Tử Dật cùng người kia cũng sẽ đi lên con đường này, cho nên, thời điểm rời C, tôi đem toàn bộ tư liệu của Kỷ Nguyên cùng Hoàng Diệu Thiên đưa cho Tử Dật, thuận tiện chỉ điểm cho cậu ấy một câu. Tôi nghĩ, lấy sự thông minh của Tử Dật, cậu ấy sẽ hiểu được tôi nói cái gì……

Tôi không phải là một người máu lạnh chân chính, chỉ cần bọn họ không tới gần vòng bảo hộ tôi lập cho Thần Thần, tôi đối vứoi bọn họ vẫn luôn là anh em như chân tay. Cho nên, tôi hy vọng Tử Dật có thể hạnh phúc, hạnh phúc của Thiên Nhiễm tôi đã có thể thấy được, tôi tin tưởng cậu ấy hẳn là cũng sẽ không làm cho tôi thất vọng!

Có đôi khi, nhìn khuôn mặt say ngủ của Thần Thần ở trong lòng, tôi cuối cùng lại lâm vào thất thần. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt Thần Thần, tôi từng nhiều lần tự hỏi mình, vì sao lại vì Thần Thần mà hãm sâu đến như vậy. Có đôi khi, loại cảm giác điên cuồng này làm cho ngay cả tôi cũng thấy giật mình! Lần đó Thần Thần biến mất ở Thuần Khê, cả người tôi lập tức không khống chế được, trở thành một Tu La huyết tẩy rừng Thuần Khê…… Qua đi, tôi nghĩ lại hồi lâu nhưng vẫn như trước không hiểu được, chính mình như thế nào lại không khống chế được. Chỉ là cảm giác, nếu Thần Thần thật sự biến mất trên đời này, như vậy, tôi còn sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa……

Sau đó nữa, trong quá trính sống chung với Thần Thần, tôi chậm rãi suy nghĩ. Ở thời điểm tôi nhận ra hết thảy thói quen của Thần Thần đã trở thành thói quen của tôi, tôi nghĩ tôi đã hiểu được rồi! Thần Thần đối với tôi mà nói, đã sớm không chỉ đơn giản là người yêu, có một loại ràng buộc không nói rõ được, có em mới có tôi! Sinh mệnh của hai chúng tôi đã trở thành một thể, chỉ có gắt gao ôm chặt lấy nhau, mới có thể hạnh phúc đi đến cuối cùng, mới có thể chạm đến sự vĩnh hằng trong truyền thuyết……

Bắt đầu từ lúc Thần Thần năm tuổi theo tôi lúc đó mới mười hai tuổi ra bên ngoài sống, tôi nghĩ vận mệnh của hai chúng tôi đã gắt gao dính chặt lấy nhau. Từ nhỏ đến lớn, mọi việc có liên quan đến Thần Thần đều là do tự tôi xử lý. Từ quần áo, giày dép, ăn uống, đến giáo dục…… Mỗi một ngày trong quá trình trưởng thành của Thần Thần, đều có sự tồn tại của tôi, cũng chỉ có một mình tôi! Đối với Thần Thần mà nói, tôi là quan trọng nhất! Bởi vì em luôn ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng trong suốt nhìn tôi nói: Anh hai, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau, mãi mãi, mãi mãi…… Đúng không? Anh hai sẽ không rời xa Thần Thần đúng không……

Cái loại toàn tâm toàn ý ỷ lại này, làm cho tình thân của tôi đối với Thần Thần chậm rãi biến chất, tích lũy qua ngày ngày tháng tháng, tình cảm trong lòng tôi lặng lẽ phát sinh thay đổi, từ em trai biến thành người yêu…… Tuy rằng người khác không ủng hộ tình yêu của tôi và Thần Thần, nhưng tôi không hối hận. Ngược lại, tôi rất cao hứng, kiếp này có thể có được Thần Thần, là chuyện may mắn nhất của tôi!

Tôi nhớ rõ lúc Thần Thần còn nhỏ, thực ngoan thực ngoan, mặc kệ tôi nói cái gì em đều gật đầu, ánh mắt trong suốt lòe lòe sáng chuyển động quanh tôi, tầm mắt sẽ không bao giờ rời khỏi tôi, trừ phi đi ngủ! Thời điểm kia, tôi cảm giác trong lòng mình tràn đầy tất cả đều là hạnh phúc cùng ấm áp không nói nên lời! Bắt đầu từ thời điểm đó, tôi liền tự nói với mình phải bảo vệ Thần Thần thật tốt, bảo vệ tâm linh của em, để cho ánh mắt em vĩnh viễn đều trong suốt lòe lòe sáng như vậy, khóe miệng cười vĩnh viễn minh diễm động lòng người, sặc sỡ lóa mắt! Thần Thần không biết, mỗi nụ cười của em đều là động lực để tôi kiên trì vượt qua mọi khổ cực! Bởi vì nụ cười của em, tôi mới đi đến được ngày hôm nay!

Thần Thần ảnh hưởng rất lớn đến tôi, so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn! Chờ lúc tôi phục hồi tinh thần lại, hết thảy từng li từng tí trong cuộc sống thường ngày của tôi đã bị Thần Thần thay đổi! Co một ngày tôi cùng Mạc Dương đi ăn cơm. Lúc cầm thực đơn, tôi nghĩ cũng không thèm nghĩ đã gọi ba món điểm tâm ngọt, đều là những món mà bình thường Thần Thần thích ăn nhất! Hết thảy những điều này làm cho tôi cảm thấy thật bình thường, thẳng đến sau đó Mạc Dương hỏi tôi, sao đột nhiên lại thích ăn đồ ngọt đến vậy. Tôi mới phản ứng lại được, thói quen ăn uống của mình đã bất tri bất giác bị Thần Thần cải biến…… Tôi nhớ rõ, trước kia thứ tôi không thích nhất là đồ ngọt……

Lại có một lần đi công tác ở bên ngoài, cùng với một khách hàng bàn chuyện làm ăn ở quán cà phê, tôi cũng thuận miệng gọi một ly cà phê. Kết quả lúc uống một ngụm, lập tức gọi người phục vụ cho tôi nhiều thêm hai thìa đường. Một màn này làm cho khách hàng kia rất là giật mình, hắn nói, không nghĩ đến Quý tổng thích đồ ngọt như vậy…… Tôi cười cười không đáp lại! Chính là trong đầu lại nghĩ đến, mặc kệ cà phê bỏ thêm bao nhiêu đường, vẫn là không ngon bằng Thần Thần pha…… Tuy rằng kỹ thuật pha cà phê của Thần Thần là kém cỏi nhất, nhưng tôi lại chỉ thích cà phê Thần Thần pha!

Từng có một lần, Thiên Nhiễm rất ngạc nhiên hỏi tôi vì sao lại thích cà phê Thần Thần pha đến vậy. Cậu ấy nghĩ kỹ thuật pha cà phê của Thần Thần rất giỏi mới có thể làm cho người kén chọn như tôi uống đến sảng khoái như vậy! Nga, quên nói, tôi trước kia đối với cà phê là vô cùng kén chọn, điểm này có thể hỏi Nam Cung Kỳ! Kết quả, sau khi Thiên Nhiễm uống một ngụm, vội vàng chạy đến WC nôn ra không còn một mảnh, sau khi đi ra, dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn tôi…… Nửa ngày sau mới nói một câu: td, răng của cậu không phải là đã mất đi chức năng của vị giác rồi chứ……

Ha ha…… Bọn họ làm sao mà biết được tâm tình của tôi ni…… Thói quen làm cái gì cũng đều nghĩ đến Thần Thần đầu tiên! Này đối với tôi mà nói, chính là một loại hạnh phúc bình thản nhất! Sở thích của Thần Thần, chính là sở thích của tôi! Tình yêu của tôi đối với Thần Thần đã sớm xâm nhập vào xương tỷ, cùng máu hòa hợp thành một thể!

Yêu đã thành một thói quen, vậy còn có cái gì là không có khả năng?……
Bình Luận (0)
Comment