Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 203

Nam Cung Cửu đã trở lại, nửa tháng sau dọn vào ở chung với Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu và Nam Cung Kỳ bắt đầu cuộc sống ở chung trong thế giới hai người.

Hết thảy cho đến bây giờ, Nam Cung Kỳ vẫn có chút mơ hồ, chính mình như thế nào lại đáp ứng để cho Tiểu Cửu vào ở căn phòng nhỏ này của mình ni? Luôn cảm giác việc này phát triển rất ngoài ý muốn biến hóa rất kỳ lạ…… Nhưng, Nam Cung Kỳ suy nghĩ lại muốn, suy nghĩ còn muốn, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng!

“Kỳ, đói bụng!” Đang lúc Nam Cung Kỳ ngẩn người, đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn anh, thanh âm lúng ta lúng túng, mang theo một chút ý tứ hàm xúc khả ái không nói nên lời. Sau khi cùng Kỳ ở chung, Nam Cung Cửu mới phát hiện, Kỳ của mình thật sự là già giặn a! Cư nhiên có thể làm ra vô số món ăn mỹ vị như vậy……

Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ đeo tay, mặt mày khẽ nhăn lại nhìn Nam Cung Cửu, “Tiểu Cửu, lúc này mới có mười rưỡi, chúng ta vừa ăn sáng lúc tám rưỡi!” Sao có cảm giác lần này sau khi trở về Tiểu Cửu, càng ngày càng giống heo…… Mới hai tiếng đã kêu đói bụng, rõ ràng bữa sáng cũng ăn rất nhều, ít nhất thì so với anh ăn hơn nhiều lắm.

“Đói bụng.” Một đôi con ngươi đen sáng trong suốt nhìn Nam Cung Kỳ. Kỳ thật không phải đói, chính là muốn ăn cái gì đó Kỳ làm, sẽ có một loại hạnh phúc ấm áp ở bên trong đó.

“Anh đi làm chút điểm tâm ngọt cho cậu! Trưa nay mười hai giờ mới có thể ăn cơm.” Nam Cung Kỳ đứng lên đẩy kính mắt gọng bạc của mình, nhìn đôi con ngươi đen của Nam Cung Cửu, thản nhiên nói một câu.

Điểm tâm ngọt?…… Khóe mắt Nam Cung Cửu có chút run rẩy. Hướng về phía bóng dáng Nam Cung Kỳ hô một câu. “Mặn!”

“Em muốn ngọt, Kỳ, cho em ăn ngọt!” Lời nói của Nam Cung Cửu vừa dứt, cửa bị mở ra, Quý Thần Quang nhạc điên nhạc điên vọt vào, ngồi xuống sô pha, đối với bóng dáng Nam Cung Kỳ hô một ccâu. Nói xong lời này, ánh mắt mới dừng trên người Nam Cung Cửu ở bên cạnh, cười sáng lạn như ánh mặt trời, “Tiểu Cửu!”

Nam Cung Cửu khẽ gật đầu. Đối mặt với thái độ ôn hòa này của Nam Cung Cửu, Quý Thần Quang cũng yên tâm, tự nhiên cầm một quả táo trên bàn thủy tinh lên ăn, đôi mắt sáng ngời nhanh như chớp thường thường chuyển hướng phòng bếp. Sự tham ăn trong đáy mắt kia là phi thường rõ ràng.

“Tiểu Cửu, ngày mai chúng ta cùng nhau đến trường đi!” Ăn quả táo xong, Quý Thần Quang cảm giác có chút lửng dạ, đợi lát nữa còn muốn để bụng ăn điểm tâm ngọt, liền không lấy hoa quả ăn nữa. Cậu phi thường nhàm chán, đem lực chú ý dời đến trên người Nam Cung Cửu.

“Ân!” Nam Cung Cửu ôn hòa ừ một tiếng. Đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn ti vi. Bất quá, nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ là đang ngẩn người……

Quý Thần Quang có chút buồn bực, cậu luôn không thể chịu đựng được việc bị ép buộc ngốc một chỗ, liền đứng lên nhạc điên nhạc điên chuẩn bị chạy vào phòng bếp xem Nam Cung Kỳ làm điểm tâm ngọt thế nào rồi. Ai biết vừa mới đứng dậy, liền nhìn thấy cửa phòng bếp mở ra, trong tay Nam Cung Kỳ bưng hai đĩa điểm tâm thơm ngào ngạt. Quý Thần Quang nhìn thấy thế, hai mắt sáng lên, “Kỳ……”

Nam Cung Kỳ cười ôn hòa, đặt điểm tâm ngọt vào trong tay Quý Thần Quang, “Đợi lát nữa rồi ăn, bây giờ vẫn còn nóng lắm.” Nói rồi sau đó xoay người ngồi xuống trước mặt Nam Cung Cửu, đặt điểm tâm lên trên bàn thủy tinh, “Ăn đi, là mặn!”

Nam Cung Cửu nhìn điểm tâm trên bàn, đôi con ngươi đen sáng trong suốt nhìn Nam Cung Kỳ, bộ dáng chuyên chú làm cho người ta hiểu lầm là thâm tình. Nam Cung Kỳ có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, “Không nóng, ăn đi! Vừa rồi không phải kêu đói sao?”

Nhìn ra Nam Cung Kỳ mất tự nhiên, trong đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu hiện lên tia cười mỏng manh, sau đó cúi đầu chậm rãi ăn điểm tâm trong đĩa. Quý Thần Quang bưng điểm tâm ngọt đứng ở một bên, ánh mắt sáng trong suốt nhìn hai vị này, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. “Kỳ, Tiểu Cửu, em bưng qua cho anh hai cùng ăn!”

“Ân!” Nam Cung Kỳ cười gật gật đầu. Quý Thần Quang vúi sướng hài lòng mang theo bí mật nho nhỏ vừa tìm hiểu được chạy về chia sẻ với anh hai!

Quý Thần Quang đi rồi, phòng khách náo nhiệt nháy mắt trở nên im lặng, tựa hồ ngay cả thời gian cũng trôi chậm lại, Nam Cung Kỳ đứng lên pha trà cho hai người, sau đó không chút để ý ăn long nhãn xem ti vi. Trong lòng thủy chung vẫn luôn tràn ngập một tia khẩn trương nói không nên lời……

“Kỳ!” Nam Cung Cửu ăn điểm tâm, trong đầu đột nhiên nhớ tới một vẫn đề làm cho tâm tình khoái trá của hắn có điểm không thoải mái.

“Cái gì?” Nam Cung Kỳ nhổ hạt long nhãn ra, nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu.

Đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu yên lặng nhìn điểm tâm trong đĩa, hơi chần chờ vài giây, mới thản nhiên mở miệng, “Sao anh lại nghĩ đến việc học nấu ăn?” Kỳ thật, hắn càng muốn hỏi, vì cái gì lại cố tình thích làm điểm tâm ngọt như vậy, có phải bởi vì Thần Quang hay không?……

Nghe câu hỏi của Nam Cung Cửu, tâm tình khẩn trương của Nam Cung Kỳ nháy mắt buông. Anh sợ Tiểu Cửu lại hỏi những cái vẫn đề mạc danh kỳ diệu khác…… “Nga, một mình ở bên ngoài ngốc thành quen, nên cứ làm cứ làm thì được thôi!” Bưng chén trà uống một ngụm, Nam Cung Kỳ không chút để ý đáp lại một câu. Đến nay, anh vẫn không nghĩ ra được vì cái gì mình lại dọn ra khỏi nhà sống……

“Vậy điểm tâm ngọt thì sao?” Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu cũng không biết vì sao mà lòng mình không bình tĩnh được.

Trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ bối rối, giây tiếp theo lập tức thốt ra.

Cái gì?…… Trong nháy mắt đó, Nam Cung Kỳ chưa phản ứng lại được. Ánh mắt có chút mê mang nhìn biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc của Nam Cung Cửu, qua vài giây mới lấy lại tinh thần. Gương mặt lạnh nhạt bất giác ý cười càng thêm sâu, “Tiểu Cửu, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?”

Nam Cung Cửu khẽ hạ mi mắt, có chút không yên lòng ăn điểm tâm. Cảm giác, không còn ngon nữa…… “Vì cái gì?”

“Không có vì sao hết, Thần Quang thích ăn, liền làm!” Nam Cung Kỳ cười nói một câu. Đây cũng là sự thật, từ khi Quý Thần Quang biết được khả năng nấu nướng của mình liền mỗi ngày đều đến đây lải nhải, muốn anh làm điểm tâm cho……, bị cậu nhớ kỹ nhớ kỹ, lải nhải đến phiền. Sau cũng thành thói quen.

Động tác ăn điểm tâm của Nam Cung Cửu tạm dừng một chút, sau đó bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, thân thể dựa lên sô pha, không nhìn đến điểm tâm trên bàn nữa.

“Sao lại không ăn nữa?” Nam Cung Kỳ có chút kỳ quái nhìn qua Nam Cung Cửu đột nhiên thay đổi cảm xúc. Không hiểu vì sao tự nhiên hỏi hai câu, xong lại mạc danh kỳ diệu giận dỗi?…… Đây là vì sao vậy?

Nam Cung Cửu khẽ hạ mi mắt, không nói gì cũng không tỏ vẻ gì, bộ dáng im lặng kia giống như là đang ngủ vậy. Nam Cung Kỳ đợi vài phút cũng không thấy Nam Cung Cửu trả lời, liền đứng lên đi vào phòng lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Nam Cung Cửu. Trong đầu lại thầm nghĩ: Thật sự là trẻ con, mội hồi trời nắng một hồi âm u. Nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ liền đơn giản dọn điểm tâm vào phòng bếp rồi dọn dẹp lại bếp luôn. Pha cho mình một chén tràn, tắt ti vi đi, ngồi trên sô pha lẳng lặng đọc sách.

Trong phòng khách, im lặng đến nỗi tựa hồ ngay cả thanh âm bụi rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nam Cung Kỳ còn đang đắm chìm trong quyển sách, khi nghe thấy thanh âm vang lên bên tai thật đúng là dọa anh đến nhảy dựng. Nắm chặt quyển sách, ánh mắt dừng trên người Nam Cung Cửu ở bên cạnh, “Tiểu Cửu, cậu vừa nói gì vậy?”

Lúc này, đôi con ngươi của Nam Cung Cửu sáng bóng, không có chút nào là buồn ngủ cả đang lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ, mạc danh kỳ diệu nói một câu. “Tôi thích ăn cay!”

Ách?…… Cái gì cùng cái gì vậy? Vấn đề tự nhiên nhảy ra này làm Nam Cung Kỳ thật là có chút phản ứng không nổi. Đôi mắt lăng lăng nhìn Nam Cung Cửu, có chút khẩn trương đẩy kính mắt gọng bạc của mình.

“Tôi nói, tôi thích ăn đồ ăn cay!” Nhìn bộ dáng mờ mịt của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu tâm tình tốt lặp lại một lần nữa, thanh âm lần này nhẹ hơn chậm hơn!

“Nga, anh biết rồi!” Tuy rằng không biết Tiểu Cửu nói lời này rốt cuộc là có gì gì, nhưng là Nam Cung Kỳ vẫn thực thức thời gật đầu. Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, “Vậy trưa hôm nay anh làm vài món cay cho cậu ăn!”

“Được!” Gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Nam Cung Cửu lập tức nhiễm vài phần sáng lạn mềm nhẹ……

Nụ cười tựa như phù dung sớm nở tối tàn này làm cho Nam Cung Kỳ cảm thấy không thể tin nổi, lấy kính mắt xuống, vươn tay dụi dụi hai mắt của mình, khi nhìn lại, quả nhiên là do mình hoa mắt…… Tiểu Cửu sao có thể cười chứ!

“Kỳ, anh làm gì vậy?” Nam Cung Cửu nhìn động tác kỳ quái của Nam Cung Kỳ, có điểm kỳ quái hỏi một câu.

“Tiểu Cửu, cậu vừa mới, vừa mới có phải hay không, nở nụ cười?……” Nam Cung Kỳ đeo lại kính, ánh mắt sáng trong suốt nhìn Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu hơi hơi sửng sốt. Chính mình cũng không xác định được, “Hẳn là vậy đi!” Hắn cảm giác tâm tình của mình vừa rồi đặc biệt tốt……

“Vậy, cười lại một cái đi!” Lời này của Nam Cung Kỳ nói thực vội vàng…… Vừa rồi nhanh quá, anh cũng chưa thấy rõ.

Nam Cung Cửu có chút cứng ngắc kéo kéo khóe miệng……

Nam Cung Kỳ không nói gì cúi thấp đầu xuống……

Nam Cung Cửu nhìn bộ dáng này của Nam Cung Kỳ, khóe miệng bất giác lại hiện ra một nụ cười ôn nhu sủng nịch. Bất quá, đáng tiếc, Nam Cung Kỳ lại bỏ lỡ……

PS: Đặc biệt cảm ơn Tiểu Thần Thần bên Kho tàng đam mỹ đã giúp tui tìm phần còn lại của bộ này. Nếu k có Tiểu Thần Thần chắc mấy thím ở nhà mình nã pháo mình chết mất=))))))))))
Bình Luận (0)
Comment