Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 208

Nam Cung Cửu về tới căn phòng mà mình thuê, khi đi ngang qua cửa hàng mỳ vằn thắn, hắn dừng bước, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng nhiều lần cùng Nam Cung Kỳ đi ăn vằn thắn trong quán này, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn nhu hòa đi rất nhiều. Bên trong đôi con ngươi đen mang theo ý cười nhàn nhạt, Nam Cung Cửu đi vào quán mỳ vằn thắn. Quyết định bữa tối hôm nay là vằn thắn.

“Ông chủ, hai phần mỳ vằn thắn mang về.” Nam Cung Cửu đi vào cửa hàng, cười nhàn nhạt nói với ông chủ một câu.

Trước đây Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đã từng tới nhiều lần, ông chủ này đã quen biết hai người bọn họ, lúc này trong cửa hàng cũng không có khách nào, ông chủ chậm rãi nấu mỳ vằn thắn, trên mặt mang ý cười “Anh bạn nhỏ, làm sao chỉ có một mình cậu? Anh trai cậu đâu?” Trong mắt ông chủ, Nam Cung Cửu mười một tuổi chính là một cậu bạn nhỏ.

Nghe cách gọi này, khóe mắt Nam Cung Cửu hơi giật giật. “Anh ấy không rảnh.” Nhàn nhạt trả lời một câu. Nam Cung Cửu khẽ rũ mi mắt xuống, nhìn sàn nhà bẩn thỉu, trở nên thất thần.

Ông chủ không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của Nam Cung Cửu, đối với hai anh em nhà này đã coi như là quen thuộc, ông chủ biết tính tình Nam Cung Cửu vốn rất lạnh lùng. Vẫn như trước cười ha hả nói “Mấy ngày trước anh trai cậu cũng đến đây ăn vằn thắn, tôi hỏi cậu ta, cậu ta cũng trả lời như vậy. Hai người các cậu thật đúng là anh em!”

Nam Cung Cửu vừa nghe thế, cảm giác tim mình một trận co rút, hắn đột nhiên rất muốn hỏi ông chủ, Nam Cung Kỳ lúc trả lời câu hỏi, biểu tình trên mặt là chán ghét hay là ý cười ôn hòa nhàn nhạt, có lẽ hay là có một chút tưởng niệm…… Chỉ là lời nói đến bên mép, Nam Cung Cửu lại không có mở miệng.

“Được rồi, anh bạn nhỏ, tổng cộng tám đồng.” Ông chủ đóng gói mỳ vằn thắn cho Nam Cung Cửu, đưa đến trước mặt hắn, cười ha hả nói với hắn một câu.

Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần trả tiền, trong tay xách mỳ vằn thắn, tâm tư có chút mờ ảo đi về phía căn phòng đã thuê. Sau khi hắn rời đi, ông chủ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, cúi đầu có chút buồn bực lẩm bẩm một câu: Sau hai anh em nhà này đều từng người từng người như hồn vía lên mây? Thật giống như con gái đang thất tình vậy.

Trở về nhà, Nam Cung Cửu đặt mỳ vằn thắn lên mặt bàn, mình thì ngồi lên giường, ánh mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ. Đây là một gian phòng rất nhỏ hẹp rất đơn giàn, một bàn hai ghế, một cái giường, một cái tủ làm bằng gỗ. Tất cả đều rất sạch sẽ, toàn bộ gian nhà chỉ có một cái giường là bắt mắt nhất, có chăn đệm màu xanh lam. Nhìn qua phá lệ mềm mại xa hoa. Màu lam là màu Kỳ thích nhất, anh nói, nó trong suốt và yên tĩnh nhã nhặn. Đầu giường có một chiếc ba lô màu đen, đoán chừng đó là quần áo cùng máy tính xách tay của Nam Cung Cửu.

Từ sau khi về nhà, Nam Cung Cửu vẫn ngồi ngốc ở trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn bầu trời xa xôi, mãi đến tận lúc sắc trời dần tối, trăng sao mọc trên đầu ngọn cây liễu, thân thể Nam Cung Cửu mới cử động. Thời gian dài bất động làm cho thân thể đều tê dại, Nam Cung Cửu hơi hoạt động một chút, đợi đến lúc thân thể hàon toàn linh hoạt mới đi đến trước bàn ngồi xuống. Lấy đũa ra, mỳ vằn thắn bên trong đã sớm lạnh, Nam Cung Cửu lại dường như không có cảm giác gì, động tác vẫn luôn ưu nhã từ từ ăn mỳ vằn thắn. Mãi đến lúc trời tối đen, hắn mới ngẩng đầu lên, lấy giấy ăn ra lau khóe miệng, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng.

Bây giờ đã sắp đến nửa đem, Kỳ cũng đã ngủ. Đóng cửa lại, Nam Cung Cửu nhìn ánh sao trên trời đem, thản nhiên nghĩ. Sau đó nhanh chân đi đến nhà Nam Cung Kỳ. Hắn muốn gặp Kỳ…… Trong lòng vui sướng không nói nên lời. Đến nhà Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu leo lên trên một cái cây, cả người ẩn vào tầng tầng lớp lớp lá cây, một đôi mắt lẳng lặng tham lam nhìn chằm chằm phòng ngủ của Nam Cung Kỳ. Thời điểm ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào chiếc giường trống rỗng, trong lòng Nam Cung Cửu sinh ra một cảm giác thất vọng đau đớn, lẽ nào tối hôm nay Kỳ không ngủ ở phòng này?

Tại lúc Nam Cung Cửu thất vọng, đột nhiên nghe thấy từ phòng khách truyền đến thanh âm: “Tiểu Cửu, sao em lại thích anh như vậy?……” Nghe thanh âm này, tâm thất lạc của Nam Cung Cửu lập tức bị sự cao hứng bao trùm, hóa ra Kỳ vẫn chưa ngủ, Kỳ đang ở phòng khách. Ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Nam Cung Cửu lập tức thận trọng điều chỉnh tư thế của mình, quay về phía phòng khách, đôi con ngươi đen sáng lấp lánh nhìn chằm chằm phòng khách. Đón ánh trăng nhàn nhạt, hắn thấy được Nam Cung Kỳ mà hắn ngày nhớ đêm mong. Trên gương mặt gầy gò tràn đầy đau thương nhỏ vụn không nói nên lời……

Kỳ, đây là thế nào? Nam Cung Cửu rất muốn vọt vào trong phòng để hỏi cho rõ, vì sao trên mặt Kỳ lại xuất hiện vẻ thống khổ này? Trong lúc Nam Cung Cửu đang suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới lời vừa nghe được. Tiểu Cửu, tại sao em lại thích anh như vậy?…… Kỳ nói lời này là có ý gì?

Nam Cung Cửu khẽ rũ đôi mắt xuống, ở trong lòng xoắn xuýt nghĩ. Lẽ nào tình yêu của mình làm cho em ấy bị quấy nhiễu? Cũng không đúng, nếu như là bị quấy nhiễu sẽ không có vẻ mặt như thế, vậy là tại sao?…… Nam Cung Cửu không dám nghĩ tới đáp án mà mình mong đợi nhất. Hắn sợ rằng, mong đợi càng nhiều thất vọng càng nhiều.

Thôi, không muốn. Không nghĩ ra nguyên nhân, Nam Cung Cửu lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng mà lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng. Nhìn càng lâu tầm mắt cũng càng rõ ràng hơn. Nam Cung Cửu phát hiện trên người Kỳ đang đắp chiếc chăn của hắn lúc trước…… Sự phát hiện này làm cho lòng Nam Cung Cửu sinh ra hưng phấn nho nhỏ.

Có phải bây giờ Kỳ đang nhớ hắn hay không? Có lẽ là vậy đi, có đúng không? Nghĩ như vậy, Nam Cung Cửu liền nhớ tới ánh mắt kiên định từ chối cùng lời nói tàn nhẫn ngày đó của Nam Cung Kỳ. Tâm tình hưng phấn như đột nhiên bị rót nước lạnh, trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng…… Nắm chặt cành cây khô, gân xanh lập tức nối lên. Gương mặt nguyên bản còn nhu hòa nháy mắt trở nên thống khổ gian nan. Đôi con ngươi sáng lấp lánh hiện ra một tia sáng thẳng tắp nhìn Nam Cung Kỳ trong phòng khách. Nội tâm một mảnh giãy dụa khổ sở. Kỳ, biểu tình thống khổ cùng những hành động em làm ra làm trái tim tôi nổi lên từng tia mong đợi, nhưng là thái độ như gần như xa, lúc lạnh lúc nóng của em lại làm cho tôi mê mang. Kỳ, đến tột cùng là em đang suy nghĩ cái gì vậy? Có thể nói rõ ràng chô tôi biết hay không? Là nên triệt để hết hy vọng hay tiếp tục bảo vệ?……

Gió lạnh dần lên, ánh sao cũng dần tối đi, ánh trăng tựa hồ trở nên phá lệ sáng ngời, Nam Cung Cửu có thể nhìn càng thêm rõ ràng biểu tình của Nam Cung Kỳ trong phòng khách. Hắn nghe được từ miệng Nam Cung Kỳ truyền đến tiếng cười khẽ, đau thương như vậy, trầm trọng như vậy, bất lực như vậy……

Tâm tư vừa rồi còn đang dao động của Nam Cung Cửu lập tức trở nên kiên định. Kiếp này hắn hoàn toàn là vì Nam Cung Kỳ mà đến, không quản Kỳ từ chối thế nào, hắn vẫn như trước không rời không bỏ bảo vệ bên cạnh Kỳ. Dù cho đến cuối cùng Kỳ vẫn không thể tiếp thu hắn, hắn cũng coi như là đừng ở xa xa nhìn Kỳ cùng với người khác kết hôn, hắn vẫn như trước sẽ mãi mãi kiên định cố chấp bảo vệ Kỳ của hắn. Coi như là đến cuối cùng Kỳ vẫn không thể cho hắn được hạnh phúc mà hắn muốn, hắn cũng sẽ vẫn luôn bảo vệ……

……

Càng cười, Nam Cung Kỳ cảm giác trong lòng càng bi thương, đây là lần đầu tiên anh thống hận sự bất lực cùng nhu nhược của chính mình. Tại sao lại muốn đem mình bảo vệ kỹ càng như vậy? Nếu như không có cái vỏ bọc bảo vệ dày như vậy thì anh sẽ không làm thương tổn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cũng sẽ không rời đi…… Nếu như không có vỏ bọc này, bây giờ anh với Tiểu Cửu nên là bộ dạng gì? Nam Cung Kỳ nghĩ cũng không dám nghĩ, anh sợ rằng chính mình càng nghĩ càng đau khổ. Vỏ bảo vệ này đã thâm nhập vào tận trong cốt tủy cùng linh hồn của anh, cứ cho là anh không muốn đi, nhưng khi tình huống không kịp trở tay xảy ra, vỏ bảo vệ sự tự động xuất hiện, thống trị suy nghĩ của anh, đem tất cả tổn thương đẩy lùi thật xa.

Anh nghĩ, bắt đầu từ bây giờ anh từ từ để cho bức tường mà nội tâm mình dựng lên dần dần tan rã sụp đổ thì liệu còn có thể theo kịp bước chân của Nam Cung Cửu hay không? Còn có thể nắm lấy bàn tay hắn hay không? Nếu như anh bỏ qua vỏ bảo vệ nhiều năm của mình, nhưng Nam Cung Cửu đã rời xa từ lâu, vậy anh nên làm gì?……

Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Cung Kỳ cảm giác trên gương mặt mình hơi hơi lạnh. Lúc này mới giật mình phát giác, trong lúc vô tình, khóe mắt của anh đã rơi lệ. Đưa ngón trỏ ra, Nam Cung Kỳ chạm lên nước mắt trên mặt. Lăng lăng nhìn ngón tay dính nước của mình. Mình rơi lệ? Mình vì Tiểu Cửu mà khóc?……

Lúc này Nam Cung Kỳ mới phản ứng được. Vào lúc Tiểu Cửu rời đi, vỏ bảo vệ của anh đã hoàn toàn vỡ vụn. Không quản anh có đồng ý hay không, Tiểu Cửu đã sâu sắc tiến vào nội tâm anh. Cho nên anh mới có thể nhớ mãi không quên, mới có thể hàng đêm nằm mơ, mới có thể ngày ngày tương tư…… Hóa ra đây chính là yêu sao?

Nam Cung Kỳ nhớ lại câu hỏi Nam Cung Cửu đã từng hỏi mình: Yêu là cái gì?

“Yêu là cái gì?” Nam Cung Kỳ ôm chăn, nhẹ nhàng nỉ non một câu: “Đây chính là tình yêu, Tiểu Cửu, anh biết đáp án rồi. Trong lòng nhớ chính là em, trong đầu nghĩ chính là em, trong mộng cũng mơ thấy em…… Đây chính là tình yêu.” Hiện tại có muộn không? Nam Cung Kỳ thất thần nhìn chiếc chăn trong ***g ngực. Hiện tại đã muộn chưa?

……

Nam Cung Cửu không thể tin được, hắn không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung sự mừng rõ như điên hiện tại. Hắn nghe được, hắn nghe thấy Kỳ nói yêu hắn! Hắn nghe thấy được…… Kỳ nói yêu hắn. Đây chính là tình yêu, Tiểu Cửu, anh biết đáp án rồi. Trong lòng nhớ chính là em, trong đầu nghĩ chính là em, trong mộng cũng mơ thấy em…… Đây chính là tình yêu.

Trong đầu quanh quẩn lời nói của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu cảm giác mình như đang bay lên vậy, cảm giác kia quá không chân thật. Lại giống như đang nằm mơ, vô số lần trong mộng hắn thấy Kỳ ôm hắn nói. Anh yêu em……

Hiện tại chân chân thật thật nghe được, tuy rằng có hơi bất đồng với cảnh trong mơ, nhưng Nam Cung Cửu lại bất ngờ hoảng hốt. Đây có phải thật không? Kinh hỉ này tới quá đột nhiên, làm cho hắn có chút không kịp ứng phó……

Thời điểm Nam Cung Cửu đang vì những gì mình nghe được mà kinh ngạc đến ngây người, bên tai hắn đột nhiên nghe được một câu: Nếu như ba mẹ biết sẽ làm sao? Bọn họ nhất định sẽ hết sức tức giận……

Nghe được thanh âm chần chờ này, cơ thể Nam Cung Cửu hơi chấn động, chân không đứng vững thẳng tắp từ trên cây ngã xuống……
Bình Luận (0)
Comment