Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 101

Chương 101: Cha và con gặp mặt (2)

Người đàn ông vừa mới tắm xong, thân hình hoàn mỹ mang theo một vẻ đẹp đầy dã tính, nhất là lớp cơ bụng từng múi rõ ràng càng dễ khiến người ta liên tưởng tới một khoảnh khắc nào đó...

Quan Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, rất muốn bổ nhào đến...

Ánh mắt trở nên mơ màng, tim đập càng thêm lợi hại, cả người như sắp nhũn ra.

'Không muốn tắm, chạy vào đây làm gì?'

Chỉ một khoảnh khắc thất thần người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, một giây sau, cả người cô đã bị kéo vào trong vòng tay mạnh mẽ khiến cô suýt nữa thì chảy máu mũi kia...

Hắn vừa mới tắm nước lạnh nhưng trong thân thể toát ra nhiệt độ như thiêu...

'Em...em đi nhầm chỗ thôi mà!' Cô ở trong lòng hắn run giọng, hai tay vô thức chủ động vòng qua thắt lưng tinh tráng không có chút mỡ thừa của hắn...

'Nửa đêm nửa hôm, em muốn đi đâu?' Người đàn ông nâng cằm cô lên hỏi nhưng bị ánh mắt mờ mịt của cô chọc cho toàn thân ngứa ngáy, cánh tay rắn rỏi nhấc bấu lấy vòng eo thon nhấc lên khiến cô giật nảy mình, hai chân theo phản xạ bản năng vòng qua eo hắn giữ cho mình khỏi té...

'Người ta muốn đi uống nước thôi mà...' Cô xấu hổ nói, bởi vì, thân thể hai người dán sát nhau như vậy, những biến hóa trên người hắn cô sao có thể không cảm giác được? Gương mặt nhỏ nhắn đỏ như thiêu...

'Anh đút em uống.' Hắn tà tứ rỉ tai cô, đôi môi với những đường nét rõ ràng bắt đầu hôm lên, mắt, mũi, vành tai rồi xuống đến miệng, đến cổ...

Đợi đến khi người nào đó thỏa mãn buông tha cô, Quan tiểu thư đã mềm như một vũng bùn, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi để mặc hắn ôm vào giường, vừa đặt đầu lên gối là đã chìm vào mộng đẹp, ngủ một giấc đến trời sáng rõ, nào còn nhớ phải nói với hắn chuyện quan trọng chứ!

Sáng hôm sau, đợi đến khi cô toàn thân mỏi mệt thức dậy, đại Boss đã rời giường từ lâu, trên tủ đầu giường dán một miếng giấy do hắn viết, ý đại khái bảo bữa sáng ở trên bàn, cô ăn rồi nghỉ ngơi cho khỏe, hắn đến công ty, tối về đón cô đi ăn cơm.

Hừm, tối qua hành hạ cô đến chỉ còn nửa cái mạng rồi lại phủi mông đi mất, sao cô lại cảm giác được loại đãi ngộ của những người yêu nhau, thức dậy thấy người đó bên cạnh, có người ôm đi rửa mặt, bê bữa sáng đến tận giường nhỉ?

Quan tiểu thư, lúc cô oán thán như vậy xin nhìn đồng hồ một chút được không? Sắp đến trưa rồi, cô tưởng làm đại boss dễ vậy sao?

Chức vụ càng cao, gánh nặng trên vai càng lớn, mỗi ngày có hàng đống công việc chờ hắn xử lý, bằng không bằng vào cái gì tiền lương hằng năm của người ta lên đến 10 con số chứ?

Làm người phải biết đủ, dù sao tuy giờ cô không có năng lực kiếm tiền, tương lai còn phải nhờ vào hắn mới có cuộc sống an nhàn, còn oán trách gì chứ?

Nói đến điều này cô càng thấy xấu hổ! Trước giờ luôn nghĩ muốn làm một người phụ nữ độc lập kinh tế nhưng tất cả chỉ trong giai đoạn suy nghĩ mà thôi. Hoặc là từ trong sâu thẳm, cô vốn không phải là loại phụ nữ dành cho công việc, cộng thêm hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng thực sự chịu khổ cho nên, có rất nhiều suy nghĩ chỉ là nhất thời hâm mộ người khác có thể độc lập về kinh tế, có đàn ông hay không cũng giống nhau nhưng khi đặt mình vào trường hợp ấy mới thấy không dễ chút nào.

Hoặc giờ cô nên đổi một suy nghĩ khác, nếu thật sự đi đến hôn nhân với boss nên từ chỗ anh ta vơ vét một khoản lớn, ít nhất đủ nửa đời sau không làm gì cũng không lo, cũng có thể qua cuộc sống của quý phụ phu nhân, như vậy còn dễ hơn.

Dù sao anh ta nhiều tiền như vậy, chắc không ngại tiêu chút tiền cho cô mới phải.

Trong đầu ngổn ngang với bao suy nghĩ trên trời dưới đất thật lâu Quan tiểu thư mới lười nhác bò xuống giường, thay quần áo xong, ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa mà hắn gọi người mang đến xong thì quyết định về nhà mà hoàn toàn không hề biết, lúc cô ra khỏi cửa cũng là lúc tiểu Quan tiên sinh nhà cô cũng ra cửa --- đi tìm cha ruột của mình.

***

Quan Mẫn Mẫn không ngờ lại lần nữa gặp được Trang Lâm ngay chính trên hành lang này mà Trang Lâm lúc nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người.

'Hôm nay không đi làm sao?' Sau một thoáng ngạc nhiên Quan Mẫn Mẫn vui vẻ tiến lên chào hỏi, vốn định hớn hở chạy đến, kết quả hai chân bởi vì tối qua vận động quá mức mà nhấc lên không nổi, chỉ đành bước chậm rì rì qua.

'Mẫn Mẫn...' Trang Lâm mỉm cười chào.

Hai người cùng làm chung một thời gian, tuy rằng không quá dài nhưng tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới rất tót, ra khỏi công ty, Trang Lâm đều gọi thẳng tên cô, 'Em đã rời khỏi công ty, thực xin lỗi, không báo cho chị biết sớm.'

Thực ra sau khi Quan Thiệu Hiên rời công ty ngày thứ ba cô đã đưa đơn từ chức.

Lúc đầu sở dĩ lưu lại, phần lớn nguyên nhân là vì Quan Mẫn Mẫn người cấp trên này thực sự rất tốt, cho dù sau đó cô biết cô là em gái của người kia thì cũng không quá muốn rời đi.

Nhưng khi Quan Mẫn Mẫn rời khỏi Quan thị đồng thời quan hệ giữa cô với người kia cũng kết thúc thì cô hoàn toàn không muốn lưu lại công ty kia một chút nào, bất kể sau khi rời đi Quan thị chưa chắc cô có thể tìm được một công việc tốt như ở đây.

Cô không cách nào lưu lại chỗ này mặc dù người kia sớm đã không còn ở đây cũng vậy.

Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên trợn to mắt, 'Sao lại như thế? Chắc không phải ba chị...'

Trang Lâm tuy tuổi còn trẻ, kinh nghiệm làm việc chưa nhiều nhưng cô rất nhạy bén, học rất nhanh, tỉ mỉ lại thông minh, công việc thư ký hoàn toàn không làm khó được cô! Chẳng lẽ ba lại vì cô nàng hồ ly tinh hôm nọ gặp ở sân bay mà đuổi việc Trang Lâm?

Hừm, không hiểu sao vừa nhớ tới gương mặt của cô gái đó, Quan Mẫn Mẫn không tự chủ được lại nghĩ đến cái danh xưng "hồ ly tinh".

Thực ra trên đời này phụ nữ xinh đẹp mà yểu điệu vốn rất nhiều nhưng có thể xưng là "hồ ly tinh" thực ra chẳng có mấy người, nếu không có loại thần vận trời sinh đó, cho dù có cố thế nào cũng giả vờ không giống mà mẹ cô và cô nàng kia tuyệt đối là loại đó.

Hôm đó cô gái cô gặp ở sân bay là người giống với khí chất của mẹ cô nhất trong rất nhiều phụ nữ mà cô từng gặp cho nên cô mới cảm thấy quen mắt, mới lo lắng ba cô lại làn nữa phạm sai lầm.

'Không phải đâu, không liên quan gì đến Quan tổng, từ chức là ý của riêng em. Vừa khéo Diệp tiểu thư đến thử việc, em đã bàn giao hết công việc của mình cho cô ấy rồi.'

Trang Lâm nhẹ nhàng giải thích.
'Trang Lâm, cái cô nàng họ Diệp đó có hành vi cử chỉ gì quá đáng hay không?' Nghe cô nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn cực không yên tâm với cô gái tên Diệp Dao đó.

'Thư ký Diệp rành việc hơn em nhiều lắm, ngay cả Quan tổng cũng phải khen.'

Chính vì khen nên cô mới sợ đó!!! Ba cô phong lưu thành tính, có loại phụ nữ nào mà chưa gặp qua, chỉ đến cuối cùng thua trong tay mẹ cô, chắc chắn trên người mẹ cô có gì đó khiến ông lưu luyến mà giờ lại có một cô gái có nhiều đặc điểm tương tự như mẹ mà tuổi thì trẻ hơn một nửa, không biết với cái tính phong lưu khó sửa của ba liệu ông có thể chịu bao lâu.

Nhưng những điều này đương nhiên cô không thể nói với Trang Lâm, xem ra sau khi về cô phải nhắc mẹ thêm, để mẹ lưu ý nhiều đến ông chồng của mình mới được.

'Từ chức cũng không có gì, vậy em có dự định gì không? Anh hai đâu?' Quan Mẫn Mẫn dời đi đề tài, đôi mắt to tròn liếc nhanh về phía cánh cửa đang đóng chặt, không biết liệu anh hai có xuất hiện ngay bây giờ không?

Đây xem như lần đầu tiên Quan Mẫn Mẫn hỏi thẳng vấn đề này, Trang Lâm đầu tiên thoáng ngẩn người sau đó mím môi, 'Anh ấy không ở chỗ này.'

Mà cô thực ra cũng không ở chỗ này, chỉ khi nào nhận được điện thoại của anh cô mới đến.

Đến để làm gì, căn bản không cần phải nói!

Những tình tiết trong phim truyền hình thực sự xảy ra trên người cô.

Cô cần tiền mà anh ta thì cần một đối tượng sạch sẽ. Giữa họ, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, dùng tiền đổi sắc mà thôi.

Mà trước khi cùng Mẫn Mẫn đến dự buổi tiệc tối kia, ngay cả tên anh ta cô cũng không biết.

Bởi vì ngoại trừ có liên hệ trên giường ra, anh ta không muốn có bất kỳ giao tiếp gì với cô, mỗi lần cô chỉ cần đúng giờ đến địa điểm mà anh ta đã chỉ định là được, ngay cả một câu thừa thãi anh ta cũng không muốn nói, báo tên tuổi đương nhiên là không cần thiết.

Giao dịch ba năm, kết thúc rồi, ngoại trừ khoản tiền mỗi tháng được chuyển vào tài khoản của cô trong ba năm qua, căn hộ này cũng đã được chuyển đến tên cô nhưng hôm nay cô đến đây chỉ là muốn lấy lại một số vật dụng của mình mà thôi.

Ở trước mặt anh ta, cô sẽ không già mồm nói mình không cần bởi vì thực tế cô vẫn cần bán đi căn hộ này thì mới có thể giải quyết triệt để vấn đề của mình.

Bình Luận (0)
Comment