Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 197

Chương 197: Lại bị bắt gian tại giường (2)

Đới phu nhân đích thân đưa hai người xuống tầng trệt, xuyên qua những quầy hàng trưng bày đủ loại trang sức, vào đến bên trong cùng mới là nơi trọng địa của công ty, chỉ có cấp lãnh đạo và khách VIP mới được tiến vào.

Lúc này bên trong tiệm chợt truyền đến một trận huyên náo, giọng nói chói tai của một ai đó khiến ba người không thể không dừng bước.

Người đang giải quyết chuyện xảy ra là giám đốc cửa hàng, cũng là người nhà họ Đới. Thân là tổng giám đốc, Đới phu nhân chỉ cần đứng quan sát xem cô làm sao xử lý người khách khó chịu kia.

Đới tiểu thư nhìn người nhân viên cửa hàng ngày thường xinh đẹp giờ đang sắp bị vị Tần phu nhân làm cho phát điên kia, vị Tần phu nhân này có vẻ cực kỳ không thích thấp giọng nói chuyện, âm thanh lớn đến nỗi chỉ sợ cả tiệm không nghe được mình đang nói chuyện vậy. Loại hành vi hoàn toàn không chú ý đến nghi lễ xã giao này thiếu gia sẽ khiến những khách hàng khác cho rằng tiêu chuẩn của Tuyệt Sắc họ đã hạ xuống quá thấp.

Thật sự là... Khách hàng tối nay có thể đến đây mua sắm ai mà không phải thân phận hơn người chứ? Bà ta thật sự không cần phải tự thể hiện đến thế.

Đới tiểu thư kiên nhẫn đứng nghe, trong lòng sớm đã sụp đổ.

'Tần phu nhân, nhân viên bán hàng của chúng tôi đã chiết khấu cho bà 5% rồi.' Giám đốc cửa hàng ôn tồn nói.

Tần phu nhân kia vẫn cao giọng, 'Chiết khấu chỉ có 5% thôi cho nên tôi mới tức giận, các người không biết tôi là ai sao? Tôi là thông gia của Sầm lão thái gia của gia tộc họ Sầm, con rể tôi là Sầm Húc Sâm, con gái tôi cũng có một cửa hàng châu báu riêng nhưng quà kết hôn của con tôi tôi cũng đến chỗ các người chọn, giá đến gần cả triệu, những khách hàng lớn như tôi, cũng nên có quyền yêu cầu được ưu đãi và chiết khấu nhiều hơn chứ.'

Vị phu nhân này, nếu như con gái bà cũng có một cửa hàng châu báo, vậy có thể đến đó tùy tiện chọn kia mà. Còn chỗ chúng tôi mỗi một món đều là thiết kế độc quyền huống gì cả đời mới xài một lần chưa đến một triệu, sao có thể trở thành khách VIP được? Khách VIP là dựa vào số tiền mua hàng tích lũy trong nhiều năm mà tính.

Đới tiểu thư rất muốn quát thẳng vào gương mặt kiêu căng kia những câu đó nhưng không được, khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế, cô không ngừng dùng câu nói trên thôi miên chính mình, để bản thân không bị cảm xúc chi phối mà làm ra hành động gì không đúng mực.

Lỗ tai Đới tiểu thư bị vị phu nhân kia làm phiền thêm một hồi nữa, vẫn khách sáo, tươi cười nói, 'Tần phu nhân, chúng tôi thực sự đã cho bà mức chiết khấu tốt nhất rồi, chiếc nhẫn mà bà chọn được làm thủ công rất tinh tế, là thiết kế mới nhất của công ty chúng tôi, chúng tôi gần như đã bán giá gốc cho bà rồi, nếu cộng thêm ưu đãi thì đã rẻ hơn giá niêm yết hơn hai vạn đồng, tính ra là đã chiết khấu gần 10% rồi, là khách VIP mới được ưu đãi như vậy, Tần phu nhân có thể suy nghĩ thêm...'

'A, vị này không phải là Tần phu nhân sao?'

Nghe một hồi, Sầm Tĩnh Di ngược lại có hứng thú muốn tiến lên chào hỏi.

Lần trước cùng Chí Tề ăn cơm ở ngoài vừa khéo gặp được vị Tần phu nhân này, cũng chính là mẹ của Tần Khiết, đang cùng con gái và Sầm Húc Sâm ăn cơm, ngại cho mặt mũi, bọn họ cũng tiến lên chào hỏi một câu, có duyên gặp một lần, coi như là biết nhau đi.

Nhưng con gái mở cửa hàng châu báu bà không đi, chạy tới đây làm trời làm đất gì? Sợ người ta không biết bà là thân gia của nhà họ Sầm sao? Thật là nực cười.

'A, là Tĩnh Di sao.' Vừa thấy Sầm Tĩnh Di, lại nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn bên cạnh cô, Tần phu nhân lập tức thay đổi phong thái quý phụ phu nhân ngay, đồng thời lấy thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên bán hàng.

Dù sao cũng không thể để bọn họ xem thường đúng không?

Đới tiểu thư nở nụ cười còn sáng lạn hơn chùm đèn trên trần cửa hàng, 'Tĩnh Di tiểu thư, rất vui được gặp cô.' Chào hỏi Sầm Tĩnh Di xong, Đới tiểu thư quay sang Quan Mẫn Mẫn, 'Sầm phu nhân, cám ơn cô lần trước đã ủng hộ cho cửa hàng chúng tôi, một lần mua mười hai chiếc nhẫn, thật sự rất cám ơn.' Đây mới là khách VIP cao cấp thật sự nha, khiến cô được lĩnh tiền thưởng và hoa hồng rất nhiều.

Những khách hàng như vậy mới xứng đáng được đón tiếp nồng hậu.

Tần phu nhân nghe mà khó mà tin nổi, bắt lấy cánh tay Quan Mẫn Mẫn, 'Cô chỉ đính hôn thôi mà một lần mua mười hai chiếc nhẫn? Sầm lão thái gia sao lại đối xử thiên vị với cô như thế? Con gái nhà chúng tôi mới là chủ tương lai của cái nhà đó mà, cô chỉ là cháu dâu thôi...'

'Bà làm gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn rũ tay bà ta ra, vốn cô không muốn dính vào những hạng người như thế này nhưng một câu kia của Đới tiểu thư lại cuốn cô vào cuộc, cánh tay cũng bị vị Tần phu nhân này túm đến đỏ lên, miệng thì không ngừng lải nhải, người phụ nữ này thực sự rất quá đáng.

Sầm Tĩnh Di cũng bước đến, lạnh giọng nói, 'Đây là tiền anh hai tôi bỏ ra tặng cho người vợ tương lai của mình làm quà đính hôn, sao hở, bà có ý kiến?'

'Anh cô tặng?' Tần phu nhân ngớ ra.
Quan Mẫn Mẫn nhìn sang Sầm Tĩnh Di, giọng oán giận, 'Mình đã nói anh hai bạn tặng một lần mười mấy chiếc nhẫn thật sự nhiều quá, nhưng anh ấy nói để mỗi tháng đổi một chiếc, cộng thêm mấy bộ trang sức kim cương mà ông nội cho nữa, một lễ đính hôn thôi mà hai tay hai chân của mình đều đeo không hết.'

Đới tiểu thư đứng bên cạnh cũng phụ họa, 'Ai ya, ai dám cười Sầm phu nhân chứ. Ngược lại còn phải khen Sầm tiên sinh ánh mắt hơn người, giữa bao nhiêu món có thể chọn ra được chiếc nào phối với Sầm phu nhân là đẹp nhất.'

Sầm Tĩnh Di cười cười, 'Đới tiểu thư chẳng phải cũng có bản lĩnh đó sao?'

Tần phu nhân đứng đó không cam lòng bị bỏ rơi bởi vì vừa nãy họ có nhắc đến lão thái gia tặng trang sức kim cương gì đó, càng muốn giúp con gái tranh một chút, 'Muốn mua cũng nên ma thứ gì đáng giá để sau này truyền lại cho con gái hoặc con dâu, mua mười mấy chiếc nhẫn rẻ tiền vài vạn một chiếc, chẳng bằng mua một chiếc một triệu...'

Đới tiểu thư che miệng cười khúc khích, 'Tần phu nhân thật thích nói đùa, những thứ châu báu giá thấp hơn một triệu chúng tôi cũng xấu hổ không dám đưa đến Sầm gia.' Hừ, tức chết bà!

Tân phu nhân cũng cười ha hả nhưng nụ cười cực giả bởi trong lòng đang chất đầy oán giận, giận con gái mình không giỏi như người ta, rõ ràng đẹp hơn cái cô Quan Mẫn Mẫn kia gấp mười lần lại không lấy được lòng người nhà họ Sầm.

Tần phu nhân nghẹn một bụng cơn tức ở trước mặt Quan Mẫn Mẫn truy vấn chuyện vừa nãy, 'Tôi có nghe lầm không, Sầm lão thái gia tặng cô mấy bộ trang sức bằng kim cương, có cả bảo thạch?'

Hừ, con gái bà gả vào nhà họ Sầm không chỉ không bày tiệc rượu, lão gia tử chỉ cho người tặng cho con gái bà một bộ trang sức kim cương mà nó đã vui vẻ đi khoe khắp nơi, không ngờ cái cô cháu dâu này lại được tặng đến mấy bộ, như vậy có phải quá không công bằng, quá không xem con gái bà vào mắt rồi không? 'Đợi đã, tôi biết rồi, chắc ông ấy tặng mấy thứ trang sức rẻ tiền nên mới tặng liền mấy bộ đúng không?'

Sầm Tĩnh Di giống như nghe được truyện cười, lạnh lùng hừ một tiếng, 'Làm ơn đi, Tần phu nhân, những thứ rẻ tiền có thể đưa đến tay lão gia tử nhà chúng tôi sao? Lễ đính hôn của cháu đích tôn mà, ông nội ra tay, những bộ trang sức kia có bộ nào dưới 10 triệu đâu? Chưa nhắc đến còn những bất động sản và cổ phiếu khác.'

Sầm Tĩnh Di cố tình chọc tức Tần phu nhân, ai bảo bà ta rêu rao như vậy làm gì? Con gái gả cho một người đàn ông tuổi bằng ba mình làm vợ nhỏ, còn có mặt mũi đi khắp nơi khoe khoang.

Vốn lần trước ở trong cửa hàng của Tần Khiết cô đã bị nghẹn một bụng cơn tức, giờ thấy mẹ của cô ta đáng ghét như vậy, sao có thể ngồi yên để bà ta thị uy chứ? Bằng không người ta còn tưởng nhà họ Sầm cô xem trọng "bà thông gia" này đến thế nào.

'Mười triệu?' Tiếng của Tần phu nhân như bật từ kẽ răng ra, 'Còn bất động sản và cổ phiếu nữa?'

'Đương nhiên. Anh hai tôi là cháu đích tôn, là người nối nghiệp của họ Sầm, chút đồ này có đáng là gì!'

Sầm Tĩnh Di nhìn gương mặt chợt xanh chợt trắng của bà, càng thêm đổ dầu vào lửa, cố tình để vị phu nhân này ăn ngủ không yên, 'Sau này cả nhà họ Sầm đều sẽ do anh hai và chị dâu tôi tiếp quản.'

'Tôi không tin. Tôi phải về ỏi cho rõ, nhất định phải hỏi cho rõ. Con gái tôi không thể thiệt thòi như vậy, nếu ông thông gia thiên vị với Quan tiểu thư như vậy, tôi không đòi chút công đạo cho con gái tôi là không được.'

Lần nữa nghiến răng hừ một tiếng, Tần phu nhân xoay người rời đi, bước chân loạng choạng có chút chật vật.

Tức chết bà rồi! Bà nhất định phải thay con gái chủ trì công đạo, nhà họ Sầm thực sự rất quá đáng, sao lại có thể đối xử con gái bà như vậy chứ!

'Này, có phải chúng ta làm hơi quá đáng rồi không? Đến lúc đó ba bạn có phải khó xử lắm không?' Cho dù thế nào Tần Khiết nhà người ta vẫn là "mẹ nhỏ" của cô mà.

Quan Mẫn Mẫn nhìn theo bóng lưng có chút chật vật của Tần phu nhân, nhịn không được lo lắng nói. Tuy rằng cô cũng rất ghét thái độ huênh hoang của bà ta nhưng làm vậy cũng quá không nể mặt ba chồng tương lai của cô rồi.

Bình Luận (0)
Comment