Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 29

Chương 29: Em dựa vào đâu để đến đây bàn về dự án này với tôi?

Đây là lần thứ hai Quan Mẫn Mẫn bước chân vào văn phòng của Sầm Chí Quyền, không giống như lần đầu tiên tràn đầy hiếu kỳ và khẩn trương, lúc này đây cô ngoan ngoãn giao bản kế hoạch vào tay Sầm đại boss rồi yên lặng ngồi nơi sofa chờ.

Đương nhiên, trước mặt cô còn có một ly cà phê do hắn đích thân rót mang đến.

Quan Mẫn Mẫn vừa nâng ly cà phê nhấp một ngụm vừa lén lút đánh giá người đàn ông đang nghiêm túc ngồi phê duyệt văn kiện cách đó không xa.

Những đường nét trên mặt anh ta thật cương nghị, ngũ quan thâm thúy mà đoan chính, tràn đầy nam nhân vị.

Nếu chỉ dùng ánh mắt của phái nữ để đánh giá, người này thật sự rất đẹp trai, rất khí phách, chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó chính là gương mặt kia quá đạm mạc, gần như không có chút biểu cảm nào.

Bản kế hoạch này, Sầm Chí Quyền mất nửa giờ mới đọc xong, ly cà phê trên tay Quan Mẫn Mẫn đã uống sạch mới thấy hắn đứng dậy, cầm bản kế hoạch đi về phía cô.

'Sầm tổng...' Quan Mẫn Mẫn vội đứng dậy, hoặc nói chính xác hơn là bật dậy, bởi vì động tác quá mạnh mà vô tình đụng phải chỗ chân bị trặc, đau đến nỗi mặt cô nhăn lại.

'Ngồi xuống!' Sầm Chí Quyền nhìn vẻ mặt đau khổ của cô thì đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, bản thân hắn cũng ngồi xuống sofa đối diện, tiện tay đặt bản kế hoạch lên bàn.

'Ừm... bản kế hoạch có vấn đề gì không?' Quan Mẫn Mẫn dè dặt hỏi.

'Đưa chân ra tôi xem thử.' Sầm Chí Quyền đột nhiên ném lại một câu không liên quan gì đến công sự.

'Cái gì?' Quan Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn người đàn ông đối diện. Bản kế hoạch và chân của cô thì có liên quan gì đến nhau?

'Cái chân bị trặc ấy, cởi giày ra, đặt lên bàn tôi xem thử.'

Lần này Sầm Chí Quyền rất có kiên nhẫn lặp lại một lần, nói như vậy chắc rõ ràng lắm rồi nhỉ?

Ý anh ta là muốn hỏi chân cô bị trặc đã đỡ chút nào chưa sao? Vậy cũng đâu cần phải xem chân của cô chứ? Hơn nữa đây là phòng làm việc của anh ta?

'Cũng đỡ nhiều rồi.' Lúc nói câu này, chiếc chân bị trặc theo phản xạ bản năng rụt nhanh lại.

'Quan Mẫn Mẫn, hy vọng sau này lời tôi nói, đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai, lần thứ ba. Tôi nói lại lần nữa, đặt chân lên bàn cho tôi xem.'

Haizz, đàn ông một khi nghiêm mặt lại quả nhiên khí tràng thật cường đại, nhất là loại người thành công trên thương trường như Sầm đại boss. Loại tép riu như Quan Mẫn Mẫn làm sao là đối thủ của hắn được chứ?

Thái độ của hắn hơi áp bức, cô cho dù không muốn đến mấy thì vẫn rất không có cốt khí cởi giày ra sau đó duỗi bàn chân sưng vù chỉ mới tiêu đi được một nửa của mình ra nhưng vẫn không có lá gan đặt nó lên bàn.

Sầm Chí Quyền nhớm người về phía trước, đưa tay nắm lấy bàn chân mới đưa ra một nửa của cô...

Bị hắn nắm lấy bàn chân, nhiệt độ nóng rực lập tức từ bàn tay hắn truyền đến khắp người cô, không cần soi gương Quan Mẫn Mẫn cũng biết mặt cô lúc này chắc chắn là đỏ rực.

'Còn đau không?' Có vẻ như tình trạng giảm sưng của cô thế này khiến hắn khá là hài lòng.

Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, 'Không.'

'Không đau?' Sầm Chí Quyền ngẩng đầu lên nhìn cô, lúc nhìn thấy hai đóa mây đỏ trên má cô, hắn có vài giây như bị hút vào trong ấy.

'Còn đau chút thôi.' Dưới ánh mắt chuyên chú của hắn, cô thật sự không dám nói dối.

'Về nhớ tiếp tục thoa thuốc.' Hôm đó hắn cố tình đặt tuýp thuốc trị sưng đặc chế mua từ nước ngoài về vào túi xách của cô, trước khi xuống xe cũng đã cẩn thận dặn dò, chắc là hai ngày nay cô vẫn nhớ thoa, về thoa thêm mấy lần nữa chắc sẽ ổn thôi.

Dặn dò xong rồi, chân cũng đã được trả tự do, giờ chắc có thể bàn công sự rồi chứ?

Cô đăm đăm nhìn hắn như vậy, hắn làm sao không nhìn ra là cô muốn biết chuyện gì chứ?

Sầm Chí Quyền sắc mặt đường hoàng trở lại, 'Những chỗ có vấn đề trong bản kế hoạch tôi đã đánh dấu rồi, nhưng mà...'

Nhưng mà cái gì? Quan Mẫn Mẫn theo bản năng ngồi thẳng người lên, bộ dạng nghiêm cẩn lắng nghe lời giáo huấn của đại boss.

'Giải quyết xong lỗ hổng tài chính chắc là Quan thị chẳng còn dư lại bao nhiêu tiền để đổ vào dự án này, nói khó nghe hơn một chút, ngay cả tiền ký quỹ các người cũng chưa chắc đã có.'

'Anh nói đúng.' Điều này Quan Mẫn Mẫn không thể không thừa nhận. Ba cùng giám đốc Cao đã nói rất rõ ràng cho cô rồi. Lần này cô đến tham gia buổi họp này, chẳng qua là vì vạn bất đắc dĩ mà làm liều một phen mà thôi.

'Nếu như bản thân em cũng hiểu rõ, vậy xin hỏi Quan tiểu thư, em dựa vào đâu để đến đây bàn về dự án này với tôi?' Sầm đại boss lúc bàn công sự quả thực khí thế ngất trời, Quan Mẫn Mẫn có chút chống đỡ không nổi.

Nhưng không thể phủ nhận là anh ta nói có lý. Cái gọi là đàm phán, chẳng qua là đem lợi ích của mỗi bên bày ra để thảo luận mà thôi! Quan thị có thể lấy cái gì ra đây chứ? Đó là còn chưa kể, giờ họ còn nợ vị đại boss đây một khoản tiền lớn,

Quan Mẫn Mẫn cắn răng nói ra lá bài cuối cùng của họ...

'Quan thị đồng ý nhượng lại 10% cổ phần cho Sầm thị đổi lấy hai trăm triệu tiền mặt.'

'Đây là ý của Quan Thiệu Hiên?' Sầm Chí Quyền nhướng mày hỏi. Chuyện như vậy mà lão hồ li này cũng dám đề xuất, bằng vào giá cổ phiếu hiện thời của Quan thị, 10% cổ phần của nó giá trị còn chưa đến một trăm triệu.

Ông ta lấy đâu ra tự tin như vậy?

'Phải. Hy vọng anh có thể nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này, tuy rằng chuyện kinh doanh của Quan thị gặp khó khăn trước mắt nhưng căn cơ của nó vẫn còn đó...'

'Căn cơ của Quan thị Kiến thiết sớm đã bị Quan Dĩ Thần rút ruột hết rồi.' Sầm Chí Quyền không chút lưu tình nhắc nhở cô mà lúc này, Quan Mẫn Mẫn quả thực không còn gì để phản biện...

Điện thoại nội bộ bỗng đổ chuông, theo đó là tiếng của một thư ký, 'Boss, Sầm chủ tịch có việc muốn bàn với ngài, xin hỏi bây giờ có tiện không?'

Sầm Chí Quyền quay về bàn làm việc, 'Năm phút sau tôi sẽ đến văn phòng của ông ấy.'

Nói xong hắn đi đến bên cạnh Quan Mẫn Mẫn nãy giờ vẫn ngẩn ra ở đó, 'Ở đây chờ tôi quay lại.'

'Em...' Quan Mẫn Mẫn thấy hắn rời đi, định nói gì đó thì hắn đã sập cửa đi mất.

Tất cả những gì có thể mặc cả được cô đều đã đem ra hết rồi nhưng dường như anh ta chẳng có chút động tâm gì, vậy cô còn ở đây chờ anh ta làm gì chứ?

***

Năm phút sau, Sầm Chí Quyền gõ cửa văn phòng của ba mình.

'Con bận lắm, nửa tiếng sau còn có một cuộc họp.' Hắn còn chưa ngồi xuống thì đã nói thẳng với người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.

'Chí Quyền, ba không phải cấp dưới của con, không cần dùng thái độ như vậy nói chuyện với ba.' Sầm Húc Sâm đứng lên bước đến gần con, 'Hai cha con chúng ta đã lâu không ngồi lại nói chuyện với nhau rồi.'

'Giờ là giờ làm việc, nếu như ba không có gì nói với con, vậy con đi.' Sầm Chí Quyền chẳng kiêng nể gì nói.

'Còn giận ba chưa bàn bạc với con mà đã mời Á Tín gia nhập dự án khai thác đảo mới sao?' Ông Sầm ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một tách trà.

'Nếu như ba chỉ muốn bàn với con chuyện này, vậy con không có gì để nói.'

Hôm qua lúc biết Á Tín được ba mình cho phép gia nhập dự án đảo mới đã là chuyện không thể thay đổi, hắn cũng không muốn truy cứu nguyên nhân làm gì, đây không phải tác phong làm việc trước giờ của hắn.

'Chí Quyền, ba mời Á Tín là có nguyên nhân của ba. Chắc con...' Ông Sầm muốn giải thích nhưng Sầm Chí Quyền rõ ràng là không muốn nghe.

'Ba, người ba cần giải thích không phải là con mà là mẹ. Con đi đây.' Sầm Chí Quyền nói rồi xoay người rời đi.

Mở cửa phòng, vừa khéo chạm mặt thư ký của ba mình Tần Khiết đang mang cà phê vào.

'Chí Quyền...' Tần Khiết gọi thẳng tên hắn, '...nói chuyện xong nhanh vậy sao?'

Trái với thái độ thân thiết của Tần Khiết, Sầm Chí Quyền vẫn không chút biểu cảm, 'Thư ký Tần, sau này xin gọi tôi là Sầm tổng hoặc Sầm tiên sinh.'

Ý đã rất rõ ràng, không được gọi thẳng tên hắn! Tần Khiết nghe vậy tay bê khay cà phê ngượng ngùng đứng đó.

'Tần Khiết, tôi cũng mong sau này cô làm việc công tư phân minh một chút.' Ngồi ở bên trong Sầm Húc Sâm rõ ràng đã nghe được động tĩnh, đi đến bên cửa nói một cách sâu xa.

'Tôi biết rồi.' Trong giọng nói của Tần Khiết mang theo một chút chua xót không nói được bằng lời.


Bình Luận (0)
Comment