Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 82

Chương 82: Đại Boss lại ghen rồi! (1)

"Sau này không được cho bất kỳ người đàn ông nào vào nhà."

"Ờ."

"Em rốt cuộc có chuyện gì giấu anh?"

"Đâu có đâu." Tim đập lỡ một nhịp.

Không có sao? Tốt. Tốt lắm.

"Hai ngày nữa anh về, ở chỗ em ngủ một đêm. Tốt nhất là không có gì như em nói."

"Không được đâu." Quan Mẫn Mẫn bắt đầu hoảng lên.

"Không được?" Đôi mày người đàn ông thoáng cau lại.

"Giờ em đã về nhà rồi, ba mẹ không cho em ra ngoài." Rốt cuộc cũng tìm được lý do chính đáng để thoái thác, xem ra mấy ngày nay cô ở lại nhà họ Quan thích hợp hơn.

"Nhà họ Quan?"

"Ừ."

"Vậy mấy ngày nay không được chạy lung tung, không được cùng người đàn ông nào ra ngoài, đợi anh về tìm em tính sổ."

"Chú còn muốn đánh mông sao?"

"Không được gọi là chú nữa."

"Ờ."

"Đợi anh về xem xử trí em thế nào."

Từ Thượng Hải đến Singapore bay thẳng cũng phải hơn bốn tiếng mới tới nhưng trong thời buổi khoa học hiện đại như vậy, hai người trò chuyện giống như không có khoảng cách, chính trong buổi tối như vậy, quan hệ giữa hai người trở nên vi diệu và thân thiết hơn rất nhiều.

Hai người câu được câu chăng nhắn tin hơn một giờ Quan tiểu thư mới mệt mỏi lăn ra giường. Trước khi ngủ cô mới chợt nhớ ra một điều, nói chuyện lâu như vậy cuối cùng chuyện quan trọng nhất cô lại quên hỏi.

Còn vị đại Boss nào đó tâm trạng khoan khoái đang định đi tắm thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Liếc nhìn cái tên trên màn hình, do dự một chút cuối cùng vẫn đón nghe.

'Vì chuyện của anh ấy trong nhóm xôn xao cả lên, không lên đó xem một chút sao?' Giọng thanh trầm pha chút lơ đễnh của Sầm Dung Cần truyền qua điện thoại.

Nhóm gì? Sầm Chí Quyền nhíu mày. Đám nhóc này khi thành lập một nhóm liên lạc đã đăng ký cho hắn một số rồi kéo hắn vào nhưng trước giờ hắn chưa từng ghé vào xem chứ đừng nói là tham gia trò chuyện.

Giờ lại vì hắn xôn xao cả lên? Chẳng lẽ lại giống như lần trước, xem hắn như trò tiêu khiển?

'Nhóm liên lạc của nhà họ Sầm chúng ta. Anh tự đi xem đi. Sầm Dung Cần nói rồi ngắt máy.'

Suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên đăng nhập vào nhóm liên lạc, con số bình luận đã lên đến vượt qua 1000 mà đám người đang thảo luận sôi nổi trong nhóm thấy hắn đăng nhập thì như chuột thấy mèo lập tức im lặng ngay...

Hắn tùy tiện xem vài bình luận, nhưng càng xem sắc mặt càng tối, một câu cũng không bình luận, trực tiếp đăng xuất sau đó ném điện thoại xuống sofa, đi tắm.

Đại Boss chỉ xuất hiện một giây rồi rút lui khiến trong nhóm than thở không thôi, rốt cuộc tên phản đồ nào bán đứng bọn họ vậy? Từ lúc thành lập nhóm đến giờ ngoại trừ đêm đó Boss ngẫu nhiên lộ diện vài giây ra thì chưa từng xuất hiện lần nào, cho nên bọn họ mới dám to gan thảo luận chuyện riêng của Boss như vậy, có ngờ đâu hôm nay lại va vào họng súng...

Mà một trong số đó, muốn đâm đầu vào tường nhất không ai khác ngoài cô thư ký trưởng đang ở phòng bên cạnh phòng của boss, Sầm Giai Di tiểu thư. Đám tiểu tử kia dù sao cũng ở rất xa còn cô... ngày mai nhất định anh hai sẽ đem cô ra "khai đao", không biết muộn như vậy rồi còn chuyến bay nào về Singapore không nhỉ?

Chỗ này cô ở không nổi nữa!

***

Về nhà họ Quan hai ngày đầu, Quan Mẫn Mẫn không hề ra cửa, ngày thứ ba mới sáng sớm Liên Chính Tắc đã gọi điện thoại đến mời cô đi ăn, vốn không định nhận lời nhưng lại muốn nói rõ mọi chuyện với hắn vì thế cô đổi ý.

Trước khi ngắt điện thoại, Liên Chính Tắc sợ cô cho mình leo cây nên bồi thêm một câu, 'Hôm nay là sinh nhật anh, em nhất định phải nể mặt đấy.'

Hừ, chưa thấy có người đàn ông nào sinh nhật lại rêu rao như vậy, chẳng qua là tìm cái cớ để cô không đi không được đây mà!

Xuống lầu, báo cáo với mẹ chuyện này xong, mẹ cô cực lực tán đồng, còn nhiệt tình kéo cô cũng đi chọn quà sinh nhật.

Chọn quà gì tặng cho một người đàn ông, Quan Mẫn Mẫn hoàn toàn không có kinh nghiệm nhưng Mẫn Thiên Vân tốt xấu gì cũng là vợ của người ta mấy chục năm, điều này đối với bà mà nói thật quá dễ dàng.

Kéo cô con gái được không tình nguyện của mình đi dạo một vòng quanh công ty bách hóa, hết chọn quần áo đến cà vạt, Quan Mẫn Mẫn cảm thấy tùy tiện chọn một món là được rồi cần gì phiền phức như vậy nhưng cuối cùng vẫn ngăn không được mẹ mình, bị bà kéo đến cửa hàng đồng hồ.

Quan Mẫn Mẫn nhìn giá của mấy chiếc đồng hồ trưng bày trong quầy mà trợn mắt líu lưỡi, hoàn toàn không có hứng thú gì, mẹ cô nói gì thì cô cũng đều gật đầu.

'Cô à đây là bộ đồng hồ đôi mới nhất, cô có muốn thử không?'

Từ lời đối thoại của hai mẹ con, cô nhân viên quầy hàng suy đoán có lẽ họ đến chọn quà sinh nhật cho bạn trai của cô gái này vì vậy cực lực giới thiệu bộ đồng hồ đôi mới nhất cho họ.

'À kiểu này cũng không tệ, lấy ra cho tôi xem thử.' Mẫn Thiên Vân có vẻ rất hào hứng.

'Mẹ đây là đồng hồ đôi, xem cái gì chứ.' Quan Mẫn Mẫn liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô nhân viên bán hàng, đẹp thì có đẹp đấy nhưng giá cũng rất "đẹp", mà đây là đồng hồ đôi, cô mua làm gì chứ?

'Tặng cho bạn trai mà, có gì phải ngại đâu?' Cô nhân viên bán hàng tưởng rằng cô xấu hổ.

'Không phải bạn trai.' Cô nói rồi chỉ tay và một kiểu đồng hồ nam có đính kim cương và mạ vàng, 'Chiếc này được rồi.'

'Vậy lấy chiếc đó đi.' Mẫn Thiên Vân thấy con gái thích kiểu kia cũng không có ý kiến gì, bảo họ gói lại rồi thoải mái lấy thẻ ra thanh toán.

Vừa mới bước ra thì đã nhận được điện thoại của Liên Chính Tắc hỏi cô đang ở đâu để hắn đến đón. Nói cho hắn biết địa chỉ xong, chưa đến nửa tiếng đã thấy hắn đến.

Lên xe, tò mò hỏi ăn cơm vì sao lại sớm như vậy thì thấy hắn cười một cách thần bí, 'Đến nơi thì em sẽ biết thôi.'

Làm như hay lắm vậy! Quan Mẫn Mẫn bĩu môi. Chợt nhớ ra mục đích của mình, cô quay sang, 'Anh Ken, anh có thể nói với ba đừng nhắc đến chuyện kết hôn nữa được không?'

Liên Chính Tắc ung dung lái xe, 'Mẫn Mẫn, kết hôn với anh là chuyện rất khó chấp nhận sao?'

'Không có tình yêu làm sao kết hôn?' Quan Mẫn Mẫn thầm thở dài một tiếng, nói chuyện này hoài nhọc lòng quá!

'Xem ra quyết định của em sẽ thay đổi. Thôi đi, hôm nay là sinh nhật của anh, vì để em không mất khẩu vị ăn cơm, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.'

'Nói tóm lại, cho dù các anh nhắc chuyện này bao nhiêu lần, em cũng sẽ không đồng ý.' Quan Mẫn Mẫn nói một cách chắc nịch.

Nói vậy tức là em đã quyết định chọn Sầm Chí Quyền rồi sao rồi sao? Khóe môi Liên Chính Tắc thoáng lộ ra một nụ cười khổ sở.

Vất vả lắm mới tìm được một người mình thấy thích thế mà cô lại không thể có chút tình cảm nam nữ gì với mình, cảm giác này thật là...

Quan Mẫn Mẫn xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ rõ ràng là cự tuyệt trả lời câu hỏi này.

'Em đây là ngầm thừa nhận sao?'

Cô vẫn cự tuyệt trả lời.

Xe ngoặt qua mấy con phố, Quan Mẫn Mẫn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, đây là khu biệt thự cao cấp, chẳng lẽ có quán ăn bí mật nào ở đây sao?

Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa lớn của một căn biệt thự, Quan Mẫn Mẫn mới kêu toáng lên, 'Anh Ken, chắc không phải anh định bán em đấy chứ?'

'Trên người em có mấy lạng thịt?' Liên Chính Tắc mở cửa bước xuống, 'Đây là nhà anh.'

Nhà hắn? Nghe vậy Quan Mẫn Mẫn càng thêm áo não. Vốn còn tưởng sẽ ở một nhà hàng bên ngoài ăn cơm nào ngờ lại bị kéo về nhà.

Thật là, đi cũng dở, ở càng không xong. Giờ cô trốn liệu có còn kịp không?

'Đã nói trước rồi, tối nay ăn cơm với anh, không được trốn bằng không...' Như nhìn ra tâm tư của Quan Mẫn Mẫn, Liên Chính Tắc vòng qua mở cửa xe cho cô, nói bằng giọng cảnh cáo.

'Sao hả?' Quan tiểu thư vẫn không biết sống chết khiêu khích.

'Sầm Chí Quyền vẫn chưa biết chuyện mình có một đứa con trai đúng không?'

Quan Mẫn Mẫn nghe vậy tức điên lên, hắn đem chuyện này ra uy hiếp cô thật sự rất quá đáng, 'Mấy ngày nữa em sẽ nói cho anh ấy biết.'

'Vậy đợi qua mấy ngày nữa chừng nào em có can đảm nói rồi tính sau. Không còn sớm nữa, mau xuống xe đi, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.'

Không thể phủ nhận, Liên Chính Tắc rất hiểu cái tính nhát gan của cô, vì vậy Quan Mẫn Mẫn chỉ đành chậm rì rì xuống xe, theo chân hắn đi vào nhà.

Trong phòng khách, mẹ của Liên Chính Tắc - Tiêu Dật Hoa đang nhàn nhã ngồi uống trà, thấy hai người bước vào, bà vội đặt tách trà trên tay xuống, 'Mẫn Mẫn, đến rồi sao? Mau đến đây ngồi đi.'

'Dì.' Đối với sự nhiệt tình của bà, cô có chút không chịu nổi, dù sao từ trước đến giờ Quan Mẫn Mẫn chưa từng được một vị trưởng bối nào đối xử hòa ái như vậy, nhất là khi cô không có khả năng gả vào nhà làm con dâu của bà.

'Qua đây nói chuyện với dì.' Tiêu Dật Hoa vỗ nhẹ khoảng trống bên cạnh mình, thái độ cực kỳ thân thiện.

'Em qua nói chuyện với mẹ anh đi. Anh xuống bếp.'

'Anh xuống bếp làm gì?' Quan Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi, tay vô thức kéo lại tay tay áo hắn.

Để cô ở lại một mình nói chuyện với mẹ hắn hình như không tốt lắm thì phải? Tuy rằng nhìn bà rất nhiệt tình nhưng dù sao hai người cũng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, cô sợ mình nói sai.

Bình Luận (0)
Comment