Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 96

Chương 96: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (3)

Chiếc váy vừa ngắn vừa bó, chừng như có thể vì động tác xoay người nhún nhảy của cô mà bị xé rách bất cứ lúc nào, làn váy hẹp bó sát đùi bởi vì lắc lư quá mạnh mà trượt lên, để lộ một mảng đùi trắng như ngọc, đám đàn ông vây quanh nữ vương càng thêm điên cuồng, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thèm thuồng, chờ mong nữ vương ban cho một ánh mắt, một nụ cười. Mà nữ vương cũng không keo kiệt, đôi mắt to tròn, sóng mắt nhộn nhạo nhưng có lẽ vì ánh sáng đèn chói mắt mà có thêm vài phần mờ mịt, giống như ngoại trừ thân thể đang lắc lư này đây, linh hồn của cô đã bị hút đi mất rồi.

Ánh mắt và vẻ mặt đó khiến cả người cô toát lên một vẻ mị hoặc không nói nên lời khiến đám đàn ông càng thêm điên cuồng, bản thân cô cũng điên cuồng theo.

Một thanh niên ăn mặc thời thượng đột nhiên lớn mật đột phá vòng vây, luồn đến bên cạnh nữ vương.

Đây là chuyện đương nhiên sẽ phát sinh, cũng giống như thiêu thân gặp lửa, Ôn Nhã Húc ngoảnh mặt sang hướng khác, hoàn toàn không muốn nhìn nữa.

Bảo bartender cho mình một ly rượu, rượu tên gì hắn cũng không nhớ nữa, trước giờ hắn không quá để tâm đến mấy thứ này, chỉ là hiện giờ trong lòng có một cảm giác bức bách muốn uống một ly mà thôi.

Ly rượu rất nhanh đã cạn đến đáy, lúc muốn ly thứ hai, hắn phát hiện cô đã từ trong vòng tay người thanh niên lúc nãy chuyển đến bên cạnh một người đàn ông mặc tây trang, người đàn ông đó vừa ôm nữ vương được mọi người chú mục kia vừa vẻ mặt háo sắc kề sát vào tai cô nói nhỏ gì đó...

Từ góc độ của hắn nhìn qua, vành tai trắng muốt của cô giống như bị tên đàn ông vô sỉ kia thân mật cắn một cái vậy.

Ôn Nhã Húc bóp chặt ly rượu trong tay, nâng lên dốc hết vào cổ họng, cảm giác dạ dày như có một ngọn lửa thiêu đốt. Thì ra đây là mùi vị của rượu mạnh.

Thực ra những nơi như thế này hắn rất ít khi tới, trước đây khi đi học thì bận làm thêm kiếm tiền, ra trường rồi cho dù đồng nghiệp thỉnh thoảng mời ra ngoài chơi hắn cũng chỉ uống bia mà thôi.

Uống rượu hại thân nhưng tối nay dường như tất cả đều hỗn loạn cả rồi, hắn giống như thoát khỏi con người thường ngày của mình, liên tục uống liền mấy li.

Hoặc có thể nói, bởi vì trên đường tình cờ gặp cô cho nên những tâm tình được che dấu dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh hoàn toàn bộc phát ra hết...

Hắn không có cách nào giả vờ như không nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tất cả những gì gọi là "chuẩn bị tâm lý" trong giây phút đó hoàn toàn sụp đổ hết...

Chất cồn bắt đầu khiến toàn thân hắn nóng lên, ánh mắt như bốc lửa bắn thẳng về phía đôi nam nữ đang dán sát nhau trên sàn nhảy.

Hắn không rõ hai người đang nhảy điệu gì nhưng nhìn thấy một người đàn ông khác ôm chặt lấy thân hình kiều diễm vừa nãy còn nằm rạp trên lưng mình, ngọn lửa trong người hắn càng cháy càng vượng, còn có một cảm giác đau lòng không thể nói thành lời...

Rõ ràng biết cho dù cô cùng người đàn ông khác, hắn cũng không có tư cách nói gì nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn...

Hắn...ngoảnh lại bảo bartender cho mình một ly rượu nữa.

'Nhìn cô gái đông phương kia kìa!' Lúc bartender đưa rượu cho hắn, cười cười hỏi, 'Giờ lại đổi một bạn nhảy khác rồi. Không phải cô ấy đến cùng anh sao?'

Ôn Nhã Húc quay đầu lại nhìn, quả nhiên, giờ cô đang tựa người vào một người đàn ông cao lớn như một vận động viên.

'Anh đoán thử xem, cuối cùng cô ấy sẽ cùng ai qua đêm?' Người bartender nói đùa.

'Xin lỗi, anh nói gì vậy?' Ôn Nhã Húc bóp chặt ly rượu trong tay, mày chau lại.

'Tôi đang nói, mỗi một người đàn ông ở đây chắc đều đang đoán xem tối nay không biết ai có vinh hạnh cùng cô gái ấy qua đêm.'

'Qua đêm?'

'Cô gái Đông Phương đó đó! Xem cô nàng nóng bỏng chưa kìa!' Anh chàng hào hứng nói, 'Là đàn ông ai mà không muốn cùng cô gái như vậy qua đêm chứ!'

Cạch một tiếng, Ôn Nhã Húc nặng nề đặt ly rượu trên tay xuống, 'Cô ấy sẽ không cùng bất cứ người nào qua đêm.'

Lấy ví tiền ra trả tiền, hắn bước ra sàn nhảy, nơi cô gái đang chơi đến quên trời đất kia.

Vạch đám đông, hắn đi đến bên cạnh cô...

'Chúng ta đi thôi!' Hắn nắm lấy tay cô, lấy áo khoác đắp lên người cô, che bớt đi những đường cong huyễn hoặc.

'Anh ôm em thì đi!' Đã nhuốm hơi men, cô gái vòng hai tay qua cổ người đàn ông, cười khanh khách.

'Được.' Hắn nhẹ nhàng bế nữ vương lên, dưới ánh mắt hâm mộ của đám đông, từng bước rời đi.

***

Trước khi lên máy bay, Quan Mẫn Mẫn đã gửi cho vị đại boss nào đó một tin nhắn, bảo hắn đừng đến đón cô, cô muốn về căn hộ của hắn cho hắn một sự ngạc nhiên vui mừng!

Hành trình của đại boss vốn sắp xếp rất sít sao, lúc nhận được tin nhắn của cô bảo đừng đến đón cũng là lúc Sầm Giai Di vội vàng tiến vào báo cáo dự án khai thác đảo mới có chút vấn đề, boss cần phải lập tức qua đó họp với các bộ phận có liên quan, hôm nay nhất định phải quyết định phương án giải quyết.

Muốn đến đón cô chắc chắn là không kịp rồi, tuy rằng từ Melbourne về đến đây cũng phải hơn bảy giờ nhưng cuộc họp này không biết bao giờ mới kết thúc được.

Cho nên cuối cùng hắn gửi tin nhắn cho cô, nói sẽ cho người đến đón cô về căn hộ của mình.

Biết đại boss không đến, Quan Mẫn Mẫn vui vẻ suốt đoạn đường về.

Tính cô là như vậy, chuyện khó giải quyết thì luôn tìm cách kéo dài, đến khi nào không thể kéo dài được nữa mới chịu suy nghĩ tìm cách giải quyết.

Lúc đi cùng con trai ra khỏi sân bay, chú Vinh đã đợi sẵn ở đó, hơn nữa cô vừa ra thì đã nhìn thấy khiến Quan Mẫn Mẫn muốn lờ đi cũng không được.

'Quan tiểu thư, đi đường vất vả!' Chú Vinh lễ phép nghiêng người chào, đối với chú bé cực đáng yêu, tay ôm một con chó mà cô đang dắt tay tuy rằng rất tò mò nhưng lại không dám hỏi.

'Chú Vinh, đã lâu không gặp.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu, cũng không định giới thiệu con trai, ngược lại cậu nhóc lại chủ động vẫy tay, lộ ra nụ cười sáng lạn, 'Xin chào!'

Nụ cười đó lập tức lấy lòng chú Vinh, 'Anh bạn nhỏ, xin chào.'

'Đi thôi đi thôi!' Quan Mẫn Mẫn đẩy vai con trai.

Nơi công cộng, giờ họ thân phận chưa bày tỏ, vẫn đừng nên chọc người ta chú ý thì hay hơn.

Quan Mẫn Mẫn định đưa con trai đến căn hộ của mình, buổi tối có lẽ sẽ nhờ mẹ cô qua trông dùm.

Tuy rằng con trai có năng lực tự chăm sóc mình, căn bản không cần cô lo lắng nhưng dù thế nào con cũng còn nhỏ, sao cô có thể yên tâm để thằng bé ở nhà một mình được chứ?

Còn chuyện giải thích thế nào với mẹ, tới lúc đó tính sau đi.

Xem ra chuyện thẳng thắn với boss không thể chậm trễ nữa, bằng không sớm muộn gì cũng bị bại lộ hết, lúc đó càng thảm.

Tối nay đến chỗ hắn thăm dò một chút xem sao!

Lúc hai mẹ con đang định lên xe thì cô lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang giữa đám tùy tùng tiền hô hậu ủng đi về phía mình, đó không phải là ba cô sao? Sao ba lại ở sân bay? Đi đón khách hàng quan trọng nào sao?

Quan Mẫn Mẫn không có thời gian suy đoán nguyên nhân vì sao ba mình lại ở chỗ này bởi vì ông cũng đã nhìn thấy cô.

Vội vàng đẩy con trai vào xe với câu nói: 'Ở trong xe chờ!' rồi đóng sập cửa lại, nhìn sang chú Vinh, 'Chú Vinh, cháu qua chào hỏi ba cháu một câu.'

Nếu như không bị ba nhìn thấy, cô có thể lên xe chuồn thẳng nhưng giờ thì không được.

Chú Vinh đương nhiên cũng đã nhìn thấy Quan Thiệu Hiên, ông vội đáp, 'Tôi với tài xế sẽ đợi cô.'

Quan Mẫn Mẫn đi đến trước mặt ba và những người kia, lễ phép gọi một tiếng "ba" rồi liếc sang những người bên cạnh ông, ngoài giám đốc Cao ra, những người còn lại cô đều không biết nhưng có một cô gái trẻ mặc đồ hiệu thì cô không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.

Cô gái đó tuổi tương đương cô nhưng gương mặt đó lại cực dễ thu hút sự chú ý của người khác, cô nhìn mà cảm thấy có vài phần quen thuộc nhất là khi cô gái ấy cũng nhìn về phía cô, ánh mắt ấy quả thực...

'Quan tiểu thư, chào cô, tôi là Diệp Dao, trợ lý của chủ tịch Quan.'

Quan Mẫn Mẫn trợn to mắt, ba mới quay lại tiếp nhận công ty có vài ngày thôi, thế nào bên cạnh lại có thêm một trợ lý trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy? Mẹ có biết không?

Rõ ràng lần này Quan Thiệu Hiên đến là để đón một khách hàng quan trọng, ông cũng không có thời gian giải quyết cô con gái khiến ông giận đến sắp nổ phổi kia, chỉ gật đầu, 'Tối về nhà nói sau.'

Rồi nhìn sang những người kia, 'Hai vị, bên này!'. Quan Thiệu Hiên ra hiệu cho những người khách cùng mình đi về phía xe.

Quan Mẫn Mẫn đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng họ rời đi mà ngẩn người, nhất là lúc nhìn bóng dáng yểu điệu của cô gái kia, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không hay.

Bình Luận (0)
Comment