Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 219

Chương 219: Hành vi khác thường của Sầm đại gia (1)

Quan Mẫn Mẫn và Quan Thiệu Hiên cùng đến bệnh viện thăm Mẫn Thiên Vân, hôm nay tinh thần bà rất tốt, thấy cả chồng và con gái cùng đến, trên mặt thoáng lộ nụ cười vui vẻ.

Trò chuyện với vợ một lúc thì Quan Thiệu Hiên đứng dậy đi gặp bác sĩ chủ trị của bà.

'Mẹ, tại sao ba lại muốn đưa mẹ đi Thụy Sĩ?' Điều này lúc ở trên xe hai cha con ở trên xe ba đã nói với cô.

Bây giờ ông đi gặp bác sĩ chủ trị là vì muốn hỏi xem tình trạng sức khỏe của bà có cho phép bà xuất ngoại hay không.

Nhưng mới làm phẫu thuật ghép thận được nửa tháng mà đã phải đi xa như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

'Chuyện này hai ngày trước ba con có nhắc với mẹ rồi, ổng nói bên đó điều kiện tốt hơn, thích hợp để tĩnh dưỡng hơn.' Đối với chuyện này Mẫn Thiên Vân cũng không có quá nhiều ý kiến.

'Tĩnh dưỡng thôi, đâu cần phải đi xa như vậy chứ? Một mình mẹ ở bên đó con làm sao yên tâm được.' Trải qua một phen sống chết, tình cảm giữa hai mẹ con đã trở nên sâu đậm hơn rất nhiều.

'Có gì mà không yên tâm chứ? Ba nói ba con nói đợi đợi ổng thu xếp chuyện công ty ổn thỏa thì sẽ qua bên đó với mẹ.'

'Hả?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi lại. Là ý gì? Chẳng lẽ ba định về hưu sao?

Chợt nhớ lại chuyện hôm nay ba bảo cô ký giấy chuyển nhượng cổ quyền, nhưng ba bảo chuyện này tạm thời đừng cho mẹ biết, suy nghĩ một lúc cuối cùng cô vẫn quyết định không nói nhưng cô cảm thấy ba làm như vậy nhất định là có nội tình gì đó rất quan trọng mà cô không được biết.

Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Ba trước giờ vẫn không nỡ buông sự nghiệp của nhà họ Quan ra nhưng sao lần này đột nhiên lại...

'Ông ấy tuổi cao rồi, lại lắm bệnh, quản lý công ty có chút lực bất tòng tâm. Mấy năm nay con trai con gái lại lần lượt bỏ đi, ở bên này ổng cũng đâu còn gì để lưu luyến nữa.' Mẫn Thiên Vân nhàn nhạt nói.

'Ba định bán công ty sao?'

'Không, ổng định thuê một người chuyên nghiệp về để quản lý giúp.'

'Ồ.' Điều này cô cũng hiểu, ba tuổi đã cao rồi, cũng nên về hưu tận hưởng tuổi già nhàn nhã.

'Đúng rồi, Mẫn Mẫn.' Mẫn Thiên Vân liếc nhanh về phía cửa phòng bệnh rồi nói tiếp, 'Con có biết ai quyên thận cho mẹ không?'

Mấy ngày nay sức khỏe khôi phục được vài phần, tinh thần cũng tốt hơn, bà đã không chỉ một lần hỏi chồng mình điều này nhưng ông chỉ nói vừa khéo bệnh viện có người quyên thận, quả thận lại thích hợp với bà, những chuyện còn lại ông lại không chịu nói.

Nhưng trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Rất nhiều người bị bệnh thận cần ghép thận phải chờ rất nhiều năm vẫn chưa tìm được nguồn thận thích hợp vậy mà bà lại may mắn đến thế, trong tình huống khẩn cấp như vậy lại tìm được quả thận thích hợp. Loại trừ trường hợp người thân quyên tặng ra, nếu là người ngoài mà quả thận lại thích hợp như vậy, người đó nhất định là có duyên với bà.

Thật sự bà rất muốn biết người đó là ai, là ai mà lại chịu bỏ ra một bộ phận của cơ thể để cứu giúp một người xa lạ như bà.

Cho dù không phải là tặng không, nếu không phải trường hợp cấp bách quá cần đến tiền thì chắc không người nào chịu làm như vậy.

Nhưng Quan Thiệu Hiên không chịu nói, bà cũng không có cách nào.

'Mẹ, mẹ hỏi chuyện này để làm gì?' Quan Mẫn Mẫn nhớ lại lời dặn của ba và Sầm Chí Quyền nhưng cũng không muốn giấu mẹ mình, trong lòng rất rối rắm.

'Bất kể người quyên thận đó xuất phát từ mục đích gì thì người đó cũng coi như đã cứu mẹ một mạng, mẹ sao có thể không cảm ơn người ta đàng hoàng chứ?'

Quan Mẫn Mẫn cũng không biết vì sao Diệp Dao lại có hành động vĩ đại như vậy, cô cũng không muốn hỏi nhưng cô biết chắc chắn không phải chỉ vì tiền đơn giản như vậy.

'Mẹ, mẹ có nhớ mình có một người chị họ không?' Để mẹ mình không hỏi mãi một vấn đề nữa, Quan Mẫn Mẫn dứt khoát dời chủ đề.

'Chị họ?' Mẫn Thiên Vân quả nhiên quên đi vấn đề vừa nãy, 'Đúng là có một người chị họ rất tốt, người mà mẹ kể với con đấy, về sau chị ấy lấy chồng ở Malaysia...'

Mẫn Thiên Vân bắt đầu hào hứng kể về những chuyện trước đây giữa hai chị em còn Quan Mẫn Mẫn chỉ nghe thôi chứ cũng không có hứng thú gì mấy, nhưng vẫn chống cằm nghiêm túc ngồi nghe.

'Sao tự nhiên con lại hỏi chuyện của chị ấy? Đã lâu rồi bọn mẹ không còn liên lạc nữa, không biết bây giờ chị ấy sống thế nào.' Nói đến cuối cùng, Mẫn Thiên Vân cảm khái thốt lên.

'Con cũng đột nhiên nghĩ tới mà thôi. Mẹ, mẹ có muốn gặp lại dì ấy không?' Quan Mẫn Mẫn hỏi dò, đương nhiên cô cũng không muốn để Diệp Hàm Quân qua đây, cô chỉ muốn biết suy nghĩ của mẹ mình mà thôi.

'Nếu có thể, đương nhiên mẹ muốn gặp lại chị ấy rồi. Cũng không biết những năm qua chị ấy sống thế nào. Mẫn Mẫn, con biết không năm đó khi mẹ mang thai con, dì ấy cũng có đến chăm sóc.'

'Mẹ, chuyện này lúc nãy mẹ đã nhắc một lần rồi.' Quan Mẫn Mẫn nũng nịu nói.

'Vậy mới nói, nếu có cơ hội gặp dì ấy, con phải cảm ơn dì ấy đàng hoàng.'

Mẹ, thực ra con đã gặp dì ấy rồi, dì ấy cũng có đến thăm mẹ, hơn nữa con gái của dì ấy còn là người quyên thận cho mẹ, con gái gì ấy chính là Diệp Dao, mẹ muốn gặp người ta một lần cảm ơn cũng không có gì là không thể. Nhưng những lời này Quan Mẫn Mẫn chỉ có thể nói thầm trong lòng.

Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc thì Quan Thiệu Hiên về tới mà Sầm Chí Quyền cũng đã gọi điện thoại tới.

Mẹ ở bên này có ba chăm sóc, còn có hộ lý túc trực 24/24, cô còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Hơn nữa sau khi phẫu thuật mẹ cô không hề xuất hiện tình trạng đào thải, điều này cũng phải cảm ơn nguồn thận cực kỳ thích hợp kia.

Sầm Chí Quyền tự lái xe đến bệnh viện đón cô sau đó cùng đi ăn cơm.

Vốn tưởng rằng bữa cơm chỉ có ba người, không ngờ còn có thêm một người khác.

'Bác Sầm, bác về nước khi nào?' Vào đến phòng bao riêng, trước khi ngồi xuống , Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn Thích Bội Tư cùng người đàn ông trung niên mắt xanh tóc vàng đang ngồi đối diện.

Người đàn ông này rất phong độ, tuổi tác cũng không hơn kém Thích Bội Tư là bao.

'Lại gọi là bác gái?' Thích Bội Tư bất mãn nói.

'Mẹ...' Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng gọi.

'Đây là Ben, một người bạn cũ của mẹ.' Thích Bội Tư đứng lên giới thiệu mọi người với nhau.

Sau khi ngồi xuống, Sầm Chí Quyền làm chủ đứng ra gọi món còn Thích Bội Tư trò chuyện với cậu nhóc hồi lâu mới ngẩng lên nhìn Quan Mẫn Mẫn, 'Mẹ con không sao chứ?'

Lần này sở dĩ bà quay về nhanh như vậy là vì nhận được tin ngày đính hôn của con trai lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, không yên tâm nên mới vội vàng quay về.

Vốn tưởng lần đính hôn này sẽ không xảy ra sai sót gì nào ngờ người tính không bằng trời tính.

Nhưng chỉ cần người không sao thì tốt rồi.

'Mẹ con sau khi phẫu thuật thì hồi phục rất tốt, cảm ơn mẹ.' Quan Mẫn Mẫn nói từ đáy lòng.

Trước đây Thích Bội Tư đối với cô vẫn luôn duy trì thái độ không mặn không nhạt, nhưng hai lần gặp gỡ gần đây cô rõ ràng cảm nhận được bà đã thay đổi.

Bà quan tâm cô, cho dù sự quan tâm đó xuất phát từ chỗ cô là mẹ của cháu nội bà hay gì chăng nữa, nhưng dù sao, có thể có được sự quan tâm đó là tốt lắm rồi.

'Vậy thì tốt.' Nghe tin Mẫn Thiên Vân khôi phục rất tốt, Thích Bội Tư cũng yên tâm hơn.

Thức ăn từng món lần lượt được mang lên, cậu nhóc sớm đã vùi đầu chiến đấu, Thích Bội Tư thì nói chuyện phiếm với Quan Mẫn Mẫn, kể về những chuyện thú vị mà bà gặp được trong chuyến du lịch còn Sầm Chí Quyền thì vừa chăm cho "hai con" vừa nói chuyện với Ben. Mà chủ đề của đàn ông thì không gì ngoài kinh tế, chính trị cho nên rất nhanh hai người đã tìm được tiếng nói chung.

'Lần đầu tiên mẹ mới thấy thì ra Chí Quyền biết cách chăm sóc người khác như vậy.' Thích Bội Tư khi nhìn thấy Sầm Chí Quyền cẩn thận cắt bít tết rồi đẩy đến trước mặt Quan Mẫn Mẫn thì nói trêu.

Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng đỏ mặt nói, 'Mẹ, là tại con vụng quá, có một lần đi ăn với anh ấy, lúc cắt bít tết...'

Cô đem chuyện lần trước lúc ở văn phòng của hắn ăn trưa, lúc cắt bít tết không cẩn thận làm văng cả miếng bít tết xuống đất cho bà nghe. Từ đó về sau mỗi lần hai người đi ăn chung với nhau, nếu có gọi món bít tết, hắn đều sẽ cắt sẵn rồi mới đưa cho cô.

Haizz, làm sai có một lần mà bị người ta nhớ thật lâu.

'Bà nội, ông Ben cũng rất chăm sóc cho bà mà.' Cậu nhóc vừa giải quyết xong một món, ngẩng đầu lên tham gia.

Ben vừa khéo đang giúp Thích Bội Tư châm thêm vào ly rượu đã uống dở, nghe hiểu được một ít tiếng Trung, trên mặt thoáng lộ nụ cười vui vẻ.

'Mẹ...' Quan Mẫn Mẫn nhìn hai người, chỉ tò mò bắt đầu nổi lên.

'Gì?' Thích Bội Tư nhướng mày.

'Chú Ben đó có phải bạn trai mới của mẹ không?'

Lời vừa dứt, Sầm Chí Quyền đã ném cho cô một cái nhìn sâu xa, cô nàng này đôi khi đầu óc cũng linh động lắm, chuyện mà hắn ngại hỏi thì cô lại có thể hỏi một cách quang minh chính đại.

Bình Luận (0)
Comment