Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 222

Chương 222: Về mối tình đầu của Sầm tiên sinh

'Em cũng đâu muốn lo lắng lung tung.' Quan tiểu thư vừa nói vừa nghịch ngợm há miệng cắn một cái, chỗ cắn đấy, thật khó nói khiến cho người đàn ông vốn đang nhắm hờ mắc vụt mở ra, bàn tay to không khách khí đánh vào mông cô một cái, 'Còn cắn bậy bạ nữa, tối nay không cho em ngủ luôn.'

'Em chỉ cảm thấy hình như ba đối với mẹ...vẫn còn tình cảm.'

Bằng không tại sao tối nay lúc ngồi ăn cơm chung lại có thái độ như vậy chứ? Bình thường khi họ ra ngoài ăn cũng không phải chưa từng đụng mặt nhau, lúc đó ba còn khoác tay một cô gái trẻ, hơn nữa thái độ đối với mẹ giống như là đối với người xa lạ vậy.

Bây giờ ly hôn rồi không ngờ lại ngược lại, chẳng lẽ xa nhau rồi ông mới cảm thấy bà tốt hơn những cô gái luôn quay xung quanh mình sao?

Bây giờ mới tỉnh ngộ hình như hơi trễ thì phải?

Nghe cô nàng nói hùng hồn như vậy, Sầm tiên sinh ngược lại hết lời để nói.

Nói nhăng nói cuội không có căn cứ gì cả, vậy mà cũng được sao?

Nếu không tại sao ba lại bảo cô vợ nhỏ của mình lại mà nhất quyết ngồi dùng cơm với bọn mình chứ? Với lại lúc ăn cơm thái độ của ba đối với chú Ben rất không thân thiện, căn bản không thèm để ý đến người ta, nếu không phải ghen thì là gì chứ?

Quan tiểu thư cho rằng mình phân tích câu nào cũng rất có lý nhưng Sầm tiên sinh bản thân là một trong những người con của Sầm đại gia, đương nhiên hiểu về ba mình nhiều hơn cô nhiều...

'Nếu như thật sự có tình cảm thì mấy chục năm qua sớm đã có rồi, ông chỉ không quen nhìn thấy đồ vật của mình bị người khác cướp đi mà thôi.'

Cách nghĩ của Sầm Chí Quyền hoàn toàn khác với suy nghĩ lãng mạn của Quan tiểu thư. Trong mắt hắn, lại hành vi này của ba mình không phải vì vẫn còn tình cảm với mẹ mà là vì lòng tự tôn và ý thức chiếm hữu quấy phá mà thôi.

Vì vậy trong chuyện này hắn cảm thấy chẳng có gì đáng để bàn tiếp nữa cả.

'Đàn ông các anh có phải ai cũng có suy nghĩ như vậy không?'

'Phần lớn là vậy.'

'Vậy anh tại sao anh lại nỡ để cho Tần tiểu thư kia đi lấy chồng? Lúc đầu cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?' Quan tiểu thư bỗng nhiên muốn tính nợ cũ, 'Anh mau giải thích rõ ràng cho em.'

Dù sao vị Tần tiểu thư kia hôm nay cũng đóng một vai rất quan trọng trong vở kịch. Mà quan trọng hơn hết là trước giờ hắn chưa từng giải thích với cô chuyện giữa mình với Tần Khiết, tại sao năm đó lại chọn cô ta làm bạn gái.

Bằng vào gia thế, tướng mạo, địa vị của hắn, chưa kể đến tài hoa và học thức của mình, hắn muốn chọn cô gái nào mà không được chứ? Tại sao lại chọn một người như Tần Khiết?

Trên mặt Quan tiểu thư viết rõ thông điệp "tối nay anh không nói rõ ràng với em thì không được", cô xoay người trực tiếp ngồi lên bụng hắn, hai chân xoạc ra hai bên, hai tay giữ chặt vai hắn không cho nhúc nhích.

Mặc dù tư thế này khiến người ta không suy nghĩ mờ ám cũng khó, nhưng không làm vậy thì cô cũng không biết làm thế nào mới có sức uy hiếp.

'Giải thích cái gì?' Sầm tiên sinh quả nhiên muốn dời đi đề tài.

'Anh rõ ràng là cố ý.' Quan tiểu thư thật sự có chút bực mình, 'Cô gái kia có gì tốt mà anh cứ che chở cho cô ta vậy chứ? Ngay cả khi chia tay rồi cũng không nỡ nói nửa câu không tốt về cô ta, đúng không?'

Sầm Chí Quyền rốt cuộc coi như lĩnh hội được bản lĩnh bẻ cong sự việc của phụ nữ.

Vì vậy dời hai tay đang đặt trên vai mình của cô xuống, kéo cô vào lòng dịu giọng an ủi, 'Thôi mà, đừng giận nữa. Anh đã nói anh với cô ấy không có gì rồi, ngay cả tay còn chưa nắm nữa là, em hài lòng chưa?'

Ngay cả tay còn chưa nắm thì làm sao gọi là bạn gái được? Quan tiểu thư bất mãn chu môi. Nói tới nói lui vẫn không nói đến chuyện cô muốn biết.

'Cho nên, em hy sinh giấc ngủ của mình để ghen một cách vô vị như vậy là không cần thiết, hiểu không?'

'Nhưng anh vẫn chưa nói tại sao cô ấy lại trở thành bạn gái của anh?' Cho dù không nắm tay nhưng dù sao cũng đã dán nhãn "bạn gái của Sầm Chí Quyền" lên người, với lại...

'Vậy tại sao họ lại nói anh với anh Ken giành bạn gái với nhau? Anh đừng phủ nhận, hôm đó ở sân thượng em nhìn thấy anh Ken nói chuyện với cô ta, hai người còn ôm nhau.'

'Bạn gái là do cô ấy tự nói, anh không thừa nhận. Còn quan hệ giữa Liên Chính Tắc với cô ấy thì chắc chỉ có anh ta mới giải thích rõ ràng với em được.' Sầm tiên sinh lập tức phủi sạch quan hệ.

Đương nhiên Quan tiểu thư không vì thế mà bỏ cuộc.

'Ý anh là em có thể đi tìm anh Ken hỏi về chuyện tình yêu tam giác năm đó của ba người?'

'Một mình em đi đương nhiên không được.' Sầm tiên sinh lập tức bác bỏ.
'Vậy làm sao em hỏi được?'

'Em có thể gọi điện thoại, gửi email, chat webcam, cách gì cũng được.' Sầm tiên sinh nói điềm nhiên như không.

'Anh ăn gian quá đi, em không chịu. Hay là anh cứ nói cho em nghe đi.' Cứng không được thì chuyển hướng dùng mềm vậy.

'Anh đã nói cho em nghe rồi còn gì.'

'Đâu có đâu.'

'...'

'Ý anh nói là Tần Khiết không biết xấu hổ tự nhận mình là bạn gái của anh? Vậy tại sao anh không đứng ra nói rõ?'

'...' Cái cô gái ngốc này hôm nay nhiều câu hỏi thật.

'Nói đi mà.'

'Bởi vì vừa khéo đang cần.'

'Cần cái gì?'

'...'

'Này, vậy trước khi có Tần Khiết, anh còn cô bạn gái nào khác không?'

Quan tiểu thư đã quyết định trong đêm nay phải rà soát lại hết tình sử của hắn.

'Không có.' Chuyện này cũng không có gì đáng để phủ nhận.

'Tại sao không có?'

'Không thích.'

'Vậy mối tình đầu của anh bắt đầu từ lúc nào?'

'...' Đã nói không có bạn gái thì làm gì có mối tình đầu, nhưng ngược lại yêu thầm thì có.

'Này, anh đừng xấu hổ, em không tin là anh không có.'

'...' Có, thực ra là có, nhưng không muốn nói cho em biết mà thôi. Sầm tiên sinh chỉ muốn giữ riêng cho mình biết ai mới là mối tình đầu của hắn.

'Chắc chắn là có rất nhiều cô gái thích anh.'

'Đương nhiên là có.'

'Vậy anh không thích bất cứ người nào trong số họ sao?'

'Không.' Sầm tiên sinh sớm đã không muốn trả lời vấn đề này nhưng Quan tiểu thư lại không chịu thôi.

'Vậy còn lần đầu tiên của anh là khi nào?'

Sầm tiên sinh chịu không nổi nữa, kéo cô nằm xuống, 'Ngủ!'

'Nói cho em nghe một chút thì có sao chứ? Em nghe nói lần đầu tiên của đàn ông thường...' Không được lâu, không biết hắn thì thế nào. Nhưng rõ ràng, đối với vấn đề này người đàn ông rất không muốn nói tới.

'Nói lại lần nữa, ngủ.' Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo.

'Được thôi, ngủ thì ngủ.'

Bằng không lát nữa hắn nổi giận lên thì cũng đáng sợ lắm.

Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mình rất buồn ngủ nhưng không hiểu sao lại ngủ không được. Ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui hồi lâu vẫn không cách nào ngủ được cuối cùng cô nhoài đầu lên, nhìn người đàn ông đã nhắm mắt, 'Em vẫn không ngủ được.'

'Còn muốn nói chuyện?'

Vừa nãy nói chuyện lâu như vậy rồi cô vẫn còn chưa mệt sao?

'Ừm.'

'Có tâm sự?' Nhưng cô cũng không giống loại phụ nữ có thể che giấu tâm tư của mình, 'Nói ra anh nghe thử xem.'

'Ba hôm nay kêu em đến công ty, bảo em ký giấy chuyển nhượng 30 % cổ quyền lúc trước đã chuyển đến tên em trả lại cho ông. Em hỏi ba công ty có chuyện gì không ba lại không chịu nói. Anh nắm rõ động tĩnh trên thương trường nhất, rốt cuộc Quan thị có gặp chuyện gì không? Có nghiêm trọng không?'

Tuy rằng ba cô đã dặn chuyện này không được nói với ai, kể cả mẹ và Sầm Chí Quyền. Mẹ còn đang dưỡng bệnh, không nói cho bà biết cũng đúng thôi, nhưng còn người đàn ông mỗi đêm đều ôm cô ngủ, người mà cô tin tưởng nhất kia, cô vẫn muốn nói cho hắn biết.

Hơn nữa cô tin Sầm Chí Quyền là người biết giữ mồm giữ miệng, chuyện không liên quan đến hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu, chuyện có liên quan đến hắn, nếu như hắn không muốn nói thì ai ép cũng không được.

Chỉ qua chuyện Tần Khiết là đã biết rồi!

Sầm Chí Quyền nghe xong, sửng sốt một giây sau đó lập tức hiểu ngay, Quan Thiệu Hiên muốn kìm chế Diệp Dao thì không thể không làm như vậy.

Nhưng Diệp Dao cô gái này cho dù lấy được 30 % cổ quyền thì có thể làm gì được chứ?

Nếu không phải Quan Thiệu Hiên không chịu, chuyện Quan thị kiến thiết đến tay Quan Dĩ Thần quả thực dễ như trở bàn tay, đến lúc đó để cho Quan Dĩ Thần đối phó với Diệp Dao, cô ta tuyệt đối không có sức chống đỡ.

Chỉ tiếc là đời này chắc Quan Thiệu Hiên cũng khó có thể tha thứ cho Quan Dĩ Thần.

'Ba em chắc chỉ muốn vị trí chủ tịch của mình không có ai dao động được thôi.' Sầm Chí Quyền vuốt tóc của cô.

Quan Thiệu Hiên chắc không muốn thân phận của Diệp Dao bị Mẫn Mẫn biết được, đương nhiên càng không thể để cho Mẫn Thiên Vân biết.

Nhưng xem ra cô gái Diệp Dao này không phải là người có thể dễ dàng thỏa mãn.

'Nhưng ba nói đợi qua một thời gian nữa ba sẽ tìm một người tài giỏi giúp mình điều hành công ty còn ba sẽ sang Zurich với mẹ.' Đây nào giống như hành vi của một người vẫn còn dã tâm đối với sự nghiệp chứ? Chính vì vậy nên cô mới cảm thấy lạ.

'Ba tuổi cũng cao rồi, cũng nên về hưu.'

'Vậy sao ba không đem công ty giao lại cho anh hai hoặc chị ba là được rồi? Mà chắc anh biết nguyên nhân vì sao ba với anh hai trở mặt đúng không?'

Vấn đề chuyển hướng nhanh quá!
Đúng là trong đầu Quan Mẫn Mẫn có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không có ai chịu giải đáp cho cô.

Bình Luận (0)
Comment