Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 233

Chương 233: "Ma nữ" Sầm Giai Di (1)

Bởi vì hôm sau là ngày cuối tuần, Sầm Giai Di xử lý xong hết công việc cần thiết mới thu dọn đồ đạc ra về, lúc này đã gần nửa đêm.

Có hơi đói bụng, cô định tự lái xe ra ngoài tìm món gì ngon tự chiêu đãi mình nhưng nghĩ tới bãi xe rộng thênh thang vắng ngắt kia thì có hơi sợ hãi, vì vậy quyết định đón taxi.

Vừa mới bước ra cổng chính của công ty, một luồng gió đêm mang theo cái oi nồng cuối hè thổi đến khiến cô thấy có chút khó chịu, thời tiết kiểu gì vậy, tháng chín rồi mà còn nóng như thế này!

Tiếng giày cao gót trong đêm vắng nghe thật rõ ràng, Sầm Giai Di cầm túi xách chậm rãi đi đến trạm xe cách cổng công ty chừng năm mươi mét đợi xe.

Không ngờ đợi hơn 10 phút mà chẳng thấy bóng một chiếc xe nào khiến tâm tình của cô vốn đã khó chịu lại càng thêm bực bội.

Cầm điện thoại lên đang định gọi về nhà bảo tài xế đến đón thì một chiếc xe màu đen đã đỗ lại bên cạnh cô. Ngón tay đang định ấn điện thoại của Sầm Giai Di khựng lại khi cửa kiếng xe hạ xuống lộ ra gương mặt của Hứa Kinh Niên.

Hai giây sau, Hứa Kinh Niên lên tiếng, 'Khuya như vậy rồi, để tôi đưa cô về.'

Sầm Giai Di dời đi tầm mắt không trả lời hắn, tiếp tục ấn điện thoại.

Thấy vẻ cao ngạo, lạnh lùng của cô, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác buồn bực đến khó chịu.

Nếu như tối hôm đó cô cũng cao ngạo, lạnh lùng như thế này thì tốt rồi! Như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Khoảng thời gian này hai người trong công ty không phải chưa từng chạm mặt nhau nhưng không phải là nhiều, hơn nữa đều là vì công việc, nói với nhau cũng chỉ được mấy câu.

Vốn hắn cũng định cứ thế rồi thôi dù đêm đó mối quan hệ giữa hai người đã không giống trước đây nhưng dù sao đó cũng là do cô cố ý.

Thân là một người đàn ông, bị một cô gái khiêu khích đến mức đó mà không có chút biểu hiện gì thì thật không phải đàn ông.

Cô là một người trưởng thành, người trưởng thành nên biết rõ ràng những hành vi của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì. Cho nên cho dù đó là lần đầu tiên thì sao chứ?

Tuy là nghĩ vậy, nhưng dần dần hắn phát hiện trong đầu mình, hình bóng cô xuất hiện với tần suất càng lúc càng nhiều, nhất là khi về đến nhà, nằm trên chiếc giường đó, bóng dáng cô cứ bám riết trong đầu hắn không thôi, khiến hắn cho dù đã ngủ rồi vẫn còn mơ đến dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ của cô khi đó.

Hắn sống đến giờ 40 tuổi rồi, ngay cả thời thanh xuân bồng bột nhất cũng chưa từng giống như bây giờ, mỗi ngày đều phải thay drap giường.

Ngẫm lại cũng thấy thật mất mặt!
Nhân vật chính trong những giấc mộng xuân của hắn đều là cô!

Một cô gái nhỏ hơn hắn đến mười mấy tuổi.

Nhưng cho dù cô nhỏ hơn hắn bao nhiêu thì cô vẫn là một người đã trưởng thành. Sự kiều mị và quyến rũ đêm đó càng khiến hắn dù có thế nào cũng không quên được.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ như lời cô nói, là một đêm phóng túng, tùy hứng mà thôi.

Hắn cũng không thể hạ thấp tư thế chủ động đi tìm cô để bàn chuyện đêm đó.

Đêm nay lại gặp cô ở phòng làm việc của tổng tài, từ thái độ của cô cho thấy cô chỉ xem hắn như một đồng sự trong công việc mà thôi, thậm chí lúc cô giúp mang cà phê lên cho mọi người, ngoại trừ một tiếng "Hứa phó tổng" ra, suốt thời gian còn lại cô không thèm nhìn hắn một lần. Giống như đêm đó chỉ là một lần dạo chơi ngoài ý muốn của cô, sau đó thì không còn bất cứ lưu luyến gì.

Đây vốn dĩ cũng là cách đối xử mà hắn cho rằng hai người nên có nhưng tối nay nhìn thấy cách cô phủi sạch quan hệ giữa hai người như vậy, không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi buồn bực không tên.

Nhất là bây giờ, khi hắn chủ động dừng xe nói muốn đưa cô về nhà thế mà cô còn chẳng buồn đáp lại một tiếng.

Vị tiểu thư này một khi nổi tính bướng bỉnh lên, khiến người ta không tức giận cũng khó.

Sầm Giai Di lúc này đã gọi được cho tài xế vừa định bảo ông đến đón mình nhưng chưa kịp lên tiếng thì điện thoại đã bị giật mất, người kia động tác nhanh lẹ tắt luôn máy rồi ném vào trong xe mình.

'Hứa phó tổng, anh muốn thế nào?' Sầm Giai Di qua một thoáng kinh ngạc thì lấy lại bình tĩnh, hai tay vòng trước ngực, hếch cằm lên nhìn Hứa Kinh Niên đang đứng dưới lòng đường.

Hứa Kinh Niên cao trên dưới 1m80 nhưng Sầm Giai Di thân cao 1m 68 cộng thêm đôi giày cao gót lại đang đứng trên lề đường, đương nhiên cao hơn hắn không ít, lúc này có thể nói cô từ trên cao nhìn xuống hắn.

Lửa giận trong lòng vốn đã vì thái độ cao ngạo của cô mà bùng lên, giờ đây khi thấy dáng vẻ của cô như vậy ngọn lửa ấy càng cháy dữ dội.

Mà càng muốn mạng người hơn là tầm mắt hắn vừa khéo có thể nhìn thấy đôi gò cao ngất kia đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.

Tình cảnh này khiến không chỉ lửa giận mà còn một ngọn lửa khác cũng bùng lên. Hắn đột ngột đưa tay ra, không mất bao nhiêu sức đã có thể dễ dàng bế bổng cô lên, trước khi Sầm Giai Di kịp có phản ứng, một tay mở cửa xe nhét cô vào trong sau đó nhanh nhẹn vòng qua phía bên kia, lên xe nổ máy.

Chiếc xe vừa mới rời đi thì hai chiếc xe khác từ bãi đỗ xe chạy ra, một trước một sau dừng lại bên vệ đường sau đó cửa kính xe hạ xuống hạ xuống, người bên trong không hẹn mà cùng lên tiếng, 'Đó không phải là Hứa phó tổng và Sầm thư ký sao?'

Khuya như vậy rồi mà hai người cùng nhau lên xe là sao? Hơn nữa cách mà Sầm thư ký lên xe hình như không phải tự nguyện cho lắm.

Chẳng lẽ Hứa phó tổng, người được các nhân viên nữ trong công ty công nhận là một trong mười anh chàng độc thân sáng giá nhất lại muốn giở trò lưu manh với thư ký trưởng sao?

Bọn họ đã làm việc chung với Hứa Kinh Niên nhiều năm nay, cũng có thể xem như bạn tốt, nhưng tên này bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thấy quen cô gái nào, càng đừng nói tới yêu đương, kết hôn.

Nếu như không phải biết hắn là trai thẳng, nói không chừng mọi người đều hiểu lầm tên này có vấn đề bằng không vì sao bên cạnh ngay cả một bóng hồng cũng không có? Mỗi ngày ngoại trừ công việc thì chỉ có điêu khắc gỗ, hơn nữa còn điêu khắc đến mức bậc thầy, tính ra người này cũng là một quái nhân.

Nhưng không ngờ hôm nay lại để họ phát hiện ra quái nhân lại có quan hệ với thư ký trưởng, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Nếu như thư ký trưởng chỉ là một cô gái bình thường thì không có gì để nói, vấn đề là thư ký trưởng lại mang họ Sầm nha!

Đương nhiên, trong mắt của nhiều người, Hứa Kinh Niên là một người đàn ông thành đạt trong công việc hơn nữa còn giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng có tin đồn thị phi gì, nhưng với điều kiện này của hắn mà nói, nếu muốn xứng với thân thế của thư ký trưởng thì cũng chẳng có bao nhiêu ưu thế gì đáng nói.

Hơn nữa, chỉ riêng về tuổi tác giữa hai người đã cách một quãng lớn, thư ký trưởng năm nay hình như chỉ mới 27, 28 tuổi, tìm một người đàn ông đã 40 tuổi, liệu nhà họ Sầm có ý kiến gì không?

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của họ, họ cũng không biết quan hệ thực sự giữa hai người là thế nào, chẳng bằng về nhà sớm nghỉ ngơi còn hơn.

Hai chiếc xe không hẹn mà cùng rời đi.

****

Trong xe

'Hứa phó tổng, có thể nói cho tôi biết anh định đưa tôi đi đâu không?' Sầm Giai Di Cũng không cũng không sốt ruột, ngồi ở ghế phụ lái từ tốn cởi đôi giày cao gót đã mang trên chân suốt cả ngày ra, cứ thế chân trần giẫm lên thảm lót sàn xe.

'Đưa em về nhà.' Hứa Kinh Niên hai tay đặt trên vô lăng, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói nhưng từ sống lưng thẳng tắp của hắn có thể nhìn ra, người này đang có chút khẩn trương.

Khẩn trương cái gì? Sầm Giai Di có chút thú vị quan sát sườn mặt căng thẳng của người đàn ông.

Khó được một lần người đàn ông này muốn đưa cô về nhà, chẳng lẽ sau chuyện lần trước, anh ta đối với cô...

'Anh biết nhà tôi ở đâu sao?' Sầm Giai Di vén mái tóc dài ra sao tai, cả người ghé sát vào người người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, hơi thở thơm tho phất qua mặt hắn, yêu kiều hỏi.

Có phải thật sự đối với cô ăn quen bén mùi rồi không? Thử một chút là biết ngay...

'Bây giờ nói cũng không muộn.'

Cô gái này cố ý phải không? Hứa Kinh Niên hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng nói bình thản nhưng đôi tay đặt trên vô lăng đang siết chặt đã tố cáo tâm trạng thắc thỏm không yên của hắn.

'Ờ.' Sầm Giai Di chỉ lơ đễnh đáp một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, thân thể vẫn tiếp tục dựa sát vào hắn, mãi cho đến khi đôi gò mềm mai kia dán lên cánh tay hắn, cả người Hứa Kinh Niên như bị điện giật, hai tay không nắm nổi vô lăng, chỉ đành đạp mạnh chân thắng, để xe dừng lại bên đường.

'Sầm Giai Di, đừng đùa như thế.' Hắn khàn giọng nói, cứ để cô tiếp tục thế này thì không biết bao giờ mới về đến nhà.

Sớm biết như vậy thì đã không kéo cô lên xe rồi!

Bình Luận (0)
Comment