Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 467



Cho em hai mươi phút thu dọn đồ đạc.
Xe dừng lại dưới lầu chung cư căn hộ của cô, Sầm Dung Cần lại trực tiếp ra lệnh cho cô gái vẫn còn ngồi đờ đẫn bên cạnh.
Tại sao em phải thu dọn đồ đạc ? Rõ ràng là Hoa Lôi vẫn chưa tỉnh hồn.
Đối với việc lặp đi lặp lại lời nói, Sầm Dung Cần trước giờ rất không có kiên nhẫn nhưng hôm nay lại bình tĩnh lặp lại một lần, Thu dọn đồ đạc, dọn về chỗ của anh.
Lần này Hoa Lôi rốt cuộc đã nghe hiểu, cô liếm liếm đôi môi khô khốc, Tại sao em phải dọn về ?
Rõ ràng là hắn đã đuổi cô đi giờ lại chủ động bảo cô dọn trở về ?
Tại sao cô phải nghe lời hắn chứ ?
Cô cũng đâu phải người hầu để hắn vẫy tay thì đến, xua tay thì đi.
Là hắn nói bản thân ghét nhất là loại phụ nữ dùng tâm kế, giờ lại tìm cô trở về vậy chẳng phải tự tát vào mặt mình sao ?
Nét mặt Sầm Dung Cần bởi vì câu hỏi của cô mà có chút không được tự nhiên, Bảo em dọn về thì dọn đi, hỏi nhiều như thế làm gì ?
Chân của anh đã khỏi rồi, không cần em ở cứ lải nhải nhắc nhở bên tai đâu.

Anh không thấy phiền sao ?
Sầm Dung Cần bởi vì câu cự tuyệt của cô mà có chút tức giận, Ở đâu ra mà nhiều lý do như vậy chứ ? Rốt cuộc em có dọn hay không ?

Không dọn.
Hoa Lôi không phải em thích anh sao ?
Hoa Lôi bị một câu thẳng thừng này của hắn mà nóng ran cả mặt, Thích thì sao chứ ? Anh cũng đâu có thích em.
Đối với mấy lời tình ngọt ngào, Sầm Dung Cần rất không quen, huống gì ngày thường ở trước mặt cô hắn đã quen đứng ở vị trí cao hơn, bị cô hỏi như vậy, nhất thời không biết nói thế nào.
Thì ra vẫn là cô ôm nhiều hy vọng quá rồi, thật không nên !
Hắn đến tìm cô, có lẽ chỉ là do nhất thời không quen mà thôi, nào có chuyện thích hay không chứ ?
Em đi trước.

Cám ơn đã đưa em về.
Hắn trầm mặc bao lâu thì cô cúi đầu rũ mắt bấy lâu, cuối cùng, như đã hạ quyết tâm, cô cầm túi xách và túi hồ sơ, nói một câu rồi bước xuống xe.
*****
Cũng không biết hắn đi lúc nào, Hoa Lôi về đến căn hộ của mình thì ngồi một mình ở sofa ngẩn người thật lâu, mãi đến khi cửa mở ra, Tân Vũ Hàm đi vào thì cô mới hoàn hồn lại.
Vẻ mặt Tân Vũ Hàm có chút kinh ngạc, nhìn thấy cô ngồi đó cũng không chủ động lên tiếng, cứ im lặng đứng đó.
Cô mới đến Singapore, tạm thời ở chỗ này, ngày thường Hoa Lôi sẽ không về sớm như vậy, sao hôm nay...
Vũ Hàm, về rồi sao ?
Chị Lôi Lôi... Tân Vũ Hàm cắn môi, ngập ngừng gọi.
Ngồi đi, chị có chuyện hỏi em.
Hoa Lôi chỉ tay vào chỗ trống kế bên.
Phàm là phụ nữ, trong cuộc sống phần lớn đều đã nếm qua mùi vị của sự đố kỵ, hoặc là đố kỵ người khác hoặc là bị người khác đố kỵ.
Mà sự đố kỵ của phụ nữ tuyệt đối là muôn màu muôn vẻ.
Đố kỵ người khác diện mạo xinh đẹp, đố kỵ người khác vóc dáng nóng bỏng, đố kỵ người khác tài hoa hơn người, đố kỵ người khác gia cảnh hùng hâu, đố kỵ người khác may mắn...
Nếu như nói Tân Vũ Hàm đố kỵ Hoa Lôi điểm nào, chỉ sợ nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn bị đem ra so sánh với người chị họ này nhưng chẳng có thứ gì hơn được người ta.

Bởi vì cô là em, bất kể làm gì, học gì, ba mẹ luôn luôn bắt cô học theo chị Lôi Lôi, ngay cả năm đó, khi chị ấy cho Sầm Dung Cần mẹ cô cũng thường đem ra nói, bảo cô phải học hỏi một chút, tìm được một người đàn ông không kém hơn Sầm Dung Cần, thậm chí lần này cô theo Hoa Lôi học tập cũng là ý của ba mẹ, bảo cô làm sao cam lòng cho được ?
Cô biết Hoa Lôi từng ấy năm, điều duy nhất khiến cô có thể cười trộm chính là Hoa Lôi và Sầm Dung Cần rốt cuộc cũng li hôn.
Mà người đàn ông giống như Sầm Dung Cần, nếu như cô giành được về tay, không cần nghĩ cũng biết là một chuyện khiến lòng hư vinh của bất cứ cô gái nào thỏa mãn đến mức nào.
Nhưng hôm nay gặp anh ta cô đã bị thái độ lạnh nhạt vô tình của anh làm cho thương tích đầy mình, về đến nhà lại còn bị chị Lôi Lôi chất vấn tại sao không có sự đồng ý của chị ấy mà tự tiện đi tìm Sầm Dung Cần, giờ Tân Vũ Hàm chỉ cảm thấy sự đố kỵ trong lòng mình đã như lửa mạnh lan tràn.
Tại sao em lại không thể đi tìm Sầm Dung Cần ? Em thích anh ấy, tại sao không thể bày tỏ với anh ấy ? Hai người đã li hôn rồi, chị dựa vào cái gì mà đòi can thiệp vào chuyện của anh ấy ? Giọng cô có chút kích động phản bác lại.
Hoa Lôi thoáng chau mày, Chị không có ý định can thiệp vào chuyện của ai, chị chỉ muốn nhắc nhở em Sầm Dung Cần và em căn bản là không thích hợp, em hoàn toàn không hiểu gì về con người của anh ta...

Tân Vũ Hàm bực bội ngắt lời, Đủ rồi, em không muốn nghe chị nói.

Nói đi nói lại cũng chỉ là chị ghen tức em trẻ tuổi xinh đẹp hơn chị, sợ anh ấy nhìn trúng em, thích em, kết hôn với em, như vậy chị sẽ mất mặt chứ gì ?
Tân Vũ Hàm, anh ta sẽ không thích em, em đừng tự mình đa tình nữa.

Là chị sợ em bị tổn thương nên mới nhắc nhở em thôi.
Hoa Lôi trước giờ không biết Tân Vũ Hàm nói chuyện lại khó nghe đến mức này, hay có lẽ cô em họ này che dấu quá kỹ ?
Anh ấy không thích em chẳng lẽ lại thích chị sao ? Nếu thích chị thì sao lại li hôn với chị ? Lại còn đuổi chị ra khỏi nhà mình ? Bị người ta vạch trần tình trạng khó xử của mình, Tân Vũ Hàm tức giận rống lớn, Tại sao chị có thể gả cho anh ấy còn em thì không ? Em có gì không bì được với chị chứ ?
Tân Vũ Hàm, em có biết mình đang nói gì không ? Hoa Lôi cũng giận sôi lên, từ sofa đứng bật dậy nghiêm mặt nhìn thẳng vào cô.
Em đương nhiên biết mình đang nói gì, làm gì, chị không cần bày bộ dạng chị cả đó ra với em, em chán đến chết rồi !
Tân Vũ Hàm nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt cũng như phun ra lửa, rống xong thì hùng hổ xoay người rời đi.
Hoa Lôi nhìn cánh cửa bị cô sập mạnh trước mặt, thật sâu thở dài một tiếng nhưng hoàn toàn không có ý định đuổi theo.
Em ấy cũng không phải trẻ con, vốn định nói chuyện đàng hoàng, ai ngờ...
****
Sau khi Tân Vũ Hàm đi rồi, đến tám giờ tối vẫn chưa thấy quay về, Hoa Lôi tuy rằng tức giận nhưng nếu em ấy ở Singapore xảy ra chuyện gì, cô cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nén giận gọi điện thoại cho cô, ai ngờ lại trong tình trạng tắt máy.
Chính ngay lúc cô đang định gọi cho ba mình thì điện thoại đổ chuông, là Hoa An.
Hoa An báo cho cô biết vị Tân đại tiểu thư chưa từng chịu khổ, không biết trời cao đất dày kia đã dọn đến khách sạn rồi, còn không biết xấu hổ bảo cậu đến lấy giúp hành lý đang để ở nhà chị mang đến cho cô ta.
Vậy em qua lấy đi. Hoa Lôi nghe vậy, bĩu môi nói.
Tuy đối với chuyện Tân Vũ Hàm đến công ty theo mình học không có ý kiến gì nhưng cũng không có hứng thú làm bảo mẫu cho người khác.
Đương nhiên, chăm sóc Sầm Dung Cần là cô cam tâm tình nguyện, hai chuyện đó không thể so sánh được.
Càng đừng nói, mục đích của Tân Vũ Hàm lại không phải là học tập gì mà là...
Nghĩ đến đây, lòng Hoa Lôi lạnh thêm mấy phần.
Thảo nào Hoa An chẳng thích cô chị họ này chút nào là phải.
Em hơi đâu mà quản chuyện của chị ấy.

Chị, chị để đồ của chị ấy ở ngoài cửa để chị ấy tự đi nhặt về là được. Hoa An điềm nhiên nói.
Thôi đi, Vũ Hàm có chìa khóa mà, nếu muốn lấy thì để em ấy tự mình về lấy vậy.
Hoa Lôi cúp điện thoại, ngồi xuống mới thấy bụng thật đói.

Vào bếp tùy tiện nấu một chén mình, một mình ngồi ở bàn ăn chậm rãi dùng.

Cũng biết mì ăn vào miệng có mùi vị thế nào nữa bởi vì trong đầu cô chỉ lo nghĩ đến những hành động khác thường của Sầm Dung Cần hôm nay và chuyện Tân Vũ Hàm thích hắn...
Vừa ăn vừa nghĩ, thật lâu vẫn chưa xong chén mì, lúc này điện thoại lại đổ chuông, là của ông Hoa.
Hoa Lôi không nghĩ cũng biết là chuyện gì, hoàn toàn chẳng muốn nhận cuộc gọi này chút nào vì vậy cứ để mặc điện thoại reo hết lần này đến lần khác...
****
Ngày hôm sau đến công ty, Tân Vũ Hàm lại vào phòng tìm cô, vẻ mặt ủy khuất cùng không cam lòng nói không muốn theo cô nữa.
Vậy em về Malaysia đi. Hoa Lôi chẳng buồn ngẩng lên, thờ ơ đáp.
Không cần, em muốn ở lại công ty.

Dượng đã đồng ý điều em đến bộ phận PR rồi.
Tùy em. Giọng điệu và thái độ của Hoa Lôi vẫn thờ ơ như vậy.
Bị lơ đi, vẻ oán giận trên mặt Tân Vũ Hàm càng đậm, Em sẽ không từ bỏ Sầm Dung Cần.
Nói rồi cô kiêu ngạo xoay người rời đi.
Chiếc bút trên tay Hoa Lôi khựng lại một thoáng, trên mặt lộ vẻ khó mà tin được.
Nói cứ như cô không để cho em ấy và hắn đến với nhau vậy.
Chỉ có điều...
Vốn định không thèm để ý đến hắn nhưng bởi vì lời của Tân Vũ Hàm mà cô lại có cách nghĩ khác.
Cô muốn để cô em họ này biết, trên đời này, có một số thứ không phải cứ muốn giành là giành được, nhất là đàn ông, hơn nữa là loại cực phẩm khó hầu hạ như Sầm Dung Cần.
Với tính khí đại tiểu thư của Tân Vũ Hàm, hắn thích được mới là lạ.
Nhớ tới tối qua hắn nói với cô chuyện này, bộ dạng ghét bỏ kia khiến cô nhớ tới lại có chút buồn cười.
Mà không biết bị Cần thiếu gia mắt để trên trán kia rốt cuộc thích loại con gái thế nào nhỉ ? Hình như cô chưa từng thấy hắn có tin tức mờ ám với bất kỳ cô gái nào...
Nghĩ tới đây, cô đặt cây bút trên tay xuống, kéo laptop đến trước mặt....


Bình Luận (0)
Comment