Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 454

Chương 89: Lọ Lem và hoàng tử (7)

Nhà họ Liên

Trên bàn đã dọn đầy những đĩa thức ăn, bữa tối rất phong phú.

Vốn hai ông bà định ra ngoài ăn nhưng con trai gọi điện thoại về nói tối nay sẽ về ăn cơm, Tiêu Dật Hoa mới từ Paris về đã lâu chưa có dịp một nhà ba người cùng ăn cơm đương nhiên bảo quản gia chuẩn bị ngay bữa tối, đợi con trai về.

Ai ngờ vốn nói 6 giờ về tới rốt cuộc 7 giờ rồi 8 giờ, hơn 8 giờ mới thấy Liên đại thiếu gia ung dung bước vào.

'Con có con rồi.'

Liên phu nhân còn chưa kịp phàn nàn câu nào thì đã bị câu nói đầu tiên của hắn làm cho nghẹn lại.

Ngược lại ông Liên sau thoáng kinh ngạc thì lập tức tỉnh táo lại.

'Mẹ của đứa nhỏ là ai ? Sao con không đưa về ?'

Mấy năm nay hai vợ chồng ông vì chuyện cưới xin của con trai mà đau cả đầu thế mà nó lại tỏ vẻ như chẳng hề để tâm khiến bọn họ cũng chẳng có cách nào.

Không kết hôn, ít ra cũng nên kết giao bạn gái chứ ? Thế mà nó cũng không muốn, cứ nhởn nhơ chơi trò ăn bánh trả tiền cùng mấy cô gái trong câu lạc bộ.

Cứ tưởng đời này hy vọng được ôm cháu nội chắc tiêu tan rồi, ai ngờ giờ đột nhiên con trai lại mang về một tin sét đánh như vậy, bảo sao bọn họ không bất ngờ cho được ?

Vậy mẹ của đứa nhỏ là ai ?

Đây mới vấn đề then chốt.

'Phải đó, ai là mẹ đứa nhỏ vậy ?' Tiêu Dật Hoa cũng đã hoàn hồn lại, vội vàng đứng bật dậy, kéo tay con trai hỏi.

'Một cô gái.'

'Nói nhảm sao ?' Chẳng lẽ lại là đàn ông ? 'Mẹ hỏi là cô gái nào đang mang thai con của con.'

'Thi Sở Quân.'

'Thi Sở Quân ?'

'Thi Sở Quân ?!!' Bà Liên chợt như bừng tỉnh, 'Thi tiểu thư, cô trợ lý thư ký trong phòng thư ký của Á Tín ?'

'Mẹ, sao mẹ biết cô ấy ?'

Ông Liên cũng ngạc nhiên nhìn sang vợ mình.

'Mẹ là mẹ của con, số lần đến công ty tìm con còn ít sao ? Sao lại không gặp, không biết mấy cô gái trấn giữ ở phòng thư ký trước văn phòng con chứ ?'

Huống gì mỗi lần bà đến, cô trợ lý Thi kia đều rất lễ phép chào hỏi, hơn nữa pha trà còn rất ngon.

Sở dĩ bà cần mẫn đến công ty như vậy, thứ nhất là tìm con trai cùng ăn cơm, còn thứ hai, đương nhiên là nhìn xem trong phòng thư ký có cô gái nào tài mạo song toàn có thể khiến con trai bà động lòng hay không.

Ai ngờ, người đẹp người tài thằng con này đều không chọn mà lại chọn một cô gái rụt rè, cả thẹn, hơn nữa còn làm bụng người ta to luôn rồi.

Trước giờ chưa từng nghe con trai nói là để ý đến ai, giờ đột nhiên Thi tiểu thư kia trở thành mẹ của con nó, mẹ của cháu bà, haizz, con trai bà đúng là giỏi mà !

'Hôm nay con mới biết tên của cô ấy.' Nói đến đây, một cảm giác hổ thẹn chợt dâng lên trong lòng.

'Thế là thế nào ?' Liên phu nhân giật mình kêu lên một tiếng, 'Nhưng mà... không phải con bé đang mang thai con của con sao ? Chắc không phải hôm nay mới cặp kè, hôm nay lên giường, hôm nay mang thai đấy chứ ?'

Liên Chính Tắc bị mẹ nói có chút chật vật.

'Hơn nữa cô gái ấy thoạt nhìn là dạng đơn thuần, ngoan ngoãn, sao con xuống tay được vậy ?'

Câu « đơn thuần, ngoan ngoãn» của mẹ khiến cảm giác hổ thẹn trong lòng hắn tăng thêm mấy bậc.

'Đó là ngoài ý muốn.' Hắn cuối cùng lên tiếng.

'Ngoài ý muốn ? Cái gì gọi là ngoài ý muốn ?' Ông Liên cũng đứng dậy, vẻ mặt tò mò hỏi.

Nhìn vẻ nóng vội kia của ba mẹ, Liên Chính Tắc không nói rõ là chuyện « ngoài ý muốn » gì bởi vì rất có thể nghe xong lại bị mẹ mình gán cho cái tội « cường gian gái nhà lành ».

'Ba mẹ mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần biết ngày mai cho thêm mấy người làm đến căn hộ của con chăm sóc cho cô ấy là được.'

'Chăm sóc ? Sau đó thì sao ?'

'Đúng đó, con không có dự tính gì cụ thể sao ?'

Nhìn bộ dạng chỉ hận không thể bắt hắn ngày mai tổ chức đám cưới kia của ba mẹ, Liên Chính Tắc không keo kiệt tiết lộ, 'Con định đăng kí kết hôn trước, để con của con sinh ra một cách quang minh chính đại.'

Cảm thấy đã thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ, nói xong hắn tiêu sái xoay người định đi.

'Liên Chính Tắc, con đứng lại cho mẹ.'

Tiêu Dật Hoa lúc này làm gì còn tâm tư quản chuyện có ăn cơm hay không, xông ra chặn con trai lại.

'Con nói rõ ràng cho mẹ xem, cái gì gọi là đăng ký kết hôn ?'

'Thì là ra cục dân chính làm hôn thú, có vấn đề gì sao ?'

'Nói giỡn sao ? Con muốn kết hôn mà không tổ chức hôn lễ sao ? Tuyệt đối không được.' Tiêu Dật Hoa cực kỳ tức giận thốt.

'Phải đó, kết hôn sao có thể không tổ chức hôn lễ chứ ? Ba cũng không đồng ý. Trong nhà hiếm có khi có chuyện vui lớn như vậy, nhất định phải tổ chức.' Đối với điều này, ông Liên tuyệt đối ủng hộ vợ mình.

'Đợi con xác định lại tình hình sức khỏe của cô ấy rồi quyết định.'

Lúc nãy, khi hắn ăn bữa tối cùng với cô, Thi Sở Quân không chỉ ăn rất ít mà còn vừa ăn vào là ói lại ham ngủ, hắn không cho rằng với tình huống như vậy, sức khỏe của cô đủ để chịu đựng những vất vả của một lễ cưới.

Nếu nhà họ Liên tổ chức đám cưới, những người quen biết trong giới thượng lưu, kinh doanh, chính trị hầu như đều phải mời đủ.

Long trọng như vậy, e rằng cô không ứng phó nổi.

'Còn chưa kết hôn thì đã bắt đầu lo lắng cho sức khỏe người ta rồi sao ? Con trai, làn này nghiêm túc thật hả ?'

Liên Chính Tắc hết lời để nói nhìn mẹ mình, 'Trước giờ con luôn rất nghiêm túc trong chuyện hôn nhân.'

Ý nó nói hai ông bà không nghiêm túc với hôn nhân chứ gì ? Nhưng cũng không trách con trai được, đúng là hai vợ chồng ông đã để lại dấu ấn không tốt chút nào trong đầu con trai về hôn nhân, nói không chừng cả đời cũng không quên được. Bọn họ đã từng lo lắng không biết liệu có phải thái độ đối với hôn nhân mà bọn họ từng có đã ảnh hưởng đến con trai khiến nó có thái độ phiến diện với chuyện kết hôn hay không.

Nếu không phải như vậy, sao hôm nay Liên Chính Tắc nói muốn cưới một cô gái rất bình thường chẳng có gì nổi trội làm vợ thế mà họ lại thở phào như trút được gánh nặng trong lòng ?

****

Tin tức Liên Chính Tắc muốn kết hôn ngày hôm sau đã lan khắp trong vòng thượng lưu, chỉ còn thiếu chuyện bộ phận quan hệ công cộng của tập đoàn Á Tin phát thông tin công bố chính thức mà thôi.

Khí thế như vậy, chuyện kết hôn tuyệt đối là thật, không ai hoài nghi điều đó, chỉ là, cô dâu là ai vậy ?

Không chỉ tất cả những người quen biết Liên Chính Tắc tò mò mà ngay cả trên dưới tất cả nhân viên của Á Tín đều xì xào rỉ tai nhau, đồn đoán đủ điều xem ai lợi hại như vậy, thu thập được tổng tài đại nhân của họ ?

Đương nhiên những người kia, bất kể là quen hay lạ đều không thể nhanh chân như Sầm phu nhân, trực tiếp đến gõ cửa nhà người ta tìm hiểu, dĩ nhiêu, đồng hành với cô còn có cả Liên phu nhân.

Căn penhouse này của con trai, ngay cả Tiêu Dật Hoa là mẹ cũng còn chưa đặt chân vào một lần, nếu không phải Quan Mẫn Mẫn đích thân gọi điện thoại cho Liên Chính Tắc hỏi mật mã của thang máy, bọn họ chắc đã không lên được.

Còn về chuyện tại sao Liên Chính Tắc lại đồng ý để Quan Mẫn Mẫn lên nhà mình, nói tới nói lui thì vẫn là vì lo lắng cho Thi Sở Quân một mình ở nhà, không biết liệu có suy nghĩ lung tung hay không.

Bởi vì sợ cô chạy mất cho nên hắn đã nói với bảo vệ dưới lầu, nếu không có hắn bên cạnh, nhất định phải chặn lại cô.

Tuy rằng làm vậy có chút tiểu nhân nhưng để yên tâm, hắn vẫn phải làm tiểu nhân một lần.

Đương nhiên, với chiếc bụng to vượt mặt bây giờ của Sầm phu nhân, Sầm tiên sinh sao có thể để cô ra ngoài một mình chứ ?

Theo sát bên cạnh là điều tất nhiên.

Tiêu Dật Hoa trước giờ luôn nhìn Sầm Chí Quyền không vừa mắt, ai bảo hắn là con trai của Thích Bội Tư chứ ? Ai bảo hắn cướp con dâu tương lai của bà chứ ?

Nhưng giờ Thích Bội Tư đã lấy chồng khác xa tít ở Berlin, con trai bà rốt cuộc cũng đã có đối tượng để kết hôn, cho dù bà nhìn hắn không thuận mắt thì cũng không có ý kiến gì nữa.

Lúc chuông cửa vang lên, Thi Sở Quân đang sửa sang lại những vật dụng và quần áo mà buổi sáng anh cùng cô quay về căn hộ nhỏ của cô thu dọn mang qua.

Tuy cô thực sự không muốn dọn đến đây, nhất là ở cùng một nhà với anh nhưng cô chống đỡ không nổi trước sự cường thế của anh.

Chỉ có điều, dọn qua thì dọn, trong lòng cô lại nghĩ, đợi sau khi đứa nhỏ bình an ra đời, đến lúc đó mới cùng anh bàn bạc kỹ xem chuyện chăm sóc đứa nhỏ và cả chuyện đi hay ở này.

Tuy Liên Chính Tắc vừa nãy có gọi điện thoại về nói mẹ anh, còn có một người khách nữ nữa đến nhà thăm cô, bảo cô đừng sợ, trước ra mở cửa đón họ, lát nữa anh sẽ về ngay nhưng khi Thi Sở Quân nghe tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng cũng thắc thỏm theo từng hồi chuông.

Cô ra mở cửa, mời hai người, không phải, là ba người khách quý vào.

Bình Luận (0)
Comment