Độc Hành Thú

Chương 13

Can yet the lease of my true love control,

Supposed as forfeit to a confined doom.(1)

Kỳ hạn tình yêu thực sự của tôi đã mất hiệu lực, dù cho phải hy sinh cả tính mệnh này.

Tạ Ngôn vừa bước vào quán bar LONG STAR, chợt nghe nhân viên pha chế rượu lành nghề nhất được vô cùng hoan nghênh ở đây — Tư Nặc, lộ vẻ tươi cười lười biếng, cảm thán nói: “Lại một em dễ nhìn rơi vào tay giặc, xem ra đêm nay không ít người phải tan nát cõi lòng nha…”

“Anh đang nói ai a?”

Tạ Ngôn đi qua, ngồi trước quầy bar, làm một động tác tay tao nhã, điểm một ly Martini mình thường uống, quay đầu lại nói với chàng trai trẻ đi sau mình: “Tiểu Du, em muốn uống gì?”

“Cho em một ly cà phê là được.” Người phía sau lộ ra nụ cười ôn tĩnh.

“Đến quán bar mà uống cà phê cái gì, cho cậu ta một ly Tequila Sunrise.” Tạ Ngôn thay hắn tự chủ trương.

“Anh vẫn là bá đạo như vậy, cũng chỉ có Tiểu Du chịu được anh. Tiểu Du, cậu cũng không thể để mặc anh ta đè đầu mình vậy chứ.” Câu nói cuối của Tư Nặc, là nói với Tiểu Du.

Chàng trai được xưng là “Tiểu Du” cười nói: “Không có, Tạ đại ca đối với tôi tốt lắm.”

“Có nghe chưa?” Tạ Ngôn liếc Tư Nặc.

“Xem như anh lợi hại, tôi đầu hàng.” Tư Nặc lắc đầu, bắt tay pha chế rượu cho bọn họ.

Quán bar khách quen không ít, nhưng có thể cùng Tư Nặc chơi thân, bất quá chỉ ba, bốn người, Tạ Ngôn là một trong số đó.

Tạ Ngôn là một trong những khách hàng tối được hoan nghênh ở quán bar, thành thục, ổn trọng, khí thế bức người lại không mất ôn nhu, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ mị lực nam tính độc tôn, chỉ cần anh lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, người tiến đến gần nối liền không dứt.

“Từ sau khi anh cùng Tiểu Du kết giao, quán bar liền quạnh quẽ không ít, hiện tại lại thêm một Tiếu Thành…” Tư Nặc đẩy ly Martini đến trước mặt anh, thở dài: “Hai vị soái ca xuất sắc nhất LONG STAR đều đã thành hoa có chủ, làm tôi thực tịch mịch a.”

“Tiế

u Thành? Cậu ta có đối tượng kết giao?”

Nghe vậy, lông mày Tạ Ngôn không khỏi khẽ giật.

Những năm gần đây đều ở cùng một thành phố, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, anh liên tiếp nghe được không ít tin tức của Tiếu Thành, ở LONG STAR cũng có vài lần cùng cậu ta không hẹn mà gặp.

Phần lớn là gật đầu chào hỏi, ngẫu nhiên hàn huyên vài câu, cũng không đề cập trọng điểm, tên người nào đó, lại giữ kín như bưng.

Không thể không nói, ở LONG STAR khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Thành, nội tâm anh phi thường kinh ngạc. Không nghĩ tới Tiếu Thành cũng tiến vào giới này, nếu cậu ta yêu đàn ông, vậy đối với người kia…

Tiếu Thành vẫn là cái gai trong tim anh!

Trong lòng người kia, phân lượng của cậu ta so với anh phải nặng hơn nhiều lắm.

Nếu Tiếu Thành sáng tỏ tính hướng của mình, rồi nói rõ với người kia, căn bản không cần nghĩ cũng biết đáp án của người nọ là gì!

Trước kia vẫn phi thường để ý.

Bất quá hiện tại…

Đã không sao cả.

Từ khi anh nhất thời xúc động chạy tới Australia, ngồi ngốc ở đó chờ mười ngày cũng không thấy bóng dáng hắn, liền cảm thấy giờ đây chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng nữa.

“Có a, anh ta ở kia kìa, nhìn thấy không?” Tư Nặc hất hất cằm về phía Tiếu Thành, cười nói: “Đêm nay cuối cùng thấy được chân mệnh thiên tử của Tiếu Thành. Cho tới bây giờ còn chưa thấy qua anh ta đối với ai khẩn trương như vậy, một đường lôi kéo tay người ta, ánh mắt luyến tiếc dời đi, sợ bị người khác cướp mất, hơn nữa lại ở trước công chúng hôn môi nồng nhiệt, cũng không giống phong cách của anh ta a, chẳng lẽ là khó kìm lòng nổi? Xem ra lần này Tiếu Thành là nghiêm túc…”

Tạ Ngôn vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiếu Thành ngồi gần cửa sổ.

Cậu đưa lưng về phía anh, ngồi bên cạnh một người, mơ hồ là một người đàn ông thân hình thon gầy, tay cậu áp vào hai má đối phương, đầu hai người kề cùng một chỗ…

Tuy rằng ngọn đèn thực ám, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra, bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.

Tạ Ngôn cười khẽ một chút, “Chân mệnh thiên tử? Phải vậy không…”

Trừ bỏ người kia, anh không nghĩ rằng Tiếu Thành đối với ai thực sự nghiêm túc, nhưng nghe Tư Nặc nói vậy, có thể thấy được người này không tầm thường, này không khỏi khiến anh nổi lên tính tò mò, vì thế mặc kệ “Phi lễ chớ thị”, tiếp tục nhìn chăm chú vào hai người bọn họ…

Một lát sau, Tiếu Thành chậm rãi buông người trong ngực ra, khuôn mặt nguyên bản ẩn trong bóng tối, lộ ra hoàn toàn dưới ánh nến…

Tạ Ngôn như bị điện giật, nhất thời cả người cứng ngắc!

Anh theo bản năng nghĩ mình hoa mắt, hoặc là còn chưa tỉnh ngủ, hay là thời không đảo lộn, vội vàng dùng sức dụi dụi mắt, tập trung nhìn lại…

Gương mặt lạnh lùng góc cạnh, kính mắt hơi mỏng, thần tình lãnh đạm, trên mặt hiếm khi xuất hiện nụ cười, có loại gợi cảm mong manh…

Tuy rằng nhìn qua gầy một vòng, cũng tiều tụy không ít, nhưng ngũ quan quen thuộc này, cho dù hóa thành tro, anh cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra!

Chính là người kia!?

Trong nháy mắt, anh chỉ thấy đại não ù ù, máu toàn thân đều điên cuồng mà vọt lên đỉnh đầu, cảnh vật trước mắt nhất thời phủ lên một tầng huyết vụ đỏ tươi…

Xung quanh hết thảy đều tiêu thất… Chỉ còn lại hình ảnh hai người đối diện nhau mỉm cười sau nụ hôn!

Nụ hôn này cũng không kéo dài.

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, thử thăm dò xâm nhập, cũng chạm đến đầu lưỡi đối phương, cảm giác phi thường kỳ lạ…

Có điểm mới mẻ, có điểm tò mò, nhẹ nhàng ma sát đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng của người kia, bọn họ tựa như hai con mèo nhỏ đắm chìm trong ánh mặt trời, ngươi liếm liếm ta, ta liếm liếm ngươi, cảm giác thực thoải mái thực tự nhiên, không có cảm giác ghê sợ, cũng không có… hưng phấn cùng dục vọng.

Vừa hôn xong, bình tĩnh như nước, hơi thở cả hai đều không có chút hỗn loạn.

Nhìn nhau chăm chú, dần dần nhận ra, sau đó, cơ hồ đồng thời cười ra tiếng.

“Tiệm Ly…” Tiếu Thành ôm lấy hắn, nghe hơi thở nhè nhẹ của hắn, trong lòng vừa sầu não lại vừa ấm áp, “Cậu khi nào thì nhận ra?”

“Không biết, chỉ là biết vậy thôi.” Bách Tiệm Ly lẳng lặng tựa trong lòng cậu, vẫn không nhúc nhích.

“A… Tại sao không hưng phấn a, không đúng nha, tôi rõ ràng là yêu cậu…” Tiếu Thành thực ảo não kêu lên.

“Tôi cũng yêu cậu a.” Bách Tiệm Ly vỗ vỗ cậu, “Chính là không phải tình yêu, tôi cũng từng tưởng vậy.”

“Đó là khi nào?” Tiếu Thành buông hắn ra, nhìn vào mắt hắn.

“Đại khái là ngày cậu đính hôn đi, tôi cảm thấy phi thường tịch mịch, phi thường khó chịu, có loại cảm giác rốt cuộc một mình mình không thể chống đỡ được nữa. Khi đó, tôi ẩn ẩn cảm thấy cảm tình của tôi đối với cậu, chỉ sợ đã vượt quá phạm trù tình bạn, bất quá hiện tại xem ra, kia chỉ sợ là ý tưởng bốc đồng của tôi. Tôi khi đó rất cô đơn, không muốn mất đi người bạn tốt duy nhất của mình.”

Bách Tiệm Ly thản nhiên nhìn cậu, “Tôi từng cho rằng, nếu thật sự phải yêu người nào đó, hẳn là không phải cậu thì không được, vẫn luôn nghĩ thế. Sau khi đi du lịch Hoàng Sơn trở về, tôi liền cảm thấy, trên đời này chỉ có một mình cậu có thể bao dung tôi như vậy. Xuất ngoại nhiều năm qua, chỉ cần nhớ đến cậu, trong lòng liền cảm thấy thực ấm áp, chính là, tôi đối với cậu thế nhưng không có dục vọng gì!”

Dục vọng a, chỉ cần là người, sẽ có dục vọng bình thường!

Cậu tuy rằng là người vô cùng trọng yếu của hắn, nụ hôn với hắn cũng thực ấm áp, nhưng hoàn toàn lại không thể hưng phấn, hắn cùng Tiếu Thành, thủy chung thiếu chút gì đó.

Nhìn như chỉ có một chút, nhưng là chỗ trí mạng!

Khi nghĩ đến Tiếu Thành, hết thảy đều là ánh nắng tươi sáng, bốn mùa như xuân, mà Tạ Ngôn thì không như vậy.

Tạ Ngôn là mưa rền gió dữ đột nhiên kéo tới, đau đớn khắc cốt ghi tâm, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, anh vẫn như cũ lẳng lặng đứng đó, là bến cảng ấm áp chờ hắn trở về.

Chỉ cần cùng Tạ Ngôn cùng một chỗ, hắn liền trở nên không thể suy xét, giống như cả thế giới có bị bóng tối bao trùm, trong mắt hắn cũng chỉ nhìn thấy một mình anh.

Còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên bị cường hôn, chỉ là đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt, liền đủ để cho hắn toàn thân tê liệt, không thể động đậy, mà ngày nào đó Tiếu Thành kết hôn, hắn cùng anh như củi khô lửa bốc, hết sức căng thẳng, ham muốn bừng cháy thiếu chút nữa đem hắn đốt thành một mảnh tro tàn.

Nguyên lai, thân thể hắn so với trái tim trì độn của hắn càng nhạy bén, sớm lấy phương thức này tuyên cáo phân lượng của Tạ Ngôn ở trong lòng hắn!

Nhưng mà, hiện tại mới ý thức được điều này, đã quá muộn!

“Nếu tôi không có kết hôn thì sao? Chúng ta có phải hay không đã cùng một chỗ?” Tiếu Thành nhịn không được hỏi.

“Nhân sinh không có ‘nếu’, cho dù cậu không kết hôn, chúng ta hẳn là cũng sẽ không cùng một chỗ.” Bách Tiệm Ly lạnh nhạt mà kiên định nói.

Trong ấn tượng, hắn tựa hồ đã nói qua những lời này với Tạ Ngôn.

Nhưng lúc này đây, hắn so với thời điểm kia càng kiên quyết.

Bên trọng bên khinh, đã sớm nhất thanh nhị sở.

“Tiếu Thành, tình nhân tùy thời có thể chia tay, xem nhau như người lạ, vậy để chúng ta cả đời làm bằng hữu tốt của nhau đi, cậu sẽ luôn ở trong lòng tôi, sẽ không cãi nhau, lại càng không mệt mỏi chán chường, để mỗi khi tôi nghĩ đến cậu, liền cảm thấy ấm áp, như vậy không tốt sao?”

Đề nghị của hắn thuyết phục cậu, Tiếu Thành nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục lộ ra nụ cười sáng lạn, “Nghe thật không sai, bất quá, vẫn là cảm giác thực cô đơn…” Cậu hít hít mũi, làm bộ dạng ai oán.

“Cậu a, nhanh đi tìm tốt đối tượng đi, sẽ không cô đơn nữa. Bằng điều kiện của cậu, hẳn là dễ như trở bàn tay.” Bách Tiệm Ly mỉm cười xoa xoa đầu cậu…

“Hiện tại đàn ông tốt thật sự không nhiều lắm…” Tiếu Thành ôm hắn không buông…

“Cậu a…” Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ thở dài.

Đang ở lúc này, một mạt bóng đen cao lớn đột nhiên áp lại đây, che khuất ngọn đèn, đem bọn họ bao phủ trong bóng tối…

Bách Tiệm Ly ngẩng đầu, đập vào mắt là một đôi con ngươi đen thẫm sâu thẳm.

Hô hấp hắn dừng lại.

“Làm sao vậy?”

Phát hiện hắn khác thường, Tiếu Thành buông hắn ra, quay đầu vừa thấy, liền giật mình cười nói: “Tạ Ngôn? Thực trùng hợp, sao đêm nay cậu cũng tới đây?”

“Đúng vậy, thực, trùng, hợp.”

Thanh âm Tạ Ngôn khàn khàn vô cùng, từng chữ từng chữ, giống như từ hàm răng rít ra.

Anh nhìn chằm chằm người bên cạnh Tiếu Thành, trong con ngươi đen thâm trầm lóe ra lửa giận khiến kẻ khác hoảng sợ.

“Đã lâu không gặp, Bách, Tiệm, Ly.”

Bách Tiệm Ly chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp người của anh, tươi cười dần dần rút lại, sắc mặt tái nhợt vài phần, “Đã lâu không gặp, Tạ Ngôn.”

Rốt cục vẫn là gặp mặt!

Hắn không tiếng động chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt đang tản ra khí thế khiếp người, sau đó, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống chàng trai ôn nhuận phía sau anh…

— Anh tìm Tạ đại ca a, anh ấy hiện tại đang tắm, đại khái phải một lát mới ra…

— Sáng sớm đi làm, liền nhìn thấy Tạ tổng gắt gao lôi kéo tay Tiểu Du… Nói cái gì Tiểu Du là người của tôi…

— Cậu a, còn như vậy sẽ đem tôi làm hư, hại người khác đều tưởng tôi khi dễ cậu, suốt ngày chỉ biết bắt cậu làm nô dịch.

Đột nhiên nghĩ muốn tháo chạy, tránh xa hết thảy, nhưng mà trời sinh kiên cường, ngược lại làm hắn thần sắc như thường, bình tĩnh đứng đó.

“Mặt cậu sao lại thế này?”

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết sẹo nơi khóe mắt trái của hắn, Tạ Ngôn mở đầu một câu như vậy, vừa dứt lời, lại ảo não chính mình xúc động.

Chuyện của cậu ta, cùng mình có quan hệ gì đâu?

“Không cẩn thận bị thương.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.

Tạ Ngôn hừ một tiếng, “Tôi còn nghĩ cậu đã bốc hơi ở Australia rồi chứ.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo, không có một tia ấm áp.

Bách Tiệm Ly chưa bao giờ gặp qua anh như vậy.

“Tôi ngày hôm qua vừa về nước.”

“Tốt… Tốt lắm…” Tạ Ngôn gật gật đầu, biểu tình âm trầm, “Về nước người đầu tiên tìm đến là Tiếu Thành? Ngày hôm sau liền cùng cậu ta đến gay bar? Không nghĩ tới cậu đang ở nước ngoài, tin tức lại thật sự linh thông. Cậu ta mới ly hôn không đến một tuần, cậu liền khẩn cấp chạy về nước. Chúc mừng cậu, Bách Tiệm Ly, cậu rốt cục có thể cùng cậu ta cùng một chỗ.”

“Nè, cậu đang nói cái gì vậy?”

Không khí quỷ dị này làm Tiếu Thành rốt cuộc ngồi không được, mạnh mẽ đứng lên, “Tạ Ngôn, cậu h

ôm nay làm sao vậy, giống như ăn phải thuốc nổ?”

“Không có gì, chính là nhìn thấy người hữu tình trải qua khúc chiết, sẽ thành thân thuộc, nhịn không được đến chúc mừng một chút.”

Tạ Ngôn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch loạn nhảy, hoàn toàn quản không được miệng mình.

Người này đã cùng với mình không còn quan hệ!

Đây là cảnh báo sau khi từ Australia trở về, Tạ Ngôn vô số lần nhắc nhở chính mình.

Nhưng mặc kệ chuẩn bị tư tưởng bao nhiêu, đến khi tận mắt thấy hình ảnh hắn cùng người khác thân thiết, sự chấn động cùng ghen tị mãnh liệt, vẫn là cắn nuốt bình tĩnh anh rèn luyện bấy lâu.

Hành xử tốt nhất, hẳn là phất tay áo rời đi, từ nay về sau đường ai nấy đi, cần gì phải lấy ngôn ngữ sắc bén như dao thương tổn hắn, đồng thời cũng đâm bị thương chính mình?

Rõ ràng đã là một người đàn ông thành thục ổn trọng có sự nghiệp, nhưng gặp chuyện của hắn, lại lập tức biến trở về thiếu niên nhiệt huyết lỗ mãng ngày xưa.

Đã bao nhiêu năm cũng không có chút tiến bộ.

Cảm giác này làm anh vừa bi ai, lại vừa tức giận.

“Tạ Ngôn, có chuyện gì từ từ nói, làm gì kỳ quái như vậy?” Đối phương rõ ràng lai giả bất thiện (2), Tiếu Thành giống gà mái bảo vệ gà con, đem Bách Tiệm Ly che ở phía sau.

Bách Tiệm Ly vỗ nhẹ bờ vai của cậu, để cậu không cần lo lắng, sau đó, nhìn vào mắt Tạ Ngôn, trầm giọng nói: “Tạ Ngôn, trước kia tôi cũng đã thanh minh nhiều lần, hiện tại lặp lại lần nữa, tôi cùng Tiếu Thành, không phải loại quan hệ như cậu nghĩ.”

Tạ Ngôn cười lạnh ra tiếng, “Cậu lừa con nít ba tuổi sao? Ở trước công chúng hôn đến khó chia lìa, còn nói không phải loại quan hệ này?”

Bách Tiệm Ly nhíu mày, chậm rãi nói, “Nếu cậu muốn nghe tôi giải thích…”

Bên cạnh anh đã có một người yêu dịu ngoan săn sóc, có lẽ vẫn là bảo trì im lặng không nói thì tốt hơn. Nhưng mà, hắn ngàn dặm xa xôi, vì anh mà đến, mặc kệ kết quả thế nào, ít nhất hẳn là phải thử một lần…

“Tạ Ngôn, tôi nghe được tin nhắn cậu để lại… Thực xin lỗi, tôi không đi, là bởi vì…”

“Không cần! Chuyện tới bây giờ, ai cần nghe cậu giải thích!” Tạ Ngôn lớn tiếng ngắt lời hắn, sắc mặt Bách Tiệm Ly càng trở nên tái nhợt.

Tiếu Thành rốt cục cũng nhận ra bất thường giữa hai người bọn họ, không nói gì, nhìn người này, lại nhìn người kia, trên mặt tràn ngập nghi hoặc…

“Bách Tiệm Ly, ai cũng có giới hạn. Không ai có thể vĩnh viễn chờ đợi một người, biết rõ hắn sẽ không quay đầu lại, nhưng vẫn luôn đợi chờ!”

Điểm sáng ngược của những ngọn nến trong con ngươi đen thẫm của Tạ Ngôn, đan vào thành một mảnh biển lửa u ám.

“Tôi biết.” Bách Tiệm Ly hạ mí mắt…

Hắn biết, hết thảy đều đã quá muộn.

“Từ hồi đại học quen biết cậu đến giờ, ước chừng đã tám năm! Nhân sinh có thể có mấy cái tám năm? Ví như bốn năm trước còn có thể thực sự nhìn thấy cậu, tuy rằng luôn đối địch cùng chia lìa, cậu cũng ít cho tôi hoà nhã, nhưng ít ra biết cậu vẫn bên cạnh tôi, tôi còn có thể chống đỡ, nhưng bốn năm sau, cậu căn bản như mây khói hư vô mờ mịt, biệt vô âm tín, không biết tung tích, nhưng cho dù vậy… Cho dù vậy tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, mua vé máy bay, ngàn dặm xa xôi đến Australia gặp cậu…”

Tạ Ngôn dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Ở Perth, tôi chờ cậu mười ngày, mười ngày kia tựa như mười năm. Vì sợ lỡ mất cậu, tôi ở phòng khách sạn, cửa lớn không ra, cửa phụ không đi, mỗi lần tiếng gõ cửa vang lên, trái tim như phát bệnh loạn đập không ngừng, nhưng lần nào cũng không phải cậu, chỉ là phục vụ phòng mà thôi. Mãi đến đêm khuya, tôi xác định cậu sẽ không đến đây, mới bắt taxi đến căn hộ cậu ở, không ngừng quanh quẩn ở bên ngoài, thẳng đến hừng đông… Vọng tưởng kỳ tích xuất hiện, có thể chính mắt nhìn thấy cậu!”

Tạ Ngôn phát ra tiếng cười chua xót…

“Nhưng kỳ tích cũng không xuất hiện, tôi đã thử hết cách, để lại lời nhắn cho cậu, tôi thậm chí cũng không xác định cậu rốt cuộc có ở Australia hay không! Tôi chỉ từ nơi mẹ cậu biết được một địa chỉ cùng một số điện thoại, chỉ bằng một, hai điều này, sao có thể tìm được cậu? Tôi cảm thấy mình đúng là đứa ngốc nhất thế giới!”

“Bách Tiệm Ly, cậu trời sinh chỉ biết chạy về phía trước, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại xem, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không biết, chờ đợi là loại tư vị gì. Mỗi phút trôi qua, tim lại càng đau, nơi này…” Anh chỉa chỉa chỗ trái tim mình, “Giống bị một thanh sắt lạnh băng đè nén, càng ngày càng chặt… Chỉ có mười ngày ngắn ngủi, tôi cảm thấy mình như già đi mười tuổi!”

“Nhưng tới ngày thứ mười, một khắc khi tôi xách va li lên máy bay, trong lòng trở nên thoải mái chưa từng có, bởi vì tôi rốt cục có thể từ bỏ cậu.”

Tạ Ngôn nhìn hắn, chậm rãi nhắm mắt một chút, ngay sau đó, tất cả ánh sáng toát ra từ ngọn nến, đều bị cơn mưa to thình lình dập tắt.

Khi mở mắt ra, trong mắt anh, đã là một màn mưa xám trắng, vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, không còn chút ấm áp.

Bách Tiệm Ly cảm thấy ngực tựa như bị người dùng một cây đao, từng chút một, rồi lại không lưu tình, như động tác quay chậm, thật sâu đâm vào…

Mỗi một chữ của anh, đều đâm vào nơi yếu ớt nhất trong tim hắn, bén nhọn đau đớn khó có thể hình dung, làm cho trước mắt hắn từng trận biến thành màu đen.

“Tôi thật sự mệt mỏi, không biết vì sao tôi phải tra tấn mình như vậy, yêu một người vĩnh viễn không có khả năng yêu tôi? Ở trên máy bay, tôi nghĩ rất nhiều rất nhiều… Tôi nghĩ rốt cục có thể cấp chính mình một cái công đạo, tôi không có lỗi với bản thân, không có lỗi với đoạn tình cảm này. Tôi từng yêu cậu, đoạn yêu này hao hết cả đời tôi, sẽ không hối hận, nhưng là sau này cũng sẽ không tiếp tục.”

“Tôi nhận thua, từ đầu đến cuối, tôi bại bởi Tiếu Thành, bại bởi cậu. Tôi quyết định từ bỏ.”

Có lẽ lưỡi đao này thật sự đâm vào quá sâu, rõ ràng nói bản thân nhất định phải nhịn xuống, phải nhịn xuống, cũng không biết vì sao, lệ nóng vẫn là tràn mi mà ra, tại quai hàm nhanh chóng hội tụ, ngưng tụ thành một dòng suối nhỏ trong suốt, từng giọt từng giọt, không tiếng động rơi xuống thảm…

Không dự đoán được hắn có phản ứng này, Tạ Ngôn giật mình, cười khổ, “Cậu khóc cái gì? Người chân chính phải khóc, là tôi mới đúng đi. Bách Tiệm Ly, tôi và cậu, hết thảy đều kết thúc. Dù sao cậu cũng đã xác định, vị trí thứ nhất trong lòng cậu, vĩnh viễn là Tiếu Thành. Yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với cậu nữa, cậu cũng không cần e sợ tránh né tôi. Hiện tại tôi đã có người yêu, cậu ấy tên là Du Duy Thu…”

Tạ Ngôn đưa tay kéo chàng trai bên cạnh vào ngực mình, cúi đầu nhìn đối phương, ánh mắt trở nên thập phần ôn nhu.

“Cậu ấy phi thường tốt, ôn nhu, thiện lương, săn sóc, mọi thứ đều tốt, tối trọng yếu là, cậu ấy phi thường yêu tôi, bất luận khi nào đều ở bên cạnh tôi, từ giờ trở đi, tôi sẽ hết mực yêu thương cậu ấy.”

“Nè, cậu không cần một mình tự quyết định…” Tiếu Thành nhịn không được mở miệng giải thích, lại bị Bách Tiệm Ly nắm lấy cổ tay…

Tiếu Thành cả kinh, bàn tay hắn lạnh như khối băng, khe khẽ run rẩy, có loại cảm giác giây tiếp theo liền sụp đổ.

“Tiệm Ly?” Tiếu Thành lo lắng nhìn hắn.

Bách Tiệm Ly hướng cậu chậm rãi lắc đầu, lấy ánh mắt khẩn cầu cái gì cũng đừng nói.

Chất lỏng ấm áp trong mắt dần ngừng lại.

Hắn không còn rơi lệ nữa.

Ánh mắt Tạ Ngôn thực không tồi, hai người bọn họ cùng một chỗ, đích xác phi thường phù hợp.

Đầu lưỡi nếm phải vị tanh ngọt của máu, ngực quay cuồng đảo lộn, đánh sâu vào thân thể đã lung lay sắp đổ của hắn, sợ chính mình vừa nói sẽ phun ra máu, Bách Tiệm Ly thật sâu hấp khí, cố đem chất lỏng tanh nóng dâng tới cổ họng mình áp chế đi.

Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ…

Thiên ngôn vạn ngữ…

Nhưng mà có nhiều thế nào, cũng phải áp chế đi, hết thảy áp chế đi!

Tuy rằng hắn rất muốn giải thích, muốn giải thích rằng hắn không đến, cũng không phải cố ý trốn tránh anh, mà là khi đó vừa lúc xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đang giãy dụa kề cận cái chết muốn giải thích rằng mặc kệ hắn cố gắng quên anh thế nào, chỉ cần vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời đầy sao sáng, sẽ nhớ tới anh muốn giải thích rằng nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ quên khoảnh khắc ở Bắc Kinh Trường An phố, dưới ánh đèn rực rỡ kia, anh đưa hắn chiếc khăn quàng cổ, đến nay, hắn đều đem nó như trân bảo mà cất giấu, luyến tiếc dùng, chỉ có những ngày mùa đông lạnh lẽo nhất, gió lớn nhất mới lấy ra vây một chút…

Hắn muốn giải thích, giải thích nhiều lần rời xa như vậy, quyết không là vì cố ý thương tổn, mà vì sinh mệnh hắn luôn tịch mịch, đối với tất cả ly biệt thế gian đều rất tin tưởng, cho nên mới phải trục xuất chính mình, lưu lạc đến tận vùng hoang vu hẻo lánh, mà ngực hắn có một con độc hành thú không ngừng rục rịch, cũng chỉ có thể lấy phương thức này, mới có thể khiến cho tâm linh yên ổn…

Hắn càng muốn giải thích, đối với hắn mà nói, nhân sinh bất quá là một hồi lữ hành cô độc vô tận, hắn vẫn tính toán ở sâu trong rừng hoa, hoặc là nơi cánh đồng hoang vu phủ tuyết trắng xóa lẳng lặng sống quãng đời còn lại, nhưng mà ngay tại thời điểm tuyệt vọng kia, hắn nghe được lời nhắn lại của anh…

Anh làm hắn cảm thấy nguyên lai mình có thể giống như người bình thường, có tình cảm, yêu hoặc được yêu anh làm hắn lần đầu tiên cảm nhận được, máu ở kinh mạch toàn thân bắt đầu khởi động sức sống, trái tim ở trong ngực trầm ổn nhảy lên, hô hấp nhè nhẹ, đôi chân hắn chạm xuống mặt đất rắn chắc, chân thật tồn tại.

Anh làm hắn lần đầu tiên không chỉ lo cho thân mình, lần đầu tiên muốn cùng một người dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau, những lúc cô đơn thống khổ, cùng nhau động viên chia sẻ, lần đầu tiên không muốn lưu lạc phương xa, lần đầu tiên muốn trở về… Trở lại có nơi có anh…

Cho nên, hắn trở về, chỉ vì muốn chính miệng nói cho anh.

Hắn đối với anh…

“Thực xin lỗi.”

Thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành ba chữ nhận lỗi thản nhiên.

Thực xin lỗi, rất nhiều lời muốn nói, nhưng sự tình đến mức này, đã không thể nói ra.

Bên cạnh anh đã có người yêu thích hợp, cho dù làm sáng tỏ hết thảy, lại có thể làm gì? Chỉ biết tạo thành thương tổn lớn hơn nữa mà thôi.

Huống chi người yêu anh nhìn qua thực ưu tú, quen với cậu ta, anh chắc hẳn có thể có được hạnh phúc đi, nếu là cùng hắn cùng một chỗ, cũng chỉ có thương tổn vô tận, nghĩ đến lời anh nói, mười ngày

tựa như mười năm, trong lòng hắn liền khổ sở không thể hô hấp!

Anh xứng đáng được hạnh phúc, mà không phải hắn.

Đã lãng phí tám năm, chẳng lẽ còn phải lãng phí cả đời anh sao?

Vô luận là giải thích, hay là thản nhiên nói yêu, hắn đều đã mất đi tư cách này, mình thật khờ a, vì cái gì không nhận ra, mình đã sớm không có tư cách yêu!

Một khi đã như vậy… Còn trở về làm gì đây?

Năm tháng như hắn mong muốn, thổi tẫn cuồng sa, đem hết thảy mọi thứ bên cạnh hắn, quét sạch một hạt không chừa.

Chuyện tới hiện giờ, hắn còn có thể giống như trước, vẻ mặt đạm mạc, không sợ hãi, không hối hận, không để tâm, không gì cả, chỉ một mình sống tiếp liệu có được không?

Rõ ràng… Hắn rõ ràng vừa mới hiểu được, đến tột cùng cái gì mới là yêu a!

“Tiếu Thành, chúng ta trở về đi…”

“Được.”

Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp dồn dập, giống như giây tiếp theo sẽ ngã quỵ, Tiếu Thành cũng không nhịn được nữa, lập tức đỡ lấy hắn, dìu ra cửa…

Tạ Ngôn vẫn không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi mặc hắn sượt qua, tựa như đã thành một pho tượng đá.

(1) Trích từ bản sonnet 107 của nhà thơ, nhà soạn kịch nổi tiếng người Anh William Shakespeare.

(2) Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt
Bình Luận (0)
Comment