Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 110

"Viết… viết lại?" Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Cơ Hoa Âm, Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, chẳng lẽ hắn đã biết là mình viết ?

Không đúng, hắn khẳng định là mình viêtszs .

Nghĩ đến Hạ Lan Tuyết thẹn thùng đỏ mặt , nhưng cũng may, nàng không viết tên người gửi nên dù có đánh chết nàng cũng không thừa nhận chữ viết xấu xí kia là của mình .

"Sao thế? Tuyết Nhi không muốn viết?" Cơ Hoa Âm tựa hồ có chút thất vọng.

Hạ Lan Tuyết vội hỏi, "Viết chữ không có gì hay cả , hôm nay ta vừa thêu một bức tranh, định đưa cho ngươi nhìn, ngay cả Tiết ma ma cũng khen ta thêu tốt đấy "

Vội vàng gạt tờ giấy viết chữ kia sang một bên, từ trong ngực Hạ Lan Tuyết rút ra một mảnh lụa thêu uyên ương, đưa cho hắn, "Ngươi nhìn xem, cũng không tệ lắm đúng không?"

"Đây là thêu vịt hoang sao... Nhìn cũng không tệ ." Cơ Hoa Âm mở bức tranh thêu ra, rất nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó bình phẩm.

"Vịt hoang?" Hạ Lan Tuyết tức mà không biết nói sao, chẳng lẽ một chút tiến bộ cũng không có?"Ngươi lại nhìn kỹ lại xem, nhìn rất giống vịt hoang sao?"

"Không phải sao?" Cơ Hoa Âm híp mắt, lại cẩn thận quan sát một lúc, lúc này mới chợt hiểu ra, "Đúng là không phải vịt hoang, nhưng, ở đây có bốn cái chân không phải là con vịt thì là con gì?"

"Uyên ương." Hạ Lan Tuyết liếc nhìn hắn, nàng cũng không tin, uyên ương nghịch nước rõ ràng như vậy mà hắn lại không nhìn ra.

Cơ Hoa Âm nhìn vẻ mặt không phục của nàng, nhẹ khẽ cười, đưa tay, kéo nàng vào ngồi bên cạnh, lại chỉ uyên ương nói, "Nếu xóa đi một đôi chân, có thể tính là uyên ương rồi."

"Có ý gì?" Hạ Lan Tuyết không hiểu.

Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng thở dài, "Uyên ương chỉ có hai cái chân."

"Không phải là bốn cái sao?" Hạ Lan Tuyết đã nhìn thấy uyên ương, nhưng bọn chúng đều ở trong nước, vì vậy, thật sự của nàng cũng không rõ ở bên dưới chúng có mấy chân.

"Ừm." Cơ Hoa Âm gật đầu, cẩn thận gấp bức tranh thêu lại rồi bỏ vào trong ngực áo , sau đó, cầm bàn tay nhỏ bé của Hạ Lan Tuyết, mở ra, nhìn xem nàng bị kim châm qua lòng ngón tay, trong mắt đầy vẻ thương tiếc, "Lần đầu tiên học, có thể thêu thành như vậy, đã không tệ."

"Ta..." Hạ Lan Tuyết rất muốn nói mình không phải là lần đầu tiên thêu.

"Nhưng." Lập tức, Cơ Hoa Âm lại khích lệ nói, "Ngươi cần phải luyện tập nhiều hơn nữa, không chừng lần sau mang đến cho ta xem có thể ra hình uyên ương rồi."

"Ừm, đó là đương nhiên." Hạ Lan Tuyết mười phần tự tin, đột nhiên, cầm lấy tay hắn kéo hắn đứng dậy.

"Làm cái gì?" Cơ Hoa Âm khó hiểu.

Hạ Lan Tuyết nói, "Ngươi đứng lên, ta có chút quà nhỏ cho ngươi."

"Quà nhỏ? Ngươi là muốn làm cái gì?" Cơ Hoa Âm cười nhìn nàng.

"Ừm, không nói cho ngươi." Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu, ra vẻ bí mật.

Cơ Hoa Âm buồn cười, quà nhỏ của nàng, mà nàng còn hành động như vậy chẳng lẽ hắn không đoán ra sao? Nhưng hiện tại nàng không muốn nói, hắn cũng giả ngu vậy.

Hắn phối hợp đứng trước mặt nàng, để mặc cho tay nàng khua loạn một lúc lâu trên người mình.

"Tốt lắm." Ước chừng xong, Hạ Lan Tuyết tâm lý nắm chắc rồi, lại hỏi, "Ngươi thích màu sắc gì?"

Cơ Hoa Âm khẽ ngưng mi, thích màu sắc gì? ... Hắn ngẫm nghĩ.

Hạ Lan Tuyết vừa nhìn áo bào đen trên người hắn, tựa hồ mỗi lần thấy hắn đều là một màu đen, "Xong, ngươi đừng nói, trong lòng ta có tính toán."

"Ừm." Cơ Hoa Âm gật gật đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nói, "Trời không còn sớm, ngươi cùng Tiết ma ma đi về đi."

"Tiết ma ma?" Hạ Lan Tuyết cả kinh.

Cơ Hoa Âm cười liếc nhìn nàng, "Ngươi cho rằng mánh khóe nhỏ của mình có thể lừa được bà ấy sao? Bà ấy đợi ngươi bên ngoài được một lúc lâu rồi."

"A." Hạ Lan Tuyết kinh ngạc không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự giác đỏ hồng, lát nữa lại bị Tiết ma ma giễu cợt nàng vì nam nhân mà liều lĩnh rồi.

Nhưng, ngược lại nàng lại thấy vui vẻ, nếu Tiết ma ma đã ở đây thì nàng cũng không vội.

Nghĩ tới một ngày không thấy, nhìn lại ánh mắt ôn nhu của hắn, trái tim nhỏ bé của Hạ Lan Tuyết lại nhảy lên.

"Hoa Âm." Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, thanh âm mềm mại nhu nhu, tựa như một cây long vũ, nhẹ nhàng phất qua làm lòng người ngứa ngáy.

"Làm sao?" Cơ Hoa Âm trong mắt mỉm cười, tựa hồ không hề bị lay động, nhưng rõ ràng âm thanh thô trầm lại bán đứng tâm tư hắn.

"Ừm..." Đôi mắt sáng trong của Hạ Lan Tuyết như có ngàn vì sao lấp lánh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn từ từ hướng lại gần hắn, một đôi tay bấu víu lấy ngực áo hắn, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng nàng cảm giác được hô hấp của hắn căng thẳng, bất giác khóe môi cong lên vui vẻ.

"Ta muốn hôn." Nhìn đôi mắt hắn càng thêm trầm xuống ,khóe môi Hạ Lan Tuyết khẽ cong, trả lời dứt khoát mà trực tiếp.

Cơ Hoa Âm thần sắc khẽ trầm xuống, đôi mắt u ám càng thêm thâm trầm,tâm Hạ Lan Tuyết đột nhiên liền trầm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra cảm xúc uể oải, cắn môi, ủy khuất hỏi, "Không được sao? Ta muốn, ngươi không muốn sao ?"

"Nha đầu ngốc." Nhìn đôi mắt như muốn khóc của nàng, bàn tay Cơ Hoa Âm khẽ vuốt lên gương mặt của nàng, chế nhạo nở nụ cười, "Nếu ta không đáp ứng, ngươi liền muốn khóc lên sao?"

"Ngươi không thích sao?" Hạ Lan Tuyết chớp đen đôi mắt đen nháy, có chút lạc giọng.

Cơ Hoa Âm trong lòng run lên, không biết có phải do câu nói không chút tự tin của nàng mà đầu cảm thấy ê ẩm.

Nha đầu kia thiếu niên tang mẫu, không người nào dạy bảo, một ít trưởng bối của Hạ Lan gia kia không một ai thật tâm đối với nàng, mà nàng thoạt nhìn rất tùy tiện, kì thật rất mẫn cảm, một câu nói, một ánh mắt, có khi cũng có thể làm tổn thương nàng.

Hắn bỗng nhiên có chút oán phiền chính mình, cần gì phải phân vân những chuyện ở tiền kiếp, đều yêu thương nàng , vì sao lại không cho nàng một chút tự tin cùng cảm giác an toàn đây?

"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn ánh mắt của hắn trầm trầm nhìn mình chằm chằm, Hạ Lan Tuyết nghĩ hắn đang tự trách mình không có chút xấu hổ nào của con gái, có chút thẹn quá hoá giận rồi, "Ngươi trách ta sao? Ta chính là như vậy không biết xấu hổ, ta chính là muốn ngươi hôn ta, ngươi có hôn hay không?"

"Hôn." Hai tay Cơ Hoa Âm đột nhiên nắm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đột nhiên lôi nàng vào trong lòng ngực của mình, môi hôn nồng nàng tựa như mưa rơi vào mặt nàng.

Trời mới biết, là hắn nghĩ đến nàng nhiều như thế nào, chỉ là không dám yêu cầu xa vời quá nhiều, sợ chính mình khống chế không được, lại làm tổn thương nàng.

Trải qua đời này, thật ra hắn muốn đợi nàng lớn lên, đợi đến ngày nào đó tâm cùng thân nàng có thể tiếp nhận hắn.

Nhưng hiển nhiên, nha đầu kia tựa hồ còn vội vàng hơn so với hắn.

Trong lòng Cơ Hoa Âm cười khổ, nhưng mà, môi hôn nóng bỏng lại dần dần làm lý trí hắn tan biến, tựa hồ là cảm thấy tư thế bây giờ không thuận tiện lắm, hắn dứt khoát ôm nàng ngồi trên bàn viết.

Trước một khắc dáng vẻ giống như rất không tình nguyện, nhưng một khắc sau lại giống như hận không thể ăn sống nàng.

Hạ Lan Tuyết bị hôn đầu óc choáng váng, thất điên bát đảo , chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn

"Nhắm mắt lại, nhớ kỹ hô hấp." Cơ Hoa Âm thở hào hển phân phó một tiếng, lại cúi đầu xuống, hung hăng thân chiếm hữu nàng.

Hạ Lan Tuyết vẫn còn không kịp tinh tế nhấm nháp tư vị tuyệt vời kia, cả người liền có chút xụi lơ áp vào trong ngực hắn, mặc hắn muốn gì được nấy.

Phen hôn môi này, thẳng làm cho Hạ Lan Tuyết có loại cảm giác vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, loại cảm giác này quá mỹ mãn rồi, thế cho nên lúc không có Cơ Hoa Âm bên cạnh, nàng liền có thể một mình nằm sấp ở trước cửa sổ, tinh tế nhớ lại dư vị ngọt ngào kia.

Đúng vậy, từ sau đêm hôm đó, ngày hôm sau, Cơ Hoa Âm liền rời kinh thành, đi Tây Di.

Mà nàng còn là vài ngày sau mới biết được tin tức này , nguyên nhân là, Tiết ma ma kia mấy ngày liền bắt nàng luyện công, lại còn canh rất nghiêm ngặt, nàng căn bản không có cơ hội.

Về sau, thật vất vả nửa đêm có cơ hội , đến phủ tướng quân, nhưng là tìm không thấy Cơ Hoa Âm rồi.

Tiết ma ma nói với nàng, "Gia không muốn thấy ngươi khổ sở, đặc biệt dặn dò lão thân để ý ngươi. Gia nói rồi, chậm thì ba tháng, nhiều thì nửa năm, nhất định trở lại."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Lan Tuyết vẫn thấy trống trải , sớm biết hắn đi gấp như vậy, đêm đó nàng liền không nên vụng trộm chạy đi tìm hắn, như thế, nàng còn có thể coi như hắn vẫn ở kinh thành, ở bên cạnh nàng.

Nhưng, Tiết ma ma cũng không cho nàng nhiều thời gian để bi thương , mỗi ngày ngoại trừ cùng nàng đi Bách Thảo Đường làm việc, hoặc là vào nội cung kiểm tra định kỳ cho thái tử, liền là nhìn nàng luyện công trong phủ, viết chữ, thậm chí, kính xin người giáo nàng cầm kỳ thư họa.

Mỗi lần học đến đêm khuya, Hạ Lan Tuyết đều muốn mở cửa sổ ra, đối bầu trời đêm gào to một tiếng, để phát tiết bất mãn, nhưng, mỗi ngày, nàng vừa lên giường, là ngủ say như chết, ngay cả một giấc mở cũng không có.

Từ từ, Hạ Lan Tuyết có chút tri giác, có phải là Cơ Hoa Âm sợ sau khi hắn đi, một mình nàng ở lại lâm vào nhớ nhung đau khổ, cho nên, mới an bài Tiết ma ma ở bên người nàng, mỗi ngày dạy nàng mọi thứ để nàng giải sầu a?

"Hừ! Thật đúng là tự tin, sẽ không sợ ta học thành kẻ ngu sao? Ngày nào đó chỉ biết học bài viết chữ, không biết đến Cơ Hoa Âm hắn, nhìn hắn khóc đi thôi."

Sáng sớm một ngày nào đó, Hạ Lan Tuyết ngồi trước bàn sao chép Kinh Thi, lại hung dữ gào một câu.

Bên cạnh, Tiết ma ma trong tay bưng trà nóng, cười nói, "Nha đầu ngươi có thể nói như vậy, chứng minh ngươi không quên."

"Ta làm chi muốn quên? Hắn chư là tướng công của ta, ta quên ai còn có thể sao quên hắn được." Hạ Lan Tuyết tức giận trả lời một câu, đề bút lại viết chữ trên giấy phát tác.

Tiết ma ma nhìn, càng phát ra nở nụ cười, "Nha đầu, ngươi cũng chớ vội, đã qua một tháng rồi, gia rất mau trở về đến đây, lại nói, sau khi gia trở lại, ngươi viết chữ đẹp hơn đưa hắn nhìn không tốt sao ?"

"Ừm" Hạ Lan Tuyết lệch nghiêng cái đầu, nghĩ tới lúc Cơ Hoa Âm khen ngợi mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều

Nhưng mà, lúc này, Thu Văn tiến đến hồi bẩm, "Tiểu thư, nhị tiểu thư đến thỉnh an ngài."
Bình Luận (0)
Comment