Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 72.2

Cái miệng nhỏ của nàng bật ra tiếng ai oán, nhưng Cơ Hoa Âm vẫn nghe rõ.

Nàng này là bị khi dễ, đang tố khổ với hắn.

Hắn mặt trầm như nước, lẳng lặng nghe.

Cho nên, Hạ Lan Tuyết hít hít mũi, lau đi khóe mắt căn bản không có giọt nước mắt nào , lại dùng cái giọng mũi nức nở nói.

"Ngươi một câu nói cũng không để lại mà đi trước, ta lo lắng cho ngươi. Về nhà tắm rửa sạch sẽ thay đổi xiêm y liền tới tìm ngươi, ngay cả thở cũng không kịp..."

Tắm rửa thay quần áo? Chuyện như vậy có thể bỏ qua không nói đến hay không? "Như vậy, ngươi vụng trộm chạy vào phủ, cũng là bởi vì lo lắng gia?"

"Không thì vì gì chứ?" Hạ Lan Tuyết ủy khuất khoét hắn một cái, lúc hắn đang định lên tiếng, nhanh miệng cướp lời, "Ngươi chớ xen mồm, hãy nghe ta nói. Ta một đường chạy đến phủ tướng quân, rất có lễ phép gõ cửa, nhưng là, thị vệ canh cửa lại nói ta là người không có phận sự, không cho vào. Nhưng con mẹ nó, bọn họ lại để cho Tô đại mỹ nhân tiến vào, nhưng là bọn họ ngay cả một câu cũng không hỏi cô nàng, cứ như vậy để cho đi vào, cái này bảo ta làm sao mà chịu nổi được?"

Nói xong lời cuối cùng, nàng kéo thật dài âm cuối, như muốn tăng thêm sức thuyết phục.

"Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta , ba năm sau sẽ lấy ta . Nhưng bây giờ không cho ta vào cửa là muốn tính toán chuyện gì? Chẳng lẽ ba năm sau, chúng ta trực tiếp vào động phòng sao? Tình cảm không muốn bồi dưỡng sao?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Gương mặt tuấn tú của Cơ Hoa Âm hơi có chút vặn vẹo, "Gia nói ba năm sau, nếu như ngươi trở nên xinh đẹp."

"Này căn bản không phải vấn đề." Hạ Lan Tuyết lớn lối vung tay lên, ngạo khí mười phần, "Theo ta thấy hiện nay ta nhìn rất được, lớn lên hẳn là không có gì biến đổi lớn, đảm bảo là rất xinh đẹp rồi ."

Vậy mà cũng kéo đến chuyện động phòng được sao? Cơ Hoa Âm muốn nói.

"Nhưng nếu ngươi lo lắng cho gia, sau khi đi vào trông thấy gia bình yên vô sự là được, tại sao còn đoạt khuyên tai ngọc của gia?"

"Cái này?" Hạ Lan Tuyết bị hỏi khó rồi, sắc mặt khẽ cứng đờ, cười khan một tiếng, vội hỏi, "Ai nói ngươi bình yên vô sự rồi? Đều là ngươi bị Tô mỹ nhân kia hành hạ? Không có ta hao tổn tâm trí ngươi có thể thoát khỏi nước sôi lửa bỏng sao?"

"Ngươi cảm thấy gia cần ngươi cứu sao?" Cơ Hoa Âm hỏi ngược lại.

Hạ Lan Tuyết nghiêng mắt nhìn hắn, hừ cười, "Đừng tưởng qua sông đoạn cầu đâu? Nếu ngươi không muốn gây sự với Tô mỹ nhân kia, tại sao còn phối hợp diễn với ta?"

Kỳ thật, từ lúc nàng đến gần đình nghỉ mát, hắn liền phát giác nàng đi?

Đang lúc Tô mỹ nhân muốn thổ lộ, hắn lại lôi nàng vào không phải là muốn nàng ngăn cản Tô mỹ nhân kia sao ?

Còn có, nàng ở bên cạnh hắn vừa làm nũng vừa cợt nhả , hắn lại vẻ mặt sủng ái.

Cắt, mặc dù đó là nàng muốn, nhưng nàng cũng không ngu ngốc đến nỗi cho đó là thật.

Diễn trò sao? Ai không diễn chứ?

Thậm chí về sau, nàng thiết kế làm đổ đàn của hắn, chạy trối chết, hắn đuổi theo nàng trói nàng trên tàng cây, hành động như vậy trong chốc lát dường như làm nàng nhớ lại.

Kiếp trước hắn thích dùng chiêu này, cứ khi nào nàng náo loạn ở chỗ hắn, cũng đều bị hắn trói lại, cảnh bị hắn trói qua trói lại thoáng xuất hiện trong đầu óc nàng, làm cho nàng hoảng hốt, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tô Minh Ngọc đang lén nhìn ở đằng xa, nàng liền không suy nghĩ nhiều nữa.

Hơn nữa, hắn trói theo kiểu nút thòng lọng, mà mặc dù công phu của nàng không ra sao, nhưng dùng một cái dây lưng làm dây trói có thể làm khó nàng được sao.

Cho nên, nếu hắn thật sự muốn phạt nàng, sẽ không dùng chiêu thức này.

Thế nhưng, làm cho nàng thấy lạ là, giữa hai người trước đó cũng không có thương lượng qua, cũng không có tập qua, nhưng khi ở cùng một chỗ lại có thể ăn ý với nhau như vậy.

Thật giống như, rất tự nhiên biết được suy nghĩ cũng như ý muốn của đối phương vậy.

Giống như hắn đối với nàng lạnh lùng, nhưng nàng lại cảm thấy được sự lạnh lùng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như cảm giác ở kiếp trước hắn mang lại cho nàng vậy.

Thậm chí, lúc hắn trói nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm cũng giống y như kiếp trước.

Nếu không phải cảm thấy quá vô lý, nàng liền cho rằng hắn không phải là người ở kiếp này mà là người kiếp trước cũng trùng sinh trở về.

Thế nhưng, cũng không thể có chuyện này được, bởi vì ở kiếp trước mặc dù Cơ Hoa Âm bị gãy chân nhưng vẫn còn sống sờ sờ mà.

Cái chết của nàng, có lẽ hắn sẽ khó chịu, nhưng cũng không trở thành tự tử vì tình đi?

Nàng cười dịu dàng nhìn hắn, đột nhiên đưa tay liền muốn sờ mặt của hắn, lúc này hắn thật trẻ trung nha, thật hấp dẫn người khác…

"Dám chạm vào một tý, gia bẻ gẫy tay ngươi." Con mắt lạnh lẽo của Cơ Hoa Âmnhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé đang muốn chạm vào gò má của hắn.

"A?" Hạ Lan Tuyết kinh hãi rút tay về, cười khan nói, "Ta vừa thấy có con muỗi muốn cắn ngươi”.

"Đi thôi." Hắn đột nhiên xoay người, tựa hồ không muốn nghe nàng nói thêm gì.

Hạ Lan Tuyết còn đắm chìm ở tâm tình của mình, hoàn toàn không để ý đến lời nói của hắn, chỉ 'A' một tiếng, như cũ ngồi trên giường kinh ngạc .

Nàng cho là hắn phải đi.

Nhưng Cơ Hoa Âm đi tới cửa, quay đầu lại nhìn nàng

Đang ngồi ngớ ngẩn vò vò mái tóc rối, không biết đang suy nghĩ cái gì phức tạp.

"Hửm? Ngươi không đi?" Hạ Lan Tuyết đẩy ra trên trán tóc rối bời, đôi mắt to nhìn qua hắn, bỗng nhiên cong cong cười, "Nếu không có việc gì làm, thì đến tán gẫu cùng với ta đi ."

Cơ Hoa Âm sắc mặt trầm xuống, nghiêng đầu lạnh lùng đi ra.

"Xì”.Hạ Lan Tuyết khinh thường hừ một tiếng, vuốt vuốt đầu, thật đúng là mệt mỏi, ôm gối lại ngã xuống giường.

Lần này, ngã xuống thực liền ngủ mất luôn.

Ước chừng là bốn phía đều phảng phất hơi thở của hắn, lần này, nàng lại nằm mơ.

Trong mộng, hắn một thân hắc y, toàn thân tản ra hơi thở ma mị, một thanh trường kiếm sắc bén kề bên cổ Cung Nam Khế.

Hắn hỏi nàng, nàng theo hắn đi hay là ở lại cùng với phế vật này?
Bình Luận (0)
Comment