Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 86

Nghe thấy nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc trắng bệch, Nam Cung Nguyệt ánh mắt hư rồi, muốn cãi lại lại cũng không biết nói cái gì.

Hạ Lan Tuyết nhìn, nở nụ cười, "Nhị vị tỷ tỷ, ta sẽ không nói dối, nhìn xem, tự làm cho mình thật chật vật nha, nói thật cũng không có gì , đúng không?"

"Ngươi, ngươi nói bậy, nói dối rõ ràng chính là ngươi." Nam Cung Nguyệt vịt chết còn cứng mỏ, nhưng khí thế đã hết rồi, không chú ý tới lúc này, mặc dù nói to, nhưng nói chuyện hiển nhiên đã nói lắp rồi.

Điều này cũng làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy, nha đầu kia mặc dù tính tình có chút không tốt nhưng bản chất cũng là thuần lương, ngược lại nếu là nàng, chỉ cần muốn nói dối, liền không mang theo chột dạ nháy mắt một cái cũng không.

Cười cười, Hạ Lan Tuyết giải thích, "Được rồi, công chúa Thần Châu, chúng ta vì nam nhân mình yêu mà đánh nhau không mất mặt, nhưng, đánh nhau thua mà còn đi đặt chuyện nói dối là không tốt. Đánh thua là tài nghệ không bằng người, nên đi luyện lại tài nghệ thật giỏi rồi trả thù cũng không muộn. Còn nếu nói dối hãm hại người là bản tính không tốt . Hoa Âm nói rồi, hắn tương lai muốn tìm nữ tử, xinh đẹp cũng không cần nhiều, nhưng bản tính phải tốt, đặc biệt là không thể nói dối hại người."

Cơ Hoa Âm khóe môi khẽ mấp máy, nghĩ thầm, đây là y văn lời của hắn sao?

Nam Cung Nguyệt ánh mắt lóe lên, có chút chột dạ hướng về Cơ Hoa Âm nhìn đi, muốn trở về biện luận, lại không biết nói gì, một chữ “ta” rồi dừng lại không nói gì thêm nữa.

Tô Minh Ngọc rủ xuống hai tay nắm thành quyền bên người, hàm răng cắn chặt môi đến trắng bệch, cũng không biết là đau lòng Nam Cung Nguyệt ngu ngốc, haylà không ưa Hạ Lan Tuyết lớn lối, nàng ta đột nhiên hét toáng, "Là, là ta nói dối. Nguyệt Nhi trên mặt thương đích xác là do ta gây ra "

"Ngọc tỷ tỷ." Nam Cung Nguyệt sợ ngây người, Ngọc tỷ tỷ tại sao lại thừa nhận chứ?

"Ngọc nhi." Cơ Hoa Quân cũng đau lòng gọi nàng một tiếng, "Vì cái gì? Nhất định ngươi có nỗi khổ tâm, có đúng hay không?"

Tô Minh Ngọc lại quật cường ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ hồng ngập nước nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm, nhả từng chữ một, "Là ta, nhìn không quen bộ dáng bừa bãi của Hạ Lan Tuyết cô nương, nhìn không quen nàng ngày ngày quấn quít lấy ngươi, cho nên, ta mới chất vấn nàng, ta nàng thức thời rời khỏi ngươi. Nhưng nàng nói cái gì, ngươi không rời bỏ nàng, nàng cũng không rời bỏ ngươi, hai người các ngươi đời này cũng sẽ không tách ra, nàng còn muốn làm vợ của ngươi, vì ngươi sinh con dưỡng cái."

"Nghe đi, chỉ có đám đàn bà không biết xấu hổ mới dám nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy ." Nam Cung Nguyệt tức thời thêm một phen củi.

Nam Cung Triệt vẫn như cũ ngẩng đầu vô tội nhìn trời, nói, có thể nói ra những lời lẽ to gan không hợp đạo lý như vậy cũng không phải là chuyện một tiểu thư khuê các có thể làm được.

Nhưng Hạ Lan Tuyết lại không sao cả nhún nhún vai, "Ta chỉ nói thật mà thôi, hai người các ngươi cũng không nghĩ như vậy."

"Ai suy nghĩ như vậy? Ngươi đừng ngậm máu phun người." Nam Cung Nguyệt tức giận la ầm lên.

Hạ Lan Tuyết buồn cười, "Các ngươi không muốn gả cho Hoa Âm? Không nghĩ sinh con cho hắn?"

"Ta..." Nam Cung Nguyệt đỏ mặt, không biết nói gì, đây là chuyện nằm mơ nàng ta cũng muốn, sao có thể không nghĩ đến, nhưng nàng ta không phải loại không biết xấu hổ như Hạ Lan Tuyết.

"Không nghĩ à." Hạ Lan Tuyết tựa hồ không hiểu nhíu mày, "Các ngươi không nghĩ như vậy, tại sao cùng ta tranh cùng ta đánh nhỉ? Không phải là có người xúi giục đấy chứ?"

"Đủ rồi!" Tô Minh Ngọc nắm chặt tay, hai mắt phiếm hồng giận dữ trừng về phía Hạ Lan Tuyết, "Đúng, ta muốn gả cho Hoa Âm, từ khi ta tám tuổi lần đầu tiên gặp hắn, ta liền muốn gả cho hắn, những năm này, ta thủy chung mơ ước có một ngày hắn chấp nhận ta. Nhưng là, Hạ Lan Tuyết, dựa vào cái gì ngươi vừa tới cái gì liền thay đổi? Ngươi khắp nơi quấn quít lấy hắn, ngay cả mặt mặt mũi cũng không cần, thật sự là ta rất ghét ngươi, rất ghét ngươi, nhất là hôm nay, nhìn thấy ngươi lôi Hoa Âm đi, ta lại hận ngươi. Cho nên, ta mới nhịn không được muốn đánh ngươi, ta chính là muốn cảnh cáo ngươi, ta yêu hắn nhiều năm rồi, ta không dễ dàng buông tay."

"Ngọc nhi." Cơ Hoa Quân nghe xong, đau lòng vỗ vỗ vai của nàng, đáy mắt đúng là thương tiếc, "Ngươi đây là tội gì?"

Những người khác trầm mặc không nói.

Chỉ có Hạ Lan Tuyết nghe xong, trào phúng bật cười, "Tô tỷ tỷ tài ăn nói quả nhiên tốt, vốn là làm sáng tỏ lời nói dối, từ trong miệng ngươi nói ra, thế nhưng biến thành lời tỏ tình tình yêu thâm trường. A, yêu mười năm vẫn không muốn bỏ, ta nên vỗ tay cổ vũ ngươi sao?"

"Hạ Lan Tuyết, ngươi đừng ăn nói lung tung nữa." Cơ Hoa Quân sắc mặt lạnh, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết.

"A, ha ha, xin lỗi, ta là người nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, " Hạ Lan Tuyết lơ đễnh khẽ cười, ánh mắt chậm rãi cũng rơi vào trên người Cơ Hoa Âm, thần sắc kiên định, "Thế nhưng, thừa dịp này ta cũng nói một câu, mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào làm như thế nào, dù sao, Cơ Hoa Âm là ta định gả rồi."

"Ngươi, đừng mơ tưởng." Nam Cung Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Lan Tuyết liếc nàng một cái, ác liệt lại bồi thêm một câu, "Con của hắn ta cũng định sẽ sinh cho hắn."

"Ngươi không biết xấu hổ." Nam Cung Nguyệt tức giậm chân.

Hạ Lan Tuyết cười đùa gật đầu, "Cũng vậy."

"Lục ca." Nam Cung Nguyệt cầm lấy tay Nam Cung Triệt, muốn để hắn hỗ trợ dạy dỗ Hạ Lan Tuyết.

Nam Cung Triệt lại liền vuốt tay, "Nam nhân của mình chính mình cướp đi, đoạt không được cũng là đáng đời ngươi."

Nam Cung Nguyệt tức hận không thể đạp chết hắn, "Gặp sắc vong nghĩa, trở về ta nói cho mẫu hậu."

"Nàng sẽ mắng ngươi không có tiền đồ." Nam Cung Triệt chắc chắc cười.

Nam Cung Nguyệt hít mũi một cái, không phục nói, "Ta không phải giống nàng không biết xấu hổ như vậy."

"Ôi." Nam Cung Triệt nhưng cười không nói gì, đều là nam nhân, hắn biết rõ, đây cũng không phải là chuyện có xấu hổ hay không, nêu Cơ Hoa Âm không có ngầm đồng ý, Hạ Lan Tuyết dù không biết xấu hổ, đó cũng là uổng công.

Kỳ thật, nói Hạ Lan Tuyết không biết xấu hổ dây dưa, không phải Tô Minh Ngọc cũng vậy sao? Tình nguyện dây dưa với Cơ Hoa Âm mười năm, hôm nay nàng ta đúng là không sợ nứt bình rượu đổ rồi.

Thấy hắn trầm mặc, Nam Cung Nguyệt còn tưởng rằng là chấp nhận, không khỏi ý hừ nhẹ một tiếng, sau đó, nói với Cơ Hoa Âm, "Hoa Âm ca ca, kỳ thật, Ngọc tỷ tỷ cũng là nhất thời tức giận, mới ra tay . Ngươi không biết, này tiểu... Hạ Lan cô nương lúc ấy có nhiều lớn lối."

"Đúng vậy." Hạ Lan Tuyết lại thoải mái thừa nhận, đôi mắt đen láy nhìn Cơ Hoa Âm chằm chằm nói, "Hoa Âm, kỳ thật ta muốn nói, giống như Tô tỷ tỷ vừa nói nàng nhìn ta không vừa mắt, ta nhìn nàng cũng không vừa mắt, ta không muốn nàng ta tiếp tục quấn quýt lấy ngươi. Ngươi là của ta ."

"Ôi." Nam Cung Triệt đột nhiên cười khẽ, "Ta coi ba người các ngươi đều hợp ý Cơ Hoa Âm, không bằng đều gả cho hắn đi"

"Cút!" Hạ Lan Tuyết nâng lên một cước không chút lưu tình hướng hắn đạp tới.

Nam Cung Triệt nhanh nhẹn chợt lóe, tránh được, "Hạ Lan thần y, y thuật của ngươi thật tốt, nhưng công phu lại chẳng ra sao, hôm nay không làm gì được bản vương, hay để ta dạy ngươi mấy chiêu được không?"

"Công phu của ngươi so với Cơ Hoa Âm thế nào ?" Hạ Lan Tuyết giương cao xinh đẹp hàm dưới, hỏi.

Nam Cung Triệt tuyển mi nhéo một cái, "Tại sao cùng hắn so với? Bản vương dạy ngươi vẫn là dư sức có thừa."

"Nhưng bên cạnh ta có sư phụ tốt như vậy, tại sao còn tìm ngươi dạy?" Hạ Lan Tuyết cảm thấy buồn cười, rồi nói với Cơ Hoa Âm, "Hoa Âm, náo loạn nửa ngày, ngươi chắc cũng đói bụng rồi. Để ta đi nấu mì cho ngươi."

Nói xong, nàng lắc lắc eo thon, vui rạo rực lại xông vào phòng bếp làm việc.

Còn dư lại nhân đưa mắt nhìn nhau.

Một hồi lâu, Tô Minh Ngọc hít sâu một hơi, nói với Cơ Hoa Âm, "Hoa Âm, bất kể như thế nào, chuyện ngày hôm nay là ta không tốt, ta nhận lỗi với ngươi."

"Người ngươi nên xin lỗi chính là nàng." Cơ Hoa Âm ánh mắt hướng về phòng bếp bên kia nhìn lại.

Tô Minh Ngọc thần sắc cứng lại, Cơ Hoa Quân ánh mắt nguội lạnh, lạnh lùng nói, "Hoa Âm, ngươi không nên quá mức như vậy. Cũng là vì ngươi mà Ngọc Nhi mới xúc động như vậy mà người thua thiệt cũng là nàng"

"Hoa Quân, ngươi đừng nói nữa." Tô Minh Ngọc đỏ mắt nghẹn ngào ngăn Cơ Hoa Quân bênh vực mình.

"Hoa Âm, ta sẽ không nói xin lỗi nàng." Nàng hít sâu một hơi, để bình phục lại nội tâm đang xúc động, sau đó, mới từ từ lại nói, "Ta đối với ngươi xin lỗi, là vì ta đối với ngươi nói dối, Nguyệt Nhi trên mặt thương là ta không cẩn thận làm cho, ta không nên giá họa cho Hạ Lan Tuyết. Nhưng là đối với nàng, ngoại trừ cái này, ta cũng không thừa nhận vì ta còn đã làm sai điều gì. Ta yêu ngươi, bất luận kẻ nào muốn cướp đi ngươi, ta cũng sẽ không khách khí với nàng."

Ôi, ngược lại cái can trường nữ tử?

Hạ Lan Tuyết tựa ở phòng bếp bên cửa sổ, vụng trộm nghe động tĩnh bên này, không thể không nói, Tô Minh Ngọc lời nói này cũng là lời nàng muốn nói.

Bất luận kẻ nào muốn cùng nàng đoạt Cơ Hoa Âm, nàng cũng sẽ không khách khí.

Giống như hôm nay nàng ném Tô Minh Ngọc và Nam Cung Nguyệt, sau này nếu có thêm nữ tử nào nữa nàng cũng không ngại ném thêm vài lần.

"Minh Ngọc." Cơ Hoa Âm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt ngưng túc nhìn qua nàng, "Những năm qua, ta đã từng hứa hẹn với ngươi sao?"

"Sao?" Tô Minh Ngọc sửng sốt, chợt nhẹ nhàng lắc đầu, nếu có một câu hứa hẹn, nàng cũng không bị kích thích như hôm nay.

"Vậy ta đã bao giờ làm ra chuyện gì gây hiểu lầm cho ngươi chưa?" Cơ Hoa Âm lại hỏi.

Cơ Hoa Quân giận, "Cơ Hoa Âm, ngươi đừng quá đáng."

Tô Minh Ngọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lại chán nản lắc lắc đầu, đúng vậy, cho dù là bọn họ quen biết mười năm, nàng ta so với những nữ tử khác may mắn hơn một chút có thể lấy thân phận bằng hữu đến gần hắn.

Nhưng là, quan hệ của bọn họ vẻn vẹn dừng ở bằng hữu, tựa hồ mỗi lần chạm mặt, bên cạnh của bọn họ luôn sẽ có người khác, mà chỉ vẻn vẹn có một hai lần, nàng hết sức an bài hai người ở riêng với nhau, hắn đối với nàng cũng là lạnh nhạt có lễ, duy trì khoảng cách nhất định.

"Nhưng là, những năm này, bên cạnh ngươi ngoại trừ ta, không có bất cứ một nữ tử nào khác." Tô Minh Ngọc đến cùng không cam lòng nói.

Cơ Hoa Âm ngưng mi, nhàn nhạt trả lời, "Hiện thời, nàng đã xuất hiện."

"Nàng?" Tô Minh Ngọc trố mắt muốn nứt, "Là Hạ Lan Tuyết?"

Cơ Hoa Âm không trả lời, nhưng ánh mắt thâm thúy hướng về phòng bếp nhìn lại, ở chỗ cửa sổ, nửa đoạn trâm ngọc màu xanh kia lộ ra làm cho ánh mắt hắn càng thêm ôn nhu.

Tô Minh Ngọc không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, "Tại sao lại là nàng? Nàng chỉ là một nữ y, nũng nịu lẳng lơ..." (chỗ này ta chém chả hiểu là gì nhưng chắc ý chửi HLT)

"Đủ rồi." Cơ Hoa Âm lạnh giọng cắt đứt nàng, "Nàng là hạng người gì, trong tâm của ta tự có bình luận."

Trong mắt nước mắt rốt cục tích tách rơi xuống, Tô Minh Ngọc khóc, nàng cảm giác được lòng của mình bị hắn xé thành từng mảnh , "Hoa Âm, ngươi gạt ta , có đúng không? Ngươi còn để ý chuyện của ta và Hoa Quân, có đúng hay không? Ta thề, thật sự là đêm đó ta và Hoa Quân không phát sinh chuyện gì. Hoa Quân, ngươi mau giúp ta giải thích cho hắn."

"Ngọc nhi." Cơ Hoa Quân sắc mặt xanh mét, chuyện như vậy hắn thực tại không muốn làm, nhưng mà, trông thấy nữ nhân mình thích rơi lệ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Hoa Âm, đêm đó..."

"Ngươi không cần giải thích, đấy là chuyện giữa các ngươi." Cơ Hoa Âm lạnh lùng cắt đứt.

Cơ Hoa Quân oán hận cắn răng, "Ngọc nhi, ngươi nghe thấy chưa? Căn bản hắn không quan tâm."

"Không, Hoa Âm, ngươi nhất định còn đang giận ta. Nếu không, tại sao Hạ Lan Tuyết vừa xuất hiện ngươi lại thay đổi? Rõ ràng trước kia chưa từng nghe ngươi đề cập qua nàng, cũng chưa bao giờ thấy nàng xuất hiện ở bên cạnh ngươi, tại sao các ngươi mới biết, ngươi liền đối với nàng tốt như vậy?" Tô Minh Ngọc không cam lòng chính là mình hao mòn hết mười năm mà đổi lại cũng không được một ánh mắt ôn nhu của hắn, mà Hạ Lan Tuyết vừa mới xuất hiện lại hưởng tất cả.

"Đúng vậy, Hoa Âm ca ca, ta cùng Ngọc tỷ tỷ thích ngươi nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì Hạ Lan Tuyết mới xuất hiện, ngươi liền thích nàng a?" Nam Cung Nguyệt cũng ủy khuất lên án.

Nam Cung Triệt đầu đầy hắc tuyến, một phen túm qua muội muội, "Đủ rồi, người ta này đủ rối loạn, ngươi cũng đừng làm loạn thêm."

"Nhưng là, ta cũng thích Hoa Âm ca ca." Nam Cung Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm.

"Ngươi còn thích qua đại thái giám Thiếu Khâm đâu." Nam Cung Triệt cười lạnh liếc nàng một cái.

Nhắc tới Thiếu Khâm, Nam Cung Nguyệt thân thể nho nhỏ liền ngăn không được run rẩy rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bạch, "Sớm đã cảnh cáo ngươi, không được nhắc đến hắn trước mặt ta, nếu không đêm nay ta lại gặp ác mộng."

Hồi tưởng lại quá trình biết Thiếu Khâm thật đúng là ác mộng .

Mới gặp gỡ một thiếu niên tốt đẹp như vậy, ai ngờ lại tàn ác như thế, bạch y nhiễm đầy máu tanh.

Tận mắt chứng kiến cảnh hắn từ từ cắt lìa một cái đầu người xong nàng tắt tiếng một tháng còn gặp ác mộng trong nửa năm liền.

Nam Cung Triệt phác thảo môi hừ cười, không nói nữa, chỉ yên tĩnh xem cuộc vui.

Ước chừng là không đành lòng Tô Minh Ngọc khổ sở, Cơ Hoa Quân chịu đựng phẫn nộ, cũng khuyên Cơ Hoa Âm, "Hoa Âm, ngươi biết không? Những ngày gần đây mấy lời đồn đại kia càng thêm lợi hại. Chẳng lẽ ngươi thực nhẫn tâm để cho Ngọc Nhi cạo đầu làm ni cô sao?"

"Gia, mì xong rồi." Hạ Lan Tuyết đột nhiên một tiếng thanh âm vang dội, nhỏ nhắn xinh xắn thân thể nhanh nhẹn từ trong phòng bếp bay chạy vội ra, trong tay còn cầm một chén lớn mì nước đang bốc hơi.

Dưới con mắt bao người, nàng đem mì nóng để lên trên bàn, xoa xoa tay, cười hì hì nhìn qua Cơ Hoa Âm nói, "Mì thịt băm nấu với rau mới ra lò ngươi nếm thử xem."

"Được rồi." Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng vén vạt áo, ưu nhã như vậy ngồi xuống, tiếp nhận đũa nàng đưa tới, thật sự gắp một gắp ăn.

Nam Cung Triệt đám người nhìn trợn mắt há hốc mồm, thời gian qua Cơ Hoa Âm nổi tiếng kén ăn lại ăn cái bát mỳ mà thoạt nhìn không nhận ra có phải là mỳ không.

Tất cả mọi người cảm thấy Cơ Hoa Âm đầu óc có vấn đề.

Chỉ có Hạ Lan Tuyết bị kích động cúi người nằm sấp cạnh bàn, vui sướng hài lòng nhìn hắn ăn, "Như thế nào? Mùi vị không tệ chứ?"

Cơ Hoa Âm ăn hai miếng, lại gắp lên một cây rau cỏ, nhìn coi, để xuống, cuối cùng gắp khối thịt bỏ vào trong miệng, từ từ nghiền ngẫm.

"Như thế nào sao? Ăn ngon không?" Nhìn hắn ăn dường như nồng nhiệt , Hạ Lan Tuyết trong ánh mắt tràn đầy thần sắc mong đợi.

Không dễ dàng nuốt miếng thịt kia xuống, Cơ Hoa Âm buông đũa xuống, chậm chạp hỏi, "Mỳ này là một mình ngươi làm ?"

"Ừm." Đã từng cùng Bích Văn học làm bánh bao nàng cũng biết chút ít nhào bột.

"Học qua?"

"Ừm."

"Học thêm đi, sợi mỳ không dai vừa đưa đũa kẹp liền đứt" Cơ Hoa Âm giải thích.

"Hả." Hạ Lan Tuyết nhìn sợi mỳ nát trong chén trông như hồ dán, ngượng ngùng cười, "Ta cho rằng như vậy ăn tiện hơn, khỏi phải nhai, cứ thế nuốt xuống luôn."

Bên cạnh, đám người Nam Cung Triệt nghe thấy, vẻ mặt như muốn ngất xỉu hết.

"Món ăn này chưa rửa sạch." Xem nàng chớp mắt to, một bộ nghiêm túc nghe hắn chỉ giáo thần sắc, Cơ Hoa Âm nhẫn nại, lại nói.

Nhưng mà, Hạ Lan Tuyết lại trợn to hai mắt, "Còn phải rửa nữa sao?"

"..." Quả nhiên, Cơ Hoa Âm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn sáng suốt không có ăn cây rau kia.

"Còn có, thịt chưa chín ."

"À." Hạ Lan Tuyết thẹn thùng gãi gãi đầu, "Thịt là sau khi bỏ nồi xuống ta mới cho vào, ta sợ mỳ rau không ngươi không thích ăn."

Cơ Hoa Âm thần sắc ngưng túc, con mắt sâu kín nhìn nàng, "Thịt có thể không ăn, nhưng phải cho muối vào mỳ chứ."

"A?" Hạ Lan Tuyết rất là giật mình, "Phải cho muối sao? Nhưng mà mỳ sợi không phải là món ăn sao, sao khi ta thấy Bích Văn làm bánh bao có cho muối đâu ."

Cơ Hoa Quân không nghĩ cùng nàng cãi cọ, chỉ cường điệu nói, "Xác thực phải cho muối."

"A, vậy ta thêm chút muối đến." Hạ Lan Tuyết bưng chén định trở về phòng bếp.

"Chờ đã." Cơ Hoa Âm ngăn cản nàng lại, "Ta, cũng không đói lắm."

"Hoa Âm ca ca, ta làm sườn xào chua ngọt vẫn để trên bếp còn nóng lắm, ta lấy đến cho ngươi nhé?" Thấy mì Hạ Lan Tuyết nấu, Nam Cung Nguyệt tự tin vụt vụt đã thức dậy.

"Không cần, ta còn có việc, các ngươi tự tiện." Cơ Hoa Âm từ từ đứng dậy, nói với bọn người Nam Cung Triệt

"Hoa Âm, ngươi muốn đi đâu?" Hạ Lan Tuyết vội vàng đi theo.

Cơ Hoa Âm liếc nàng một cái, nói, "Cùng ta về."

"Đi chỗ nào? Thật sự không ăn mỳ sao?" Hạ Lan Tuyết vừa đuổi theo hắn, vừa đau lòng nhìn mỳ trên bàn, dù gì cũng là tự tay nàng làm một bữa ăn cho hắn nha, cứ như vậy vất đi? Thật đáng tiếc.
Bình Luận (0)
Comment