Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 67

Giang Hành giơ tay, định chạm một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, tay nâng lên đến giữa không trung rồi lại buông xuống.

hắn hỏi: "Còn gì nữa không?"

Đào Cẩn nhìn trái nhìn phải, xác định không có sau lắc đầu cười, "không có."

Làm khó nàng trên tay còn giơ một hạt cơm lên, Giang Hành dùng khăn tay lau đi cho nàng, ngồi dậy trầm giọng nói: "Khiếu Khiếu."

Đào Cẩn thấy hắn đứng dậy liền ngẩng đầu lên, theo bản năng lên tiếng đáp lại.

hắn hỏi: "Ngươi đối với người nào cũng đều..." Câu cuối cùng cứng lại, không tiếp tục nói hết được.

Đào Cẩn nghe không hiểu, đuổi theo hắn hỏi: "Đều thế nào?"

hắn đang suy nghĩ gì vậy? Giang Hành giơ tay xoa xoa mi tâm, vì ý tưởng vừa rồi của mình cảm thấy thậthoang đường, hắn định hỏi nàng có phải với ai nàng cũng đều không có tính cảnh giác như vậy, nhưng tại vì sao hắn lại muốn hỏi như vậy? Lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ không phải bởi vì hắn có tư tưởng bất chính sao?

Nhưng mà vừa rồi trong nháy mắt đó, đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười của nàng đến trước gần mặt hắn, trong nháy mắt đó hắn thật sự nghĩ đã được gần với nàng thêm một chút nữa.

Giang Hành không dám nghĩ tiếp nữa, cất bước đi ra khỏi phòng: "không có gì."

Thân hình cao lớn đôi chân dài nên khi bước đi bước chân cũng dài hơn người người khác, hắn chỉ cần bước vài bước đã thấy hắn đi xa. Đào Cẩn đứng ở dưới mái hiên, quay đầu nhìn hai cái bánh chưng trênbàn, nàng đi vòng trở về để lại chúng vào trong hộp đồ ăn. Làm xong hết mọi việc xong, cũng không còn chuyện gì khác, nàng chỉ đơn giản là đi nhìn quanh phòng Giang Hành một vòng, bỗng nhiên nàng lại nảy ra một ý muốn thăm dò.

Phòng của Giang Hành trông như thế nào? Lúc này trong viện ít người, quá nửa số người đều đã đến tiền viện, cũng không ai để ý đến nàng, nàng liền quang minh chính đại tham quan phòng của Giang Hành.

Chính thất sạch sẽ trang nghiêm, đằng trước treo một bức họa Trúc Xanh, trên án thượng đặt một chiếc lư hương, không có gì khác gian phòng của nàng. Đào Cẩn đi qua tấm bình phong bằng sừng tê giác màu đen rồi đi vào trong, liền thấy phòng ngủ của Giang Hành. Nàng không kềm chế được tò mò, thò đầu nhìn vào phía bên trong một chút, lọt vào trong tầm mắt là một cái kệ bằng gỗ tử đàn, mặt trên đặt các loại đồ cổ quý hiếm.

Đào Cẩn bị một chiếc Bảo Bình được vẽ cảnh hoa cỏ bốn mùa thu hút, nhịn không được đi về phía trước, vì thấy lạ nên sờ sờ thân bình một chút rồi cảm thán "thật đẹp."

không ngờ Giang Hành lại có sở thích thu thập đồ cổ, nàng nhìn lại một cách chăm chú, có họa cuốn của danh nhân tiền triều đang được cuộn tròn, còn có bình rượu bằng sừng tê giác được điêu khắc hoa văn phù dung và uyên ương, cùng với ống đựng bút được điêu khắc từ gỗ Hoàng Dương, còn có các loại ngọc bội và các loại đồ vật bằng ngọc... Nhìn từ đầu đến cuối hết một lượt. Đào Cẩn phát hiện một đôi miếng ngọchôm kia nàng đưa tặng đang được để riêng biệt ở một ô vuông lớn nhất ở bên trong, chúngđang được để trên một chiếc khay khắc hình hoa sen.

Cẩn thận nhớ lại, hình như hôm nay Giang Hành quả thật không mang miếng ngọc này.

Đào Cẩn cầm lấy nhìn chăm chú, phát hiện trên miếng ngọc xuất phát hiện đôi chút vết rạn, đại khái chắc là do lần trước nàng ngã làm hư.

Cho nên hắn mới không mang sao? Còn để cùng các bảo bối khác, chắc là cũng do sợ người khác làm hư. Khóe môi Đào Cẩn hơi cong cong, đem miếng ngọc đặt về chỗ cũ, tiếp tục đi vào bên trong.

đi vào sâu hơn một chút, một khối trang trí bằng cẩm thạch liền tới nội thất của Giang Hành.

Đào Cẩn trước kia chưa bao giờ làm những việc như này nên vừa cảm thấy thấp thỏm lại vừa cảm thấy hưng phấn, giống như ngay lập tức muốn khui hết mọi bí mật ra. Nhưng khi tập trung nhìn vào trong phòng, trong phòng Giang Hành quả thật không có gì đặc biệt, chăn đệm trên giường được gấp ngay ngắn chỉnh tề, trên án ở đầu giường để văn thư sách vở rất quy tắc, sáng sủa sạch sẽ, nhìn thoáng quathì không có gì sai sót.

Nhưng nhìn kỹ một lượt, có mấy kiện trung y được ném ở đầu giường, chắc là sáng sớm nay hắn thay ra, hạ nhân còn chưa kịp thu dọn. trên bàn con cạnh giường còn có đai lưng hắn vứt ở trên, như vậy có thể thấy được hắn là người tiện đâu vứt đó. Nếu như không có hạ nhân dọn dẹp, chỉ sợ trong phòng đãsớm không thể ở được.

Đào Cẩn là người có chút hơi thích sạch sẽ, nên không thích người khác lôi thôi, nên tiến lên thuận tay đem kia mấy cái đai lưng kia nhặt lên, đặt ngay ngắn chỉnh tề trên giường, lại đem áo trong của Giang Hành phủi sạch rồi cũng đặt trên đầu giường.

Sau khi tham quan gian phòng xong, Đào Cẩn đi ra chính thất, đúng lúc có hai hạ nhân đi về phía bên này, nhìn thấy nàng liền cúi thấp người, "Quận chúa đến tìm Ngụy vương sao?"

Bọn họ là đến dọn dẹp phòng ở cho Giang Hành, mới rồi tiền viện có việc gấp nên đang thu dọn đượcmột nửa đã bị kêu đi qua bên đó. hiện nay cuối cùng cũng rút ra được một chút thời gian, vội ngựakhông ngừng vó chạy về.

Đào Cẩn chỉ chỉ hộp đồ ăn trên bàn bát tiên, "Ta đến đưa bánh chưng cho Ngụy vương, vừa rồi đã gặp người, bây giờ đang muốn trở về."

Ngôn Cật chắp hai tay sau lưng, nhịp bước khoan khoái đi ra khỏi Chiêm Vân viện.

Hai hạ nhân đi tới nội thất, lại thấy trong phòng chỉnh tề sạch sẽ, so với lúc bọn họ rời đi thì hoàn toàn bất đồng.

đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Ngụy vương trở về tự mình thu dọn?

không có khả năng đi...

*

Hôm nay là sinh nhật Giang Hành, hắn đều mời khách là nam tân, nhưng bởi vì là tiết Đoan Ngọ, nênkhông ít quan viên mang theo khuê nữ nhà mình cùng đi, đến vừa là để làm thân với Quảng Linh quận chúa, thứ hai là không chừng có cơ hội làm thân với Ngụy vương.

Mọi người đến đều biết, Giang Hành vẫn chưa cưới vợ, chẳng những thế ngay cả một tiểu thiếp cũng chưa có một người nào.

Người bên ngoài đều đồn rằng do tiêu chuẩn của Ngụy vương rất cao, căn bản người chướng mắt người trần mắt thịt. Nhưng cho dù là như thế cũng không ít người mong muốn đem khuê nữ nhà mình đưa vào trong phủ Ngụy vương.

Tần Trung Nhân chính là một người trong số đó.

hắn cho rằng mình cùng Ngụy vương có quan hệ không tệ, hơn nữa nữ nhi của mình sinh ra đã xinh đẹp như hoa, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc cùng Ngụy vương một chút, hắn không tin Ngụy vương sẽ khôngđộng tâm. Trong hai mươi mấy nam nhân, chỉ cần không phải là do có ham mê đặc biệt ai mà khi đối mặt với mĩ nhân mà tâm không loạn?

Nhớ đến điều này, Tần Trung Nhân chậm rãi đặt chén trà xuống, bất động thanh sắc hướng về phía ngoài cười nhẹ.

Thọ yến đã khai tiệc, không ít người đang nâng chén đối ẩm, chúc phúc cho Ngụy vương ngày nào cũng như ngày này, khánh thọ vô cương. Giang Hành uống cạn một ly, bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở trên xe, Đào Cẩn ghét bỏ nói nàng không thích dáng vẻ của Đào Lâm Nguyên lúc uống rượu, liền dừng một chút, đem mấy chén còn lại đổi thành uống trà, " Gần đây dạ dày Bản vương không được thoải mái, nên đành lấy trà thay rượu, mong các vị lượng thứ."

Mấy người Võ huyện úy mở to mắt quay sang nhìn nhau, chợt cười nói: "Ngụy vương bảo trọng thân thể là điều trọng yếu, không cần để ý bọn hạ quan."

nói xong nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, hô to đã nghiền, để cho vũ nữ theo hầu bên cạnh đổ đầy cốc rượu, mặt khác nói thêm mấy lời khách sáo liền quay đầu tiếp tục cùng vài vị quan viên khác tiếp tục đối ẩm.

Giang Hành chống cằm, như đang có điều suy nghĩ xoay xoay cốc trà, hỏi hạ nhân đang đứng một bên: "Quận chúa đang làm gì?"

Hạ nhân khom lưng, tiến lại gần tai hắn nói: "Hồi bẩm Ngụy vương, quận chúa đang ở hậu viện chiêu đãi các vị nữ quyến."

Nghĩ tới cảnh tượng tiểu bất điểm kia đang chiêu đãi người khác, Giang Hành không khỏi cười trầm thấp.đã làm khó nàng rồi, không biết nàng có thể ứng phó được đến lúc nào. Hôm nay không ít quan viên mang theo thiên kim đến, chút tâm tư kia của bọn họ há có thể qua mắt được hắn, hắn chỉ là khôngvạch trần mà thôi.

không biết Đào Cẩn sẽ ứng phó như thế nào với các nàng? Ngược lại Giang Hành lại có chút tò mò.

*

Từ sau khi ra khỏi Chiêm Vân viện, Bạch Nhụy Ngọc Minh đã đến đây tìm nàng, nói là một đám nữ quyến đã ở trong đình hóng mát ở hậu viện chờ, chỉ chờ nàng đi qua nữa thôi.

Ngày hôm qua Giang Hành đã từng nói với nàng việc này, chỉ là đảo mắt nàng liền ném việc này ra sau ót, hiện nay nàng còn chưa thay quần áo, nên để cho Bạch Nhụy trước hết đi qua nói một tiếng cùng các nàng, một lúc nàng sẽ qua. Trở lại Đỗ Hoành Uyển, Đào Cẩn đổi một chiếc áo cánh màu quất thêu hoatrên ngực áo, váy dài màu xanh nhạt thêu hoa văn Nguyệt Quý, mỗi bước đi của nàng lại lộ ra những nụ hoa nhỏ đang chực nở kiều diễm ướt át.

Nàng để cho Bạch Nhụy chải cho nàng một kiểu tóc trái đào phân Tiêu kế*, phía trên cài một sợi dây gắn một đóa hoa sen nạm bảo ngọc hoa văn Cát Tường ở giữa, đeo theo một số trâm ngọc khác, tai mang một đôi khuyên tai bằng vàng hình thỏ ngọc,thỏ ngọc được khảm ba viên ruby màu xanh trong suốt óng ánh, thỏ ngọc đứng ôm cối giã gạo, trông rất sống động. Nếu đã là sinh nhật Giang Hành, bên ngoài lại đang có nhiều người chờ như vậy, liền không thể quá mức qua loa, phải ăn diện một phen mới được.

Nàng đứng trước gương đồng ngắm nghía một hối, thấy vừa lòng mới dẫn Bạch Nhụy Ngọc Minh đi Phù Dung viên ở hậu viện, tiếp đón mấy vị nữ quyến kia.

không ít cô nương đang ngồi ở trong đình Bát Giác, từ xa nhìn thấy nàng đến liền liên tiếp đứng dậy, nàng chưa đến trước mặt đã nghe thấy các nàng ngay ngắn chỉnh tề kêu: "Thỉnh an quận chúa."

Đào Cẩn còn chưa thấy qua trận địa lớn như vậy, trước kia ở Trường An, chung quanh nàng đều là hoàng tự tử nữ thân phận quý giá, hoặc là thiên kim của trọng thần cao quan, dù cho đứng trước nàng là mộtvị quận chúa cũng không biểu hiện khiêm tốn cỡ này.

Nhưng mà ở Tùng Châu thì hoàn toàn khác, các nàng đều là thiên kim của các hộ gia đình nhỏ, khó có dịp được nhìn thấy một vị quận chúa, tất nhiên sẽ không dám chậm trễ.

Đào Cẩn giật mình, để cho các nàng đều đứng lên: "Ngụy vương ở chính viện chiêu đãi các vị đại nhân, ở hậu viện liền do ta lo liệu, các ngươi không cần câu nệ như vậy."

Mọi người theo tiếng nói liền ngẩng đầu, vừa rồi không dám nhìn lâu, nhưng lúc này mới phát hiện quận chúa chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.

Bộ dáng tuy non nớt, nhưng người lại rất tinh xảo.

Làn da dường như trong suốt, tinh xảo đặc sắc, một đôi lông mày quét ngọc nhan. Chỉ cần khẽ mỉm cười, giống như cánh hoa lê dưới ánh trăng trắng nõn mịn màng, thuần khiết vô cùng, băng cơ ngọc cốt.

Quận chúa không chỉ xinh đẹp, hơn nữa khí chất lại hơn người, so với các nàng khác nhau một trời mộtvực. Đặc biệt nàng cười thì đôi mắt dường như trong suốt, bình dị gần gũi, nàng không cần nói chuyện mà đã làm cho người khác thích đến tận tâm khảm. Có ánh mắt của mấy vị cô nương vẫn dừng lại trênngười nàng, vừa muốn tỏ ra thân thiết lại vừa không dám, chỉ có Võ La chen lên tiến đến, đi cùng nàng vào trong đình Bát Giác, "Quận chúa, ta mang từ nhà đến vài chiếc bánh hương ngạnh Bạch Ngọc**, là đầu bếp trong nhà làm, hương vị là tuyệt nhất, ngài có muốn thử một chút không?"

Võ La là người thẳng tính, không có nhiều tâm tư cong queo, cũng là người tương đối tốt tính.

Đào Cẩn thích cùng những người như vậy giao tiếp, chẳng phải mệt óc suy nghĩ nhiều, lúc này nàng gật đầu nói: "Được, đúng lúc hôm nay ta còn còn chưa dùng thiện."

Võ La lộ ra sắc mặt vui mừng, từ trong tay nha hoàn đứng sau lưng mang tới một hộp đồ ăn sơn son, mang cái đĩa bánh hoa văn phong lan ra, bên trong bày mấy chiếc bánh hương ngạnh Bạch Ngọc. Nàng mở sợi tơ ngũ sắc ra, làm hở ra lớp bỏ bánh trắng như ngọc, đưa đôi đũa đến trước mặt Đào Cẩn, "Mời Quận chúa nếm thử."

Đào Cẩn thoải mái tiếp nhận bánh, cúi đầu vừa cắn một ngụm bánh trong miệng đã tràn đầy hương vị ngọt ngào thơm ngọc, vừa cắn mật nước đã tràn đầy vào trong miệng, nàng hơi mím môi: "Là vị ngọt?"

Võ La gật gật đầu, lộ ra vẻ thẹn thùng: "Ta thích vị ngọt, nên trong nhà đều nấu theo khẩu vị ngọt,không biết quận chúa ăn có thấy quen không?"

Đào Cẩn ừ một tiếng, cười nói: "Hương vị quả thật không tồi."

Võ La cao hứng, mời mấy vị tỷ muội khác cùng đến nếm thử.

Mấy cái cô nương tiến lên vây xung quanh, mới đầu còn không dám giao tiếp cùng quận chúa, chỉ nhờ vào mấy cái bánh chưng này, ngược lại đã dám đáp lời cùng Đào Cẩn. Đào Cẩn không tự cao tự đại, chỉ cần ai hỏi sẽ đáp lại, các nàng đều cảm thấy hứng thú đối với thành Trường An, nên nàng liền chọn vài chuyện vui vẻ nói cho các nàng biết, rất nhanh một đám cô nương liền trở lên thân thiết.

Tần Mộ Mộ cũng ở đây, bất quá nàng lại không vội tiến lên tiếp chuyện, dường như là đang có tâm sự gì đó, thường thường đi về phía cây liễu bên bờ hồ nhìn về phía nam nhân đang tụ họp.

Chốc chốc lại nhìn về hướng bên kia, nàng vẫn không nhìn thấy người muốn gặp.

Tròng mắt Đào Cẩn hơi chuyển, bên môi lộ ra ý cười tinh quái, nàng cố ý đợi một lúc mới đứng dậy, "Ta đến có chút vội vàng nên giờ mới phát hiện quên chút đồ, ta về trước một chuyến. Các tỷ muội có thể đichung quanh một chút, phía sau vườn một vườn lựu, chỗ đó bây giờ hoa lựu đang nở đỏ rực như lửa, xinh đẹp cực kỳ."

Mấy cái cô nương liên tiếp gật đầu, cười nói nàng nhanh trở lại.

Đào Cẩn không mang nha hoàn, để cho Bạch Nhụy Ngọc Minh ở lại để chiêu đãi các nàng, nàng đi tắt dọc theo ven hồ đi thẳng về trước. trên mặt hồ đài sen đều đã chín, lá sen mới lộ sừng nhọn nhọn, chuồn chuồn bay nhè nhẹ mặt trên nước, thỉnh thoảng điểm suống mặt nước làm dấy lên từng vòng từng vòng gợn sóng.

đi không bao lâu, phía trước liền một rừng cây liễu rợp bóng, bên cánh rừng phía trước có một tòa nhà xây trên mặt hồ có chín cây cầu nối với bờ, đầu cầu bên kia chính nối liền với đình ở giữa hồ.

hiện nay có hai người đang đứng trên cầu, ánh nắng giữa trưa xuyên qua tán liễu chiếu xuống trên người bọn họ, ánh nắng loang lổ, từ xa nhìn lại, lại có thấy có vài phần là một cặp đôi trai tài gái sắc.

Đào Cẩn mắt tinh nhìn thấy cách đó không xa còn có một người, chính là phụ thân của Tần Mộ Mộ Tần Trung Nhân.

Nàng đại khái hiểu là đã xảy ra chuyện gì, hơi mím môi, đi ra phía trước.

Giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương phá vỡ yên tĩnh của buổi trưa ngày hè, kèm theo còn có từng trận tiếng ve kêu, lại càng trở lên dễ nghe lại êm tai.

"Ngụy vương cữu cữu, ngươi ở đay làm gì? Ta đang định đi hái đài sen."

(* Nó là kiểu tóc này nè. Ta không biết để thế nào cho hay nên để thế nhé! Nàng nào biết cách dịch hay hơn thì chỉ ta nhé =.=
Bình Luận (0)
Comment