Độc Nhất Vô Nhị

Chương 10

Thẩm Đan hôn rất nhẹ

Môi cô lưu luyến trên môi Từ Thấm Hằng, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi vẽ mấy vòng trên môi anh. Cảm giác có chút ngứa ngáy khiến lòng Từ Thấm Hằng bắt đầu chộn rộn không yên. Giống như mặt hồ yên lặng phảng phất vài cơn gió nhẹ, làm anh thấy thoải mái nhưng dường như bấy nhiêu là không đủ, thế nhưng bản thân anh cũng không biết mình muốn gì.

Thẩm Đan rất chủ động, hai tay cô từ từ len lỏi vào trong áo Từ Thấm Hằng, đầu ngón tay một cái lại một cái vuốt sống lưng của anh. Da thịt anh vốn dĩ ấm áp, bởi vì cái chạm của cô mà càng lúc càng nóng lên, các bắp thịt cũng cứng nhắc, trên da đã phiếm một tầng mồ hôi mỏng.

Từ Thấm Hằng không khống chế được mở lớn hai mắt.

Bình thường anh cũng không cấm kỵ việc bại lộ đôi mắt mình với người ngoài, thời thiếu niên, sau khi trải qua vài lần phẫu thuật anh đã biết đôi mắt của mình đã không còn giống mọi người. Thời điểm trước khi mất đi hoàn toàn thị lực, anh từng đứng trước gương xem qua đôi mắt của mình, lúc ấy vành mắt của anh vẫn chưa hõm xuống, chỉ là màu sắc của con ngươi và thần thái của nó có chút thay đổi. Từ Thấm Hằng lúc đó cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh thật hy vọng lần phẫu thuật sau có thể giúp anh khôi phục thị lực, để anh có thể khỏe mạnh trở lại, tiếp tục khoảng thời gian thiếu niên vui vẻ cắp sách đến trường. Nhưng mà thực tế lúc nào cũng tàn khốc, lần cuối cùng khi gỡ bỏ băng gạc, khi anh mở mắt chỉ có thể nhìn thấy một vệt sáng rất yếu ớt, tầm nhìn vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn, thì Từ Thấm Hằng đã hiểu, hắn không thể trở lại như trước được nữa rồi.

Rốt cục cũng đến một ngày bóng tối dằng dặc ập tới, Từ Thấm Hằng buộc mình chấp nhận hết thảy mọi thứ. Anh không khóc, chẳng qua là tự nhốt mình trong phòng, ước chừng là ba tháng.

Anh không chuyện với bất cứ ai, bất kể là người nào tới thăm anh cũng không mở cửa nghênh đón.

Phòng của Từ Thấm Hằng ở hướng nam, mỗi ngày sau giờ ngọ, ánh mặt trời sẽ chiếu vào ô cửa sổ thủy tinh, Từ Thấm Hằng vẫn còn nhớ rõ mình từ ngồi ở bàn học trước cửa sổ này làm bài tập, đọc truyện tranh. Nhưng hiện tại, khi anh ngồi bên cửa sổ, ngoại trừ có thể cảm nhận chút nắng ấm phủ lên cơ thể, bất kể anh có đem mắt mở lớn đến đâu cũng không thể nhìn thấy một tia ánh sáng nào.

Từ Thấm Hằng đã từng đưa hai tay lên, không ngừng đưa qua đưa lại trước mặt mình, cuối cùng biết có làm cũng là phí công đành đưa tay chạm tới mặt kính thủy tinh trước mặt.

Mặt kính rất nóng, anh muốn dùng chút nhiệt độ của thế giới này sưởi ấm trái tim đang dần lạnh lẽo của mình.

Kể từ đó, Từ Thấm Hằng dần hình thành thói quen buông mí mắt xuống, cho dù là đeo hay không đeo kính anh cũng không mở mắt ra nữa, bởi vì anh biết, có mở ra thì cũng vô dụng.

Nhưng mà bây giờ, khi anh nằm trên người Thẩm Đan, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, anh lại cố gắng mở to mắt.

Thật sự muốn nhìn một lần, cho dù chỉ là một chút xíu cũng được.

Từ Thấm Hằng rất ngây ngô, mặc dù anh đã 31 tuổi nhưng mà ở phương diện này, anh một có một tia kinh nghiệm nào.

Anh chưa từng thấy qua thân thể của phái nữ, càng chưa từng chạm qua. Bình thường khi xoa bóp cho khách hàng nữ, tâm tình của anh vẫn bình thường, tuổi càng lớn thì tâm của anh càng bình lặng như nước chảy mây trôi.

Nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, thời điểm 20 tuổi, anh cũng từng trải qua khoảng thời gian tâm phù khí táo (phập phồng không yên).

Khi đó Từ Thấm Hằng có chút trầm cảm, anh đem hết thảy mọi thứ đều giấu trong lòng, ở trường khiếm thị các bạn học có vài người có bạn gái, nhiều lúc còn “ăn trái cấm”, một đám con trai khi ngồi nói chuyện phiếm, một đứa đã từng có kinh nghiệm luôn mang theo khẩu khí kiêu ngạo nói về những chuyện này, tiếp đến còn chia sẻ kinh nghiệm cho những đứa còn lại.

Những lúc như vậy, Từ Thấm Hằng chỉ ngồi ở một bên, không nói lời nào. Ngoài mặt, anh thường tỏ ra không quan tâm đến những chuyện này, nhưng sâu trong lòng sẽ nhớ đến chuyện xảy ra lúc anh 16 tuổi.

Năm đó, Từ Thấm Hằng học lớp mười. Tháng chín sau tựu trường, khí trời vẫn luôn nóng bức như vậy, một đám học sinh choai choai vừa kết thúc buổi học thể chất, cả người ướt đẫm mồ hôi đi vào phòng học.

Dưới ánh mặt trời hừng hực, tóc Từ Thấm Hằng nhỏ xuống vài giọt nước, anh tu ừng ực mấy hớp nước lạnh, có một nam sinh chạy tới chụp vai anh, chỉ vào một nữ sinh cách đó không xa bảo anh nhìn.

Đó là hoa khôi trong lớp Từ Thấm Hằng, dáng dấp rất đẹp. Các nữ sinh vừa chạy xong đường chạy 800 mét, ai nấy cũng mồ hôi nhễ nhại, Từ Thấm Hằng híp mắt nhìn kĩ, mới biết nam sinh vừa nãy muốn anh nhìn cái gì.

Cô nàng hoa khôi mặc áo thể dục màu trắng, áo có hơi chặt, sau khi bị mồ hôi thấm ướt dưới ánh mặt trời chói chang thấp thoáng lộ ra áo ngực màu hồng. Từ Thấm Hằng ngơ ngác nhìn cô nữ sinh, cô nàng trổ mã rất tốt, bộ ngực đầy đặn gò bó bên trong lớp áo mỏng, cách lớp vải có thể nhìn thấy nửa bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện theo bước chân cô nhịp nhàng chuyển động.

Nước lạnh uống vào dường như cũng không thể giải tỏa cơn khát, Từ Thấm Hằng cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, anh liếm liếm môi,mãi cho đến lúc cô nàng hoa khôi đi xa anh cũng không cách nào thu hồi tầm mắt.

Rất nhiều người nói cô nàng hoa khôi đó thích Từ Thấm Hằng, nhưng Từ Thấm Hằng lại không có bất kì hành động nào đáp lại.

Sau khi mất thị lực, anh đã quên chuyện này, nhưng mỗi lần nghe người khác nhắc đến chuyện nam nữ, trong đầu Từ Thấm Hằng sẽ lại hiện ra hình ảnh trong buổi thể chất năm đó.

Gương mặt hoa khôi đã rất mơ hồ, tên của cô cũng thật xa lạ, nhưng mà vóc dáng của thiếu nữ tuổi 16 đó vẫn là những kí ức rất mới mẻ trong đầu Từ Thấm Hằng.

Đêm khuya vắng người, anh sẽ ở trên giường của mình mà phóng túng, thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, nhưng thị giác thiếu sót khiến anh không có bất kì đường tắt nào để phát tiết, vì vậy chỉ có thể len lén tự đi giải quyết.

Khi đó, Từ Thấm Hằng rất hận bản thân mình, anh cảm giác mình thật hạ lưu, xấu xa, ghê tởm, nhưng mỗi ngày lại giống như kẻ nghiện, trốn ở góc phòng, biết rõ việc mình làm rất đáng xấu hổ nhưng lại không chống cự được sự kích thích của bản thân.

Cuộc sống như thế anh trải qua rất nhiều năm, cho dù kí ức về những hình ảnh và màu sắc càng ngày càng mờ nhạt nhưng thân thể thiếu nữ 16 tuổi năm đó lại khắc rất sâu vào tâm trí anh. Mãi cho đến khi 25 tuổi, càng ngày càng trưởng thành thì chuyện này mới coi như kết thúc.

Có điều bây giờ, khi anh lần đầu tiên ôm lấy thân thể phụ nữ mềm mại trong ngực, thì những kí ức về cô nữ sinh năm nào lại tầng tầng lớp lớp hiện lên trong đầu anh.

Thẩm Đan vẫn hôn anh, vẫn như cũ đem đầu lưỡi dò xét trong khoang miệng anh, cô dường như rất kiên nhẫn chờ đợi, một chút cũng không có hối thúc anh.

Thân thể cô chậm rãi chuyển động, trêu ghẹo anh, khiêu khích anh, trên người còn mang theo mùi sữa tắm thơm mát. Rốt cục Từ Thấm Hằng cũng không nhịn được nữa, anh đánh bạo thử cạy miệng cô, bắt đầu tiến công.

Nụ hôn của anh giống như thiếu niên mới lớn, khẩn trương, ngượng ngùng, dè dặt, cẩn trọng, anh bây giờ không biết nên làm như thế nào, chẳng qua là dùng đầu lưỡi ấm áp xâm lược khoang miệng cô.

Sau đó, Thẩm Đan bắt đầu dẫn dắt anh.

Lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, cô dịu dàng mút đầu lưỡi anh, sau đó nâng mặt anh để nụ hôn của anh tùy ý dạo chơi ở những nơi khác.

Cô làm mẫu cho anh, nhẹ nhàng cắn vành tai đối phương, lại trêu chọc, vuốt ve phía sau tai, Từ Thấm Hằng cảm thấy thoải mái liền học theo cắn vào vành tai của cô.

Máu huyết trong người càng ngày càng sôi sục nhưng Từ Thấm Hằng vẫn không dám manh động, Thẩm Đan càng thêm nhẫn nại, cô từ từ dẫn lối cho anh, muốn anh có thể cảm nhận được khoái hoạt cực hạn.

Cô bắt đầu hôn xuống cổ anh, cắn vào yết hầu, hàm dưới, thậm chí cô còn dùng lực để cắn.

Từ Thấm Hằng bị đau, không nhịn được than nhẹ một tiếng, nhưng giây sau lại cảm thấy thích thú lạ thường. Anh cũng “noi gương” Thẩm Đan, cắn chiếc cổ thon gầy của cô, tiếp đến là xương quai xanh, cô cắn anh đau, anh liền ăn miếng trả miếng.

Thẩm Đan lại bắt đầu cởi áo ngủ của anh, những cái nút đều lần lượt bị cởi xuống, anh khẩn trương hề hề đợi cô cởi áo của mình, tiếp đến là quần dài, và rồi, phòng tuyến cuối cùng của anh cũng bị cô lột xuống.

Bản thân bị cởi sạch, Từ Thấm Hằng có chút không cam lòng, vì vậy hai tay liền lục lọi tìm đến áo ngủ của Thẩm Đan, Thẩm Đan cười một tiếng, ngồi dậy kéo tay anh đặt trên người mình, ngoan ngoãn để anh cởi xuống tất cả quần áo của mình.

Ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ vẫn như cũ xuyên thấu vào căn phòng, trong bóng tối, Thẩm Đan nhẹ nhàng thở hổn hển, nhìn bóng người mờ ảo trước mặt.

Người đàn ông vóc dáng đẹp mắt, cánh tay thon dài, chiều rộng vai, độ hẹp thắt lưng và cả bắp thịt đều cân đối rắn chắc.

Thẩm Đan chậm rãi kéo tay Từ Thấm Hằng đặt lên trước ngực của mình.

Ngực cô vốn dĩ cũng không to cho lắm, nhưng lúc này lại tròn đầy lạ thường.

Tay Từ Thấm Hằng vừa chạm đến “núi đôi” kia nhịp tim nhất thời rối loạn, hô hấp nặng nề, hai tay đặt trên đó không tự chủ được xoa nắn.

Hô hấp của Thẩm Đan cũng thay đổi chóng mặt, cô không ngừng ngâm nga theo từng hồi động tác của Từ Thấm Hằng, sau đó cô chuyển động thân thể cuồng nhiệt lưu lại dấu hôn của mình trên ngực của anh. (có gì đó sai sai =))))

Từ Thấm Hằng bị cô hôn không kịp ứng phó, anh gầm khẽ một tiếng, bổ nhào về phía trước, đem Thẩm Đan một lần nữa đặt dưới thân mình.

Tiểu đệ đệ lúc này trở nên thật hoạt bát, Từ Thấm Hằng gấp đến độ khó mà nhịn được nữa, anh lục lọi đến chân Thẩm Đan, Thẩm Đan đưa chân vòng qua thắt lưng của anh, nâng mông lên cao, nghênh đón anh.

Từ Thấm Hằng lại có chút do dự, anh đã cầm tiểu đệ đệ của mình nhưng lại không biết cửa động nằm nơi nào.

Hơi thở của anh gấp gáp, hết lần này đến lần khác thử tìm nơi tư mật khiến người ta muốn phát điên, nhưng lần nào cũng thất bại.

Anh bối rối, còn có chút ảo não, tay trái tiếp tục xoa ngực Thẩm Đan, tay phải lần tìm phía dưới của cô, nóng lòng muốn khám phá nơi tư mật đó.

“Đan Đan…” Sau khi tìm hồi lâu, anh rốt cục lên tiếng gọi cô, “Giúp anh với.” Nói xong thì tiếp tục hôn cô.

“Vâng..” Thẩm Đan đã bị anh vuốt ve đến ý loạn tình mê, cô nắm lấy tiểu đệ đệ của anh, đưa nó đến nơi cần đến, nhẹ giọng nói, “Nhớ, là nơi này.”

Từ Thấm Hằng không thể chờ đợi được thêm nữa, anh nâng hông, lập tức chen vào trong cửa động.

Từ Thấm Hằng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảm giác lúc đó, như thể anh vào lạc vào động tiên cảnh, cảm giác bị bao lấy chặt chẽ giống như thủy triều không ngừng nhấn chìm anh.

Từ Thấm Hằng từ nãy giờ vẫn ngây ngô khiêm tốn hiếu học, nhưng đến giờ phút này cảm giác đè nén rốt cục cũng bộc phát, đầu óc giống như được thông suốt, hiểu được tiếp theo mình nên làm cái gì.

Nụ hôn của anh có chút thô bạo hơn, phía trên thì vuốt ve phía dưới thì không ngừng luận động, âm thanh “ba ba ba ba” tiếng người ta hít thở không thông, anh cảm giác được bản thân đã ngày càng đến gần thiên đường.

Anh đã hoàn toàn lấy được quyền chủ động, cũng không cần lo lắng bản thân làm không tốt, bởi vì phản ứng của nữ nhân phía dưới nhiệt liệt vô cùng, cô mở rộng chân nghênh đón anh, ở bên tai anh không ngừng than nhẹ hết lần này đến lần khác, hai thân thể trần trụi mãnh liệt va chạm, Từ Thấm Hằng nắm hông của cô, tiến công càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức.

Thẩm Đan không nhịn được kêu lên, sau đó lại sợ đánh thức Khiêm Khiêm liền cắn răng nhịn lại.

Âm thanh bị đè nén ở cổ họng càng thêm kích thích Từ Thấm Hằng, anh cô người ôm chặt Thẩm Đan, giải phóng tất cả khí lực trong người.

“Đan Đan, Đan Đan!” Anh một lần lại một lần gọi tên cô, cô cũng đáp lại anh hết lần này đến lần khác đáp lời anh.

“Thấm Hằng, Thấm Hằng….”

“Đan Đan!”

“Thấm Hằng….”

Cuối cùng, trong tiếng gọi triền miên uyển chuyển của cô, Từ Thấm Hằng đã phóng thích.

Anh ôm chặt người phụ nữ của mình trong ngực, cảm giác như mình đang ở trên mây, bồng bềnh thỏa mãn.

Hóa ra lại tuyệt vời đến thế.

Nhịp tim vẫn còn đập rất nhanh, thình thịch thình thịch….Từ Thấm Hằng cắn vành tai Thẩm Đan, anh nhẹ giọng nói: “Đan Đan, chúng ta cuối cùng cũng trở thành vợ chồng.”

“Ừm.” Thẩm Đan nghiêng đầu, đưa tay vuốt ve gò má anh, cô nói: “Là vợ chồng chân chính.”
Bình Luận (0)
Comment