Độc Nhất Vô Nhị

Chương 6

Thẩm Đan ngồi bên mép giường chiếu cố Từ Thấm Hằng, ngồi rất lâu, mãi cho đến khi không chịu đựng được nữa mới bò lên giường.

Giường cũng không lớn, ban đầu cô co người nằm sát mép giường ngủ, cách anh rất xa, trong lòng cảm thấy chút kì quái. Thẩm Đan đang cảm thấy khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô và Từ Thấm Hằng cùng nằm chung một giường nhưng cô cũng thấy an tâm, dường như cô biết Từ Thấm Hằng sẽ tuyệt đối không làm gì cô, cho dù anh có say hay không cô biết anh sẽ không làm việc quá phận với cô.

Cho nên, khi cô mơ mơ màng màng ngủ quên, cả người liền buông lỏng.

Giữa tháng tư ở thôn này, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là rất lớn, chăn  của Thẩm Đan rất mỏng, cô dần cảm thấy lạnh.

Cả người lạnh run lên không nhịn được muốn tìm một nơi ấm áp, Thẩm Đan lật người, trong lúc mơ hồ liền chạm đến một thật thể ấm áp, cô lặng lẽ xích lại gần, vươn tay ôm ở hông anh, anh cũng tự nhiên giơ tay khoác lên vai cô, Thẩm Đan mệt mỏi cả ngày, lúc này mệt đến nỗi mắt cũng không mở nổi, cô cảm giác mình đang nằm mơ, tay chân lạnh cóng dần ấm lên, đầu cô dựa vào ngực anh, rốt cục hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Lúc Thẩm Đan tỉnh lại, trời đã sáng.

Chim chóc bên ngoài đang hót líu lo, cô trừng lớn hai mắt, ngây ngẩn nhìn tán cây đung đưa xào xạc bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm nhận được lưng cô dán vào ngực của người phía sau, tay trái của anh nhẹ khoác lên hông của cô, lúc này Thẩm Đan mới thật sự ý thức được cô và Từ Thấm Hằng đã ôm nhau ngủ cả đêm.

Anh mặc áo thun ngắn tay, bên dưới chỉ có quần lót, ngược lại cô mặc quần áo dài tay, Thẩm Đan không dám xoay người, cô giật giật thân thể, rón rén ngồi dậy muốn xuống giường, liền nghe sau lưng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Từ Thấm Hằng: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Thẩm Đan lặng lẽ quay đầu liếc nhìn anh, tay phải của anh gác trên trán, tóc có chút xốc xếch, vẻ mặt ửng hồng vì rượu đã sớm không còn, lúc này nét mặt anh có chút cổ quái.

Anh nói: “Xin lỗi, tối qua anh uống nhiều quá.”

Thẩm Đan vội vàng khoát tay nói: “A, không sao đâu mà.”

Cô đứng bên mép giường chải đầu, sực nhớ một chuyện vội đem quần áo tối qua đưa đến bên tay anh, cô nhỏ giọng nói: “Điều kiện nhà em không tốt, giường nằm cũng rất cứng, tối qua anh nhất định ngủ không ngon.”

“Không có.” Từ Thấm Hằng ngồi dậy, tay chạm đến áo ngoài và quần dài của mình, mặt anh liền đỏ ửng, cúi đầu nói: “Anh ngủ rất ngon.”

Hôm nay, có vài tốp người đến nhà Thẩm Đan, đều là bà con thân thích của ba Thẩm và người mẹ quá cố của Thẩm Đan. Bọn họ nghe nói Thẩm Đan sắp được gả vào gia đình ở thành phố liền rất tò mò muốn biết mặt mũi của chàng rể ra sao.

Sau khi biết Từ Thấm Hằng là người mù, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, có điều nhìn thấy ông nội Thẩm và ba Thẩm đều không có phản ứng khác thường, những người khác tự nhiên cũng không lắm mồm.

Nhưng Thẩm Đan biết, khi trở về bọn họ nhất định sẽ đem chuyện của cô và Từ Thẩm Hằng làm đề tài tán gẫu trong một thời gian dài.

Trong lòng Thẩm Đan ngược lại cảm thấy rất bình thường, chuyện này cũng không có gì to tát.

Lại qua một đêm, Thẩm Đan theo Từ Thấm Hằng quay lại Hải Thành, ngoài giấy tờ tùy thân, cô còn mang theo hộ khẩu gốc.

Sau khi trở lại Hải Thành, dường như chỉ trong một đêm, cả Thải Hồng Giai Uyển đều biết tiểu Từ sư phó ở phòng xoa bóp người mù chuẩn bị kết hôn.

Lili cả ngày đều bày ra bộ mặt đưa đám, còn Từ Thấm Hằng thì lúc nào trên môi cũng mang theo nụ cười, cho dù là ai vừa nhìn vào cũng biết tâm trạng của anh rất tốt.

Rất nhiều người trong tiểu khu khi nhìn thấy mẹ Từ đều không ngừng chúc mừng, mẹ Từ cười đến miệng cũng không ngậm được, liên tục nói với bọn họ đến lúc đó nhất định mời bọn họ ăn bánh kẹo cưới.

Từ gia bắt đầu chuẩn bị rất nhiều thứ, nào là đi xem ngày lành tháng tốt, nào là tìm nhà hàng tiệc cưới vừa ý, còn phải mua những món đồ cần thiết trong lễ cưới, nhỏ như bánh kẹo, thiệp mời, lớn như gia cụ.

Ba mẹ Từ và Từ Thấm Hằng cùng thương lượng, quyết định phòng tân hôn sẽ là 201, chỗ đó vừa được trùng tu hơn hai năm trước, mặc dù chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách nhưng đối với đôi vợ chồng nhỏ thì cũng đủ rồi, hơn nữa ba mẹ anh lại ở cách vách, vừa đảm bảo không gian riêng tư cho hai người, lại vừa có thể chiếu cố Từ Thấm Hằng lúc anh cần.

Phòng 201 vốn dĩ có ba sư phó ở, hiện giờ họ chuyển đến một phòng khác ở Thải Hồng Giai Uyển, đồ dùng gia cụ trong phòng cũng được đổi thành cái mới, chữ hỷ màu đỏ thẩm dán trên cửa kính, giường đôi mới tinh bên trên còn trải ra giường đỏ thẩm, căn phòng lập tức trở nên ngọt ngào ấm áp.

Từ Thấm Hằng một mình đứng trong phòng, anh không thường đến 201, lúc này trong phòng thay đổi rất nhiều, khiến hoạt động của anh có chút miễn cưỡng.

Tay của anh sờ qua chăn bông vẫn còn vương mùi mới tinh, sờ qua TV màn hình phẳng gắn trên tường, sờ qua mép bàn trang điểm anh cố ý chuẩn bị cho Thẩm Đan, chữ hỷ đỏ dán trên cửa kính, ngón tay Từ Thẩm Hằng tinh tế cảm nhận mép giấy cộm lên khỏi mặt kính, anh xoay người, nghĩ đến một ngày không lâu sau đó, nhịn không được liền nở nụ cười.

Sáng sớm, vào một ngày cuối tháng tư, Từ Thấm Hằng thức dậy rất sớm.

Anh mặc bộ quần áo đã chuẩn bị từ tối qua, áo sơ mi màu hồng nhạt kết hợp cùng áo khoác ngoài màu xám tro và họa tiết ca-rô, bên dưới là quần tây màu xám tro và giày da được lau kĩ đến mức sáng bóng.

Mẹ Từ giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, nắm lấy đầu vai anh quan sát, khen ngợi nói: “Con trai mẹ thật là đẹp trai nha.”

Từ Thấm Hằng hé môi cười một tiếng: “Mẹ, con đi đây.”

“Đi đi, lên cầu thang nhớ cẩn thận chút.” Vành mắt mẹ Từ không nhịn được đỏ lên, đem túi nhỏ đưa đến tay Từ Thấm Hằng, dõi mắt nhìn anh ra khỏi cửa.

Anh không dùng gậy dò đường, tay vịn lan can, từ từ đi lên lầu năm, sau đó gõ cửa phòng 501.

Thẩm Đan thay anh mở cửa, cô cũng sửa soạn một chút, gương mặt tròn trịa, đôi mắt sáng ngời, mái tóc dài xõa bên vai, cô mặc áo họa tiết ren màu trắng bên ngoài là bộ đầm dệt kim màu hồng, đây là đồ mà hai hôm trước Từ Thấm Hằng đưa cô đến khu mua sắm mua về.

Lúc ấy anh nói: “Em sắp làm cô dâu, nên mua cho mình mấy bộ quần áo mới.”

Nhìn Từ Thấm Hằng nho nhã tuấn lãng đứng trước mặt, tim Thẩm Đan nhảy lên liên hồi, cô kéo tay anh, cảm thấy tay anh rất nóng, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, thật ra, chính cô cũng không khác gì anh.

Từ Thấm Hằng đeo kính râm, anh hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

Thấm Đan gật đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vâng, em chuẩn bị xong rồi.”

Lúc đến đến cửa cục dân chính, Từ Thấm Hằng đột nhiên dừng bước. Thẩm Đan nghi ngờ nhìn anh, Từ Thấm Hằng lôi trong túi ra một chiếc túi gấm màu tím ra, thoạt nhìn túi gấm đã khá lâu đời, hoa văn thêu trên mặt túi có chút thô.

Thẩm Đan ngơ ngác nhìn Từ Thấm Hằng sờ soạng một hồi rồi lôi vật trong túi ra, chính là một cặp nhẫn vàng.

Chiếc nhẫn màu vàng óng, kiểu dáng rất cũ kỹ, Từ Thấm Hằng hình như có chút ngượng ngùng, anh kéo tay Thẩm Đan, nói: “Anh biết nên mua nhẫn kim cương cho em, nhưng mà…..đây là nhẫn tổ truyền của nhà anh, có lẽ nhìn nó không đẹp nhưng lại có ý nghĩa rất lớn, anh hy vọng em có thể nhận nó.”

“Thấm Hằng…”Thẩm Đan run sợ, cô cúi đầu lời còn chưa kịp nói hết thì anh đã đeo chiếc nhẫn vàng vào ngón áp út của cô, rất vừa vặn.

Anh lại đem chiếc nhẫn còn lại đặt vào tay cô, rồi đưa tay trái về phía cô.

Thẩm Đan phát hiện, chuyện cô cùng Từ Thấm Hằng kết hôn đã hoàn toàn thành sự thật.

Cô trấn tĩnh lại, cầm chiếc nhẫn trong tay, chậm rãi đeo vào ngón áp út của Từ Thấm Hằng.

Từ Thấm Hằng cảm nhận động tác của cô, môi khẽ mỉm cười.

Sau khi hai người đeo nhẫn cho nhau, Từ Thấm Hằng đột nhiên ôm Thẩm Đan một cái, anh ôm rất nhẹ, thấy Thẩm Đan không phản đối anh mới khẽ dùng lực, vững vàng đem cô ôm vào lòng mình.

Thẩm Đan nghe được Từ Thấm Hằng khẽ nói bên tai cô: “Đan Đan, anh rất vui sướng.”

Sau một tiếng đồng hồ, bọn họ nhận được giấy chứng nhận kết hôn, bên trong là hình hai người, đầu kề sát nhau, cười đặc biệt vui vẻ.

Tháng năm là thời gian Hải Thành đẹp nhất. Cây cối hoa cỏ hai bên đường đã sớm tỉnh lại sau giấc ngủ đông, cành non xum xuê, xanh mướt cả một dãy phố.

Bầu trời trong xanh, nhiệt độ mát mẻ, có rất nhiều cặp đôi lựa chọn thời gian này cũng nhau tiến vào lễ đường.

Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan cũng là một trong số đó.

Từ Thấm Hằng làm theo tập tục ở quê Thẩm Đan, tiệc cưới tổ chức ở thôn Ngũ Phúc suốt ba ngày ba đêm không nghỉ, anh còn tặng cho ba Thẩm mười vạn tệ tiền sính lễ, Thẩm Đan muốn từ chối Từ Thấm Hằng lại nói đây là điều phải làm.

Chính thức trở thành chàng rể, Từ Thấm Hằng liên tục bị thân hữu nhà Thẩm Đan chuốc say, ban ngày uống ban đêm ói. Thẩm Đan cả ngày mặc áo hỉ đỏ, mệt mỏi cả ngày buổi tối còn phải chiếu cố anh, mãi đến khi tiệc cưới kết thúc, đoàn người mới mệt mỏi quay về Hải Thành.

Trở về Hải Thành, tiệc cưới ở nhà trai được tổ chức ngay ngày hôm sau. Bởi vì thời gian gấp rút, Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan không có chụp ảnh cưới, cho nên trong tiệc cưới họ nhờ thợ chụp ảnh chụp nhiều ảnh một chút.

Thẩm Đan mặc áo cưới màu trắng, đây cũng là do Từ Thấm Hằng kiên trì muốn cô mặc.

Anh nói: “Cô dâu thì nhất định phải mặc áo cưới màu trắng, như vậy mới là đẹp nhất.”

Thật ra đối với anh mà nói, màu sắc và hình dạng của sự vật chỉ là những kí ức của hơn mười năm trước, anh chỉ có thể mơ hồ hồi tưởng lại, nhưng anh vẫn một mực kiên trì muốn cô mặc.

Lúc Thẩm Đan mặc áo cưới đứng trước mặt anh, Từ Thấm Hằng giơ tay chạm vào thắt lưng của cô, cô mang thai đã bốn tháng rồi nhưng bởi vì người quá gầy, bụng nhô ra cũng khó phát hiện, vòng eo của cô vẫn mảnh khảnh.

Thẩm Đan đứng soi gương bên cạnh Từ Thấm Hằng, cô cười “khanh khách” xoay một vòng, các cô gái từ nhỏ đều có giấc mơ được trở thành cô dâu, mà trong giấc mơ này không thể thiếu áo cưới màu trắng.

Thẩm Đan sửa sang lại tà váy rộng thùng thình của mình, cô ngẩng đầu nhìn Từ Thấm Hằng đứng bên cạnh, anh mặc bộ âu phục màu đen, cả người toát lên soái khí cao ngất, trên mặt vẫn đen kính râm, nhìn chẳng khác gì các anh chàng minh tinh Hàn Quốc.

Từ Thấm Hằng cảm giác được Thẩm Đan đang cao hứng, anh ôm lấy hông của cô, đột nhiên lấy hết dũng khí nói: “Bà xã, em nhất định là rất đẹp.”

Mặt Thẩm Đan lập tức đỏ lên, cô lại ngẩng đầu nhìn ảnh phản chiếu trong gương của cả hai, vóc dáng cô nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Từ Thấm Hằng giống như chim nhỏ nép vào người anh, cô cũng vòng tay ôm anh, nhỏ giọng nói: “Ông xã, anh còn đẹp trai hơn.”

Bận rộn cả ngày ở tiệc cưới, mãi đến 11 giờ đêm, Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan mới trở về nhà.

Thẩm Đan tốn một tiếng đồng hồ để tẩy trang, tắm rửa thay quần áo, xong xuôi cô trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Từ Thấm Hằng say tí bỉ nằm trên giường lớn.

Thẩm Đan thở dài, những ngày qua chắc chắn khiến anh mệt lắm rồi, cô đi đến đỡ anh ngồi dậy, giúp anh cởi âu phục, chuẩn bị bộ quần áo sạch rồi thúc giục anh đi tắm.

Nhưng không ngờ Từ Thấm Hằng không quen với không gian của phòng mới, anh lại đang say, không cẩn thận làm vỡ một cái ly đánh răng.

Nghe được âm thanh vỡ vụn truyền ra từ phòng tắm Thẩm Đan vội vàng chạy tới, cô đứng ngoài cửa kêu: “Thấm Hằng, Thấm Hằng! Anh không sao chứ?”

Qua một hồi lâu bên trong phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Đan gấp đến độ không biết nên làm thế nào, cuối cùng giọng nói trầm thấp của Từ Thấm Hằng truyền ra: “Không sao, anh làm vỡ một cái ly.”

“Anh đừng động vào, coi chừng đứt tay!” Thẩm Đan đứng ngoài cửa hô lên, “Lát nữa em sẽ vào thu dọn!”

“Ừm…”

“Thấm Hằng!” Thẩm Đan cắn môi, cuối cùng vẫn mở miệng, “Anh có cần em vào giúp một tay không?”

“…..”Anh lại im lặng không đáp, qua hồi lâu nói trả lời, “Không cần, em đi ngủ trước đi.”

Thẩm Đan đứng bên ngoài đợi một hồi, cho đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy lách tách cô mới khẽ nhấc chân bước về phòng ngủ.

Từ Thấm Hằng dựa lưng vào cửa phòng tắm đến ngẩn người, nước nóng ào ào chảy ở trước mặt, đầu ngón tay có chút đau đớn khiến anh tỉnh táo hơn chút.

Mấy ngày qua, Từ Thấm Hằng và ba mẹ đều dồn hết tâm tư vào chuyện cưới hỏi này, Thẩm Đan cũng không có bất cứ yêu cầu gì, mặc dù đã gửi đi mười vạn tệ tiền sính lễ, nhưng cuối cùng vẫn bị cô đem trả lại năm vạn tệ.

Cô cố ý trả tiền lại cho Từ Thấm Hằng, anh không chịu nhận cô liền khóc.

Cuối cùng Từ Thấm Hằng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý đem số tiền gửi vào thẻ tín dụng, khi cần thiết sẽ dùng đến.

Anh và cô quen biết cũng được một thời gian, cho dù là ngắn ngủi, nhưng Từ Thấm Hằng vẫn cảm nhận được, Thẩm Đan đối với anh đặc biệt. Chuyện cô lệ thuộc vào anh là không thể nghi ngờ, chẳng qua là việc lệ thuộc này rốt cuộc là vì cái gì: do cô cùng đường mạt lộ hay là bởi vì một nguyên nhân nào khác?

Nguyên nhân đó Từ Thấm Hằng không dám nghĩ đến, tiếp xúc mấy tháng, Từ Thấm Hằng biết tình cảm của mình đối với cô có thay đổi rất lớn, anh biết, anh thật sự thích cô.

Nhưng còn Thẩm Đan? Cô chịu gả cho anh, đến tột cùng và vì lí do gì?”

Từ Thấm Hằng không biết.

Nhưng mà anh cảm thấy, cho dù là vì cái gì, anh vẫn muốn đối xử với cô thật tốt, chăm sóc cho cô, vậy là đủ.

Anh nghĩ, đến một ngày nào đó tình cảm mà Thẩm Đan dành cho anh cũng sẽ thay đổi.

Anh cũng không hy vọng cô cô chỉ tạm thời dựa vào anh, anh hy vọng sẽ mãi được ở cạnh cô cho đến già.

Nhưng mà, đầu ngón tay không ngừng nhỏ xuống từng giọt chất lỏng dường như đang nhắc nhở anh, trong chuyện này có khả năng chỉ có một mình anh mơ tưởng.

Từ Thấm Hằng liếm máu ở đầu ngón tay, vừa tanh vừa mặn, anh thở dài, cẩn thận đi đến chỗ vòi sen, dùng nước rửa sạch máu.

Anh dò dẫm từ bước trên mặt đất, chân phải có thể chạm được mảnh vụn nằm rải rác.

Từ Thấm Hằng muốn thu dọn bãi chiến trường này nhưng lại phát hiện bản thân không thể làm gì.

Đến cuối cùng anh vẫn chỉ là một người mù.
Bình Luận (0)
Comment