Độc Nữ Lệ Phi

Chương 87

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Tạ Vân Lam lảo đảo chạy đến hàng rào bằng sắt bên cạnh, mừng rỡ nhìn người đang bước xuống, tới cứu nàng hay là tới thăm nàng?

Bất luận là gì thì cũng đều rất tốt, nàng không thể bị bắt giam ở đây, bị lão Điền ô nhục, nàng là Thế tử phi, là đích trưởng nữ của Tạ gia với thân phận tôn quý. Tương lai của nàng đang rất tốt đẹp.

Ánh đèn sau lưng khiến bóng dáng người nọ kéo dài ra, tay áo cùng làn váy đỏ tươi nhẹ nhàng phất nhẹ theo từng bậc cầu thang, còn cách xa hơn hai trượng, Tạ Vân Lam đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.

Nàng trợn to hai mắt, quỳ phịch xuống đất, gương mặt hoảng sợ: “Nương nương, không phải là thần, thần không làm, thần không ám sát nương nương, cũng không muốn hại Cố phu nhân, nương nương, thần không biết gì cả…”

“Không phải là ngươi?” Tuy là đang hỏi, nhưng rõ ràng giọng nói mang theo khẳng định, đôi mắt xinh đẹp của Cố Quý phi chỉ toàn là căm giận ngút trời, cũng vì nữ nhân ngu xuẩn này mà mình bị tấu chương của triều thần hành hạ đến mức cuộc sống hằng ngày khó mà yên bình.

Lời nói của những lão đầu kia mắng nàng còn sắc bén hơn mấy lão bà bán ngoài chợ, lại còn bao vây đuổi theo nàng ở trong cung, gặp được nàng liền hung hăng chất vấn.

“Nương nương, không phải là thần, thần đến Cố phủ dự tiệc, có một thị nữ tới tìm thần, muốn thần mở một cơ quan, nói là… Nói là nếu cơ quan này được mở thì sẽ có hoa mai rơi đầy trời như mưa, sẽ khiến nương nương vui vẻ, cho nên…”

“Ngươi dám giảo biện à! Trong Mai viên nào có cơ quan nào khiến hoa mai bay chứ? Rõ ràng là Nam Cung Thần bảo ngươi ra tay đúng không? Phủ Tấn Vương dám chống lại bổn cung, bọn họ tìm chết rồi! Còn ngươi nữa, kẻ nhiều chuyện phá bổn cung, nhất định không chết tử tế!”

Lúc này gương mặt của Cố Quý phi giống như Tu La bò lên từ địa ngục. Tạ Vân Lam khóc lớn: “Nương nương, thật sự là do một thị nữ ở Cố phủ mà, thần không lừa gạt nương nương!”

Cố Quý phi không nhịn được, run rẩy mở một tờ giấy ra trước mặt nàng ta: “Chữ của Nam Cung Thần, chữ ký cũng của hắn, ngươi dám chối cãi?”

Đột nhiên Tạ Vân Lam ngừng khóc: “Nương nương, đúng rồi, đây là do thị nữ kia đưa cho thần, nói là của Nam Cung Thần giao tới, thần… Thần không biết gì cả…”

“Ngươi cho rằng nói là do Nam Cung Thần thì ta sẽ thả ngươi sao?” Cố Quý phi cười ha ha một tiếng, “Bổn cung đang buồn phiền không tìm được lỗi của phủ Tấn Vương, ngươi tự đưa tới cửa, bổn cung cần phải cảm ơn ngươi đấy. Để xem, làm sao ngươi ra khỏi trại giam này được? Người đâu, để bổn cung nhìn nàng ta sống thật tốt, đừng để nàng ta chết!”

“Không, nương nương, đó là do Nam Cung Thần hại người, không phải là thần, là Nam Cung Thần, đúng rồi, là hắn!”

Cố Quý phi càng cười lớn: “Bổn cung ghét nhất tai vạ do mình lại phiền đến người khác, không phải ban đầu ngươi có tâm niệm gả cho Nam Cung Thần sao? Vì lý do gì mà bây giờ lại khai hắn ra? Đáng tiếc, ngươi hay hắn, bổn cung sẽ không bỏ qua ai!”

Tạ Vân Lam lập tức xụi lơ xuống đất, Cố Quý phi không buông tha, nàng còn có thể sống sao?



Vân Hi thừa dịp Mai viên của Cố phủ hỗn loạn, nàng cùng Thanh Y và Thanh Thường rời khỏi Cố phủ, trở lại Hi viên.

Mọi thứ trong viện đều như cũ, hai ma ma giữ cửa thấy nàng thì thay nhau vấn an, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương thấy Vân Hi bình an trở lại cũng rất vui vẻ, chẳng qua thấy Thanh Thường đi theo sau nàng thì lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dạng như muốn xé Thanh Thường ra.

Từ lúc Vân Hi chưa trở về, Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương đã hung hăng đánh một trận với Thanh Thường, lúc này thấy hai người có vẻ mặt u ám, Thanh Thường lập tức cúi thấp đầu không nói tiếng nào đi vào trong nhà.

Vân Hi đi vào trong phòng thay y phục thì Thanh Thường cũng đi vào theo.

Nàng quỳ phịch xuống trước mặt Vân Hi, đôi mắt hồng hồng, đau lòng nói: “Tiểu thư, là nô tỳ không tốt, không nên để tiểu thư ở Vương phủ rồi chạy mất.”

Vân Hi phất tay với Thanh Thường: “Ngươi cũng không nên tự trách mình, Vương gia của các ngươi cũng không phải là thần thánh, còn nữa, là ta… tự mình chạy ra khỏi Vương phủ, không liên quan đến ngài ấy.”

Hơn nữa, nàng còn tương kế tựu kế khiến Tạ Vân Lam vạn kiếp bất phục, có mất thì sẽ có được.

Khi trời về chiều tối, Vân Hi lại thay y phục của nam nhân rồi rời khỏi Tạ phủ theo đường địa đạo, nàng mướn một chiếc xe ngựa nhỏ đến tửu lâu Túy Tiên vừa mới trang hoàng xong.

Chưởng quỹ Phúc Sinh thấy nàng thì mừng đến mức vội vã chạy đến trước mặt nghênh tiếp: “Ngôn công tử đã tới? Mấy ngày rồi ngài không tới đây đó!”

Vân Hi gật đầu, nhìn xung quanh tửu lâu một lần rồi nói: “Được rồi, chọn vài người làm mồm miệng lanh lợi đi trên đường phát giấy truyền tin về ưu đãi của tửu lâu đi, chuẩn bị 18 tháng Chạp khai trương.”

“Ngài cứ yên tâm, công tử, tất cả người làm ở tửu lâu đều khéo ăn khéo nói, người xem tờ đơn nên viết thế nào? Ta sẽ dựa theo đó rồi phát ra ngoài.”

Phúc Sinh khoảng 50 tuổi, dáng dấp tròn béo đầy đặn, trông coi công việc rất cẩn thận, cũng có phương pháp để quản lý bọn tiểu nhị.

Trước kia, gia đình hắn từng bị chủ nợ đuổi bắt vì kinh doanh tửu lâu bị thua thiệt, lúc ấy Vân Hi vô tình thấy được, liền mời hắn tới Túy Tiên Lâu, còn sắp xếp trả hơn một ngàn hai tiền nợ giùm cho hắn.

Vì vậy cả nhà Phúc Sinh vô cùng cảm kích nàng.

Vân Hi đã sớm viết nội dung truyền đơn xong nên giao cho Phúc Sinh, hắn liếc mắt nhìn rồi sau đó cẩn thận nhét vào trong ngực. Hai người vừa nói chuyện vừa đi, thoáng chốc đã đến phòng khách của tửu lâu.

Ở bên trong phòng khách, Liễu di nương đã chờ trong đó từ sớm, Phúc Sinh đóng cửa lại rồi đi xuống lầu.

“Ngôn công tử, tìm ta gấp như vậy là có chuyện quan trọng gì sao?” Sau khi Liễu di nương thấy chưởng quỹ rời đi, lập tức đi thẳng vào vấn đề, trong phủ Tấn Vương, bởi vì chuyện Tạ Vân Lam bị bắt mà tâm tình của Nam Cung Thần không được tốt, cả người trở nên phiền não, thấy người nào cũng đều nổi giận với người đó.

Vì vậy, Liễu di nương không dám ở lại nơi này quá lâu: “Công tử, thời gian của ta có hạn, có chuyện gì thì ngài mau phân phó đi.”

Vân Hi cũng vội vàng nên liền nói: “Cố Quý phi đã tìm Tạ Vân Lam, Tạ Vân Lam sợ chết nên bảo Nam Cung Thần là chủ mưu, ngươi tiết lộ chuyện này cho hắn ta nghe đi.”

Đôi mắt Liễu Tình Nhu chớp chớp: “Chỉ sợ đột ngột nói về chuyện Tạ Vân Lam ở trong tù như vậy, Nam Cung Thần sẽ không tin tưởng, ngược lại còn nghi ngờ ta có dụng ý khác.”

Vân Hi cười nói: “Hắn sẽ tin, nếu như thật sự hắn hỏi làm sao ngươi biết chuyện này, ngươi cứ nói lão Điền trông coi ngục giam là họ hàng xa với Liễu gia, trong lúc trên đường mua phấn son thì vô tình gặp được, lão Điền nói chuyện rất nhiều nên vô tình lỡ miệng.”

Liễu Tình Nhu nhìn chằm chằm vào Vân Hi, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nàng quỳ phịch xuống trước mặt Vân Hi, còn dập mạnh đầu xuống: “Công tử, nếu như lần này có thể khiến Tạ Vân Lam chết đi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử.”

Vân Hi kinh ngạc mở to mắt nhìn, khóe môi hơi cong lên nói: “Ta nhớ ngươi có thù oán với nhà Nam Cung Thần, tại sao hận ý này lại chuyển lên người Tạ Vân Lam rồi hả?”

“Hận cả nhà Nam Cung Thần, nhưng càng hận Tạ Vân Lam hơn, công tử… Ngài có cách đúng không? Sẽ sắp xếp cho Tạ Vân Lam chết đi?” Mắt Liễu Tình Nhu đỏ lên, thế nhưng trên mặt tràn đầy hận ý.

Lần này Vân Hi không hỏi tại sao nàng ta lại hận, hận một cách điên cuồng, vẻ mặt giống như muốn xé nát đối phương thế kia thì cần hỏi gì nữa? Nàng ấy hận Tạ Vân Lam, vậy chuyện này dễ làm hơn rồi.

Vân Hi khẽ cười: “Liễu cô nương hận nàng ta, dường như muốn ăn cả thịt uống cả máu, tại sao lại để nàng ta chết nhanh như vậy?”

Liễu Tình Nhu ngẩn ra: “Ý của công tử là…”

“Ngươi truyền lời cho Nam Cung Thần là được rồi, Tạ Vân Lam không bao giờ có thể xoay mình được nữa. Nàng ta sẽ không chết, sẽ sống thật khỏe, vì nàng ta còn chưa thấy gương mặt thật sự của Nam Cung Thần mà.”

Lập tức, Liễu Tình Nhu trở về phủ Tấn Vương, nàng cố ý lơ đãng nói chuyện về Tạ Vân Lam với A Mẫu, còn nói trong lao, Quý phi thẩm vấn thì Tạ Vân Lam đã nói, đương nhiên người ra lệnh sau lưng mình chính là Nam Cung Thần.

Lúc đó, Nam Cung Thần đang đi tới viện Phù Phong, nghe được đoạn nói chuyện của hai người không sót chữ nào, gương mặt tuấn tú giận đến mức trở nên nhăn nhó, bàn tay nắm lấy một buội cây trong viện, bởi vì tức giận mà bẻ gãy đi mất.

Liễu Tình Nhu đẩy cửa phòng ra: “Người nào ở đó?”

Đến lúc nàng đi ra thì chỉ kịp thấy bóng lưng đang rời đi của Nam Cung Thần, tầm mắt rơi vào cành mai bị bẻ gãy, khóe môi nở ra nụ cười lạnh.



Trong địa lao của phủ Thuận Thiên, Tạ Vân Lam vô hồn ngồi co rúc ở trong góc tường, lão Điền kia không chỉ đoạt hết trang sức của nàng, đã vậy còn trút giận ba lần lên người nàng, tát nàng rất nhiều cái.

Nàng vừa lạnh vừa đói, vừa xấu hổ vừa giận, cha mẹ không đến thăm, chẳng lẽ Nam Cung Thần cũng không tới sao? Trong bụng nàng còn có hài tử của hắn mà, hắn không quan tâm một chút nào sao?

Phía trên, cửa chính của đại lao vừa bị đẩy ra, Tạ Vân Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên, cơ thể lại run lên lần nữa, trừ Cố Quý phi tới một lần, trong chốc lát lão Điền kia lại tới châm chọc rồi làm nhục thân thể nàng.

Từ từ ở trong tù mà không có ai đến cứu, nàng đã bắt đầu tuyệt vọng, cũng sợ nghe thấy tiếng cửa nhà tù vang lên rồi.

Nhưng lần này người tới không phải là lão Điền. Người kia mặt một bộ y phục màu đen, trên mặt cũng che bằng vải đen, sau lưng còn có bốn năm người mặt y phục màu đen như nhau.

“Các ngươi là ai?” Tạ Vân Lam cảnh giác nhìn những người đó, trực giác mách bảo, bọn họ không phải là người quản ngục. Nếu không thì sẽ không che mặt làm gì. Chẳng lẽ là cứu nàng ra ngoài? Là người của ca ca sao? Nghĩ tới đây nàng mừng rỡ nhào tới bên cạnh lưới sắt: “Có phải các ngươi tới cứu ta hay không?”

Người áo đen không nói gì, một người dẫn đầu nâng kiếm dùng sức chặt đứt khóa cửa, ổ khóa rơi trên mặt đất, cửa tù nhanh chóng mở ra.

Tạ Vân Lam mừng rỡ, quả thật là tới cứu nàng, “Đa tạ đã…” Chữ “cứu” còn chưa nói xong thì lưỡi kiếm sắt bén lại kề trên cổ nàng.

“Ta có nói để ngươi sống sao?” Người kia lạnh lùng mở miệng, từng chữ nói ra như tiếng kêu rít của quỷ trong địa ngục.

“Ngươi… Ngươi là…” Tạ Vân Lam kinh ngạc giật mình, nàng nghĩ tới hàng ngàn kiểu chết của mình, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới người trước mặt lại muốn giết mình, hắn cùng với nàng từng thân mật da thịt, từng liều chết triền miên, từng cả ngày dây dưa một chỗ. Ngay cả bây giờ nàng đang mang thai hài tử của hắn, nhưng hắn lại muốn giết nàng.

“Là ngươi? Nam Cung Thần, tại sao ngươi muốn giết ta?” Tạ Vân Lam kéo khăn che mặt của người trước mặt xuống, nàng muốn nhìn bản mặt xấu xa của tên qua cầu rút ván này.

Đột nhiên Nam Cung Thần nâng chân đá nàng ta ngã xuống đất, đôi mắt bên ngoài mặt nạ lạnh lùng như băng, cười ha ha một tiếng: “Tại sao ư? Từ lúc ta biết ngươi đẩy A Uyển đẩy xuống hố vôi, ta đã muốn giết ngươi rồi.”
Bình Luận (0)
Comment