Edit: Quan Vũ.
Hắn, một thân triều phục màu đỏ tía, tinh thần hăm hở, khôi ngô sáng sủa, ngọc thụ lâm phong, vô số nữ tử trong kinh chú ý.
Nghĩ rằng sau khi hắn nghe chuyện của Phàn Dương Vương phủ, vừa hạ triều cũng không hề về phủ mà lại vội vàng tới đây.
Long Túc Vân thấy dáng vẻ hăng hái ra mặt của Quân Khởi La, không có chút ủ rũ vì sắp gả ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ cho một người bệnh sắp chết, hơn nữa sau khi nàng nhìn thấy mình, thì bắt đầu thu lại nụ cười trên gương mặt, điều này không hề nghi ngờ khiến cho hắn cảm thấy hơi thất bại và phẫn nộ.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Dừng lại cách nàng hơn ba bước, Long Túc Vân hỏi bằng lời ít ý nhiều: “Từ đường Thẩm thị bị đốt trụi, dường như Quân tiểu thư rất phấn khởi?”
Quân Khởi La cười ngoài mặt, lòng không cười, trả lời: “An Vương cũng nói đó là Từ đường của Thẩm thị, nhưng mà bản tiểu thư họ Quân, thì tại sao phải đau buồn chứ? Còn nữa, không phải gả cho An Vương gia, bản tiểu thư cảm thấy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hẳn lên, tất nhiên là hứng khởi.”
Trong nháy mắt lửa giận trong Long Túc Vân được nhen nhóm, quả thực muốn bóp một phát cho Quân Khởi La chết luôn. Nhưng mà nhớ tới đây là cửa lớn của Phàn Dương Vương phủ, đành phải nhịn xuống. Lạnh giọng nói: “Nghe ngươi ta nói Từ đường của Thẩm thị bị cháy vì cả nhà Thẩm thị làm chuyện thất đức bị báo ứng, trái lại bản vương cảm thấy trong chuyện này sợ là có điều kỳ lạ. Dù sao bây giờ Quân tiểu thư cũng là vị hôn thê của Tấn Vương thế tử……”
Ngụ ý là Quân Khởi La không có khả năng phóng hỏa, nhưng Long Dận thì có.
“Ha ha ha.” Quân Khởi La cười lạnh nhìn sát Long Túc Vân: “Tấn Vương thế tử đúng là có bản lĩnh hơn An Vương, nếu không thì sáng hôm qua, bản tiểu thư đã chết oan ức rồi, ngươi nói đúng không? An, Vương, điện, hạ!”
Quân Khởi La đã biết được từ Long Dận, sáng sớm hôm qua Văn Phi phái ám vệ đi lấy mạng mình, Long Túc Vân là con trai bà ta, có lẽ cũng biết chuyện này.
Mặt khác, nàng còn biết thêm, đêm đó, hôm nàng từ hôn Long Túc Vân, Long Túc Vân đi gặp Văn Phi trước, sau đó mới đi gặp Long Triệt. Hắn nán lại trong ngự thư phòng rất lâu rồi mới đi ra, ngày hôm sau, Long Triệt lập tức hạ chỉ tứ hôn cho ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ nàng và Long Dận.
Trong lòng Long Túc Vân run rẩy, cũng không định so đo nàng so sánh bản lĩnh của mình và Long Dận.
Ban đầu, hắn không chắc Long Dận biết chuyện hôm qua mẫu phi mình phái người đi ám sát Quân Khởi La, bây giờ Quân Khởi La nói bóng nói gió, thì hắn chắc chắn rằng Long Dận đã biết rồi!
Quân Khởi La không hề chớp mắt nhìn chòng chọc vào Long Túc Vân, nhìn thấy tất cả những biểu cảm của hắn, nhếch miệng cười hơi trào phúng, nói: “Bài vị tổ tông bị hủy, đúng là chuyện rất không may mắn, An Vương điện hạ mau mau đi an ủi nhạc phụ tương lai của ngươi cho dễ chịu đi.”
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Nói rồi dắt theo Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi thẳng ra ngoài.
Long Túc Vân nhìn bóng dáng Quân Khởi La rời khỏi, nhíu chặt lông mày.
Đằng sau hắn, Phi Loan tùy mặt gửi lời, khẽ nói: “Điện hạ, Quân Khởi La gặp điện hạ không hành lễ, còn nhiều lần bất kinh với điện hạ, có muốn thủ hạ đi…… hay không.”
Câu nói kế tiếp, hắn thay bằng động tác cắt cổ.
Sau một lúc lâu, Long Túc Vân mới thu tầm mắt lại, khóa tay áo, nói: “Bây giờ nàng ta là vị hôn thê của Long Dận, chúng ta cũng không không biết rõ Long Dận có bố trí ảnh vệ bên cạnh nàng ta không, có lẽ không nên hành động thiếu suy nghĩ mới được.”
Nói xong, xoay người đi vào trong.
Mấy người ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ Quân Khởi La ra khỏi cửa lớn, đi không xa lắm, thì thấy một bóng người dùng khuỷu tay và đầu gối cố gắng bò lổm ngổm chậm chạp từ trong hẻm nhỏ ra, chặn đường mình đi.
Người nọ toàn thân dơ bẩn, không nhận ra là nam hay nữ, tóc rối bù xù dính trên đầu, cả người bốc lên mùi khó ngửi. Tứ chi của hắn mềm oặt, giống như bị người ta cắt đứt gân tay gân chân.
Chỉ thấy hắn nghiêng đầu, sững sờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Quân Khởi La, cũng không nói chuyện.