Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 127

"Cô nương này có phải là Cố lục tiểu thư hay không?"

"Ai nha, trời tối quá, ta nhìn không rõ mặt, nhưng có vẻ như rất giống! Ngoại trừ nàng ra có lẽ không có hài tử thứ hai, đúng không?"

"Đó chính là nàng!"

"Cố lục tiểu thư cố lên! Chúng ta xem trọng ngươi!"

"Lão Hồng, dừng lại đi. Ngươi xem trọng nàng mà lại đặt tiền cược ở trên người Cổ thánh nữ? Xem trọng nàng thì ngươi nên đổi đổi tiền cược đi thôi!"

"Ta không hối hận khi đặt cược. Mặc dù ca ca ta đặt tiền cược vào Cổ thánh nữ, nhưng trái tim ta vẫn hướng về Cố lục tiểu thư......"

"...... Các ngươi đều không phúc hậu, ta đã đặt tiền cược ở trên người Cố lục tiểu thư, đây mới là chân chính ủng hộ! Cố lục tiểu thư, ngươi nhất định phải thắng, ta đã đặt mười lượng bạc, một năm của cải của nhà ta!"

"......"

Phía dưới cãi cọ ầm ĩ, hăng hái khác thường. Bọn họ thích nhất là tiết mục cá mặn xoay người! Hơn nữa, vị Cố lục tiểu thư này còn không phải là cá mặn bình thường......

......

Tiếng la hét ầm ĩ phía dưới tất nhiên cũng truyền tới trên lầu, đôi môi nhợt nhạt của Cố Tích Cửu hơi cong. Nàng không nói chuyện, chỉ vươn một bàn tay đưa ra thủ thế "yên tâm", lập tức lại khiến cho phía dưới vang lên một trận hoan hô!

Bạn đầu Cố Tích Cửu muốn điệu thấp một chút, nhưng hiện tại nếu đã cao điệu, vậy đơn giản hãy cao điệu tới cùng!

Cổ Tích Tích tức giận đến nỗi cắn răng, lạnh lùng cười: "Tiểu hài tử chỉ thích làm dáng ngông cuồng, đợi lát nữa ngươi thua sẽ bị cắt cả đầu lưỡi!"

Cố Tích Cửu ngoái đầu nhìn lại, nói về ba chữ với nàng ta: "Ồ, đúng không?" Giọng điệu của nàng không chút để ý, thờ ơ lạnh lùng, tất nhiên là có ý khinh thường.

Cổ Tích Tích: "......" Nàng ta có một loại cảm giác đánh một quyền vào trên bông.

Mình sẽ không thua! Mình đường đường là thánh nữ, sẽ không thua một xấu nha đầu tóc còn chưa khô máu!

......Edit: Emily Ton......

Một đôi huynh đệ song sinh, khoảng mười bốn đến mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, rất đẹp.

Nhưng lúc này sắc mặt hai người đều trông tái nhợt, mới đi bộ vài bước đã bắt đầu thở hổn hển, bộ dáng suy yếu như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào. Phụ thân bọn họ theo sau, một vị quan to tam phẩm triều đình.

Vị quan to triều đình này trông rất hốc hác, mang theo hai đứa nhỏ muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng hai đứa nhỏ vừa mới rời khỏi sự nâng đỡ của tôi tớ thì bắt đầu ngã trái ngã phải. Sau khi bọn họ quỳ xuống thì rốt cuộc không đứng dậy được, căn bản không thể hành lễ ba quỳ chín lạy.

Tuyên Đế xua tay: "Vu Các lão, lệnh lang bệnh nặng, không cần thực hiện đại lễ, đứng lên đi."

Nhóm tôi tớ lúc này mới tiến lên nâng hai vị tiểu công tử ngồi xuống ghế trên.

"Vu Các lão, trẫm nhớ rõ hai tiểu tử này của nhà ngươi xưa nay đều tung tăng nhảy nhót, công phu cũng không tồi, một tháng trước còn được Cửu Tinh Tông tuyển chọn là đệ tử nội môn, vì sao bỗng nhiên biến thành bộ dáng này?"

"Bệ hạ, việc này một lời khó nói hết......" Vu Các lão có lẽ đã quá lo lắng cho hai đứa nhỏ, giọng nói run rẩy, ông mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra với hai đứa nhỏ của mình.

Thì ra sau khi hai đứa nhỏ được Cửu Tinh Tông lựa chọn, trong lòng vui mừng, cả hai lén trốn người nhà cùng nhau tiến vào rừng rậm hắc ám thám hiểm. Bọn họ đã mất tích ba ngày ba đêm mới thoát ra được. Nhưng sau khi thoát ra khỏi đó liền biến thành người câm, quay trở lại phủ cũng càng ngày càng trở nên suy nhược. Họ đã mời rất nhiều đại phu, nhưng không có một đại phu nào có thể tra ra nguyên nhân bị bệnh.

Tuyên Đế nhìn về phía Chu ngự y bên cạnh: "Ái khanh đã từng xem qua, ngươi nói như thế nào?"

Chu ngự y khom người nói: "Bệ hạ, mấy ngày nay thần đã hội chẩn qua cho hai vị công tử này. Thần xin lỗi vì mình bất lực, thật sự không thể xác định được nguyên nhân gây bệnh. Hai vị công tử ngoại trừ mạch tượng suy yếu, không thể tìm thấy điều gì bất thường, nhưng lại càng ngày càng suy yếu, ngay cả khi đã tiêu thụ hết tất cả các loại dược tẩm bổ cần thiết."
Bình Luận (0)
Comment