Tuyên Đế trực tiếp đứng lên: "Tốt! Rất tốt! Rất tốt! Tiểu Tích Cửu, ngươi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của trẫm!"
Ông quay đầu hỏi Hữu thiên sư Thiên Tế Nguyệt: "Thiên sư, như thế nào? Lần này là tiểu Tích Cửu thắng, đúng không?"
Ánh mắt Thiên Tế Nguyệt dừng ở trên người Cố Tích Cửu một lát, hơi gật gật đầu: "Cố lục tiểu thư thắng tuyệt đối!"
Người trên ban công còn đỡ hơn một chút. Rốt cuộc, trên đó đa số là quan viên trong triều, vì thế nội tâm tương đối ổn định. Khi Cố Tích Cửu hoàn toàn thắng lợi, bọn họ chỉ chúc mừng và vỗ tay.
Nhưng dưới lầu thì ngược lại. Phía dưới lầu đa số là dân thường áo vải, khi tin tức về chiến thắng của Cố Tích Cửu được truyền xuống, ngay lập tức hoan hô bùng nổ, một số người thậm chí còn đốt pháo bên đường. Đó không chỉ là sự náo nhiệt thường thấy.
Sắc mặt Cổ Tích Tích tái nhợt, đã tới lúc này rồi nàng ta không có lời nào để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tích Cửu bỏ lò luyện đan cực phẩm vào trong túi trữ vật.
Nàng ta rốt cuộc không còn mặt mũi ở lại đây lâu hơn, giơ tay huýt sáo, triệu tập tọa kỵ của mình là tiên hạc, thất vọng bay đi.
Cố Tạ Thiên hừ lạnh một tiếng: "Quá dễ dàng cho nàng!"
Cố Tích Cửu giơ tay uống một ly trà, không nói gì.
Dễ dàng sao?
Bề ngoài, lần đánh cuộc này Cổ Tích Tích xem như không mất đi cái gì, bởi vì tiền cược là của Tứ hoàng tử Dung Sở.
Nhưng nàng ta sẽ mất đi thanh danh, thanh danh thần y. Sau này nàng ta không thể hành tẩu như một thần y trên đại lục này nữa......
Với suy nghĩ như thế, nàng ta đã tổn thất rất lớn!
Lúc này thủ pháp cứu người của Cố Tích Cửu quá thần kỳ, Chu ngự y không nhịn được tiến lên lãnh giáo: "Cố tiểu thư, vậy hai vị công tử rốt cuộc đã trúng phải độc gì?"
Cố Tích Cửu lắc đầu: "Bọn họ không bị trúng độc, thậm chí cũng không bị bệnh. Tuy nhiên, bọn họ thật ra đã trúng phải một loại chú thuật."
Mọi người kinh ngạc, Tuyên Đế hỏi một câu: "Chú thuật gì?"
Cố Tích Cửu cười cười: "Thật ra, đó là một loại chú thuật tâm lý. Hai vị công tử ở trong khu rừng hắc ám chắc hẳn đã gặp phải người hoặc vật gì đó cổ quái, bị người ta hạ tử chú......"
Nhìn thấy mọi người không hiểu, Cố Tích Cửu dứt khoát nói ra toàn bộ nguyên nhân: "Tử chú thật ra là một loại chú thuật tâm lý. Người trúng chú lúc đầu sẽ bị buộc phải ăn vào một loại độc dược trí huyễn, khiến họ nhìn thấy được bộ dáng suy nhược đến chết của mình ở trong ảo giác. Chờ khi bọn họ tỉnh lại từ trong ảo cảnh, chú thuật sư sẽ thi chú một lần nữa đối với bọn họ......
Mặc dù loại độc dược trí huyễn này không độc chết người, nhưng có thể khiến người bị câm ba ngày, không thể cảm nhận được bàn tay của mình, cảm giác giống như bị tàn phế. Loại dược trí huyễn này vốn có tác dụng trong khoảng ba ngày, ba ngày sau sẽ tự động tiêu mất. Nhưng bởi vì lúc trước đã bị ám ảnh bởi tâm lý rất lớn, người trúng chú sẽ cực kỳ tin tưởng rằng chú thuật này thật sự sẽ giết chết bọn họ, thậm chí đến chết cũng không thể nói ra bí mật này. Dưới sự ảnh hưởng của bản thân, họ sẽ dần dần đánh mất chức năng của cơ thể...... Cho đến ngày quy định tử vong của chú thuật."
(Lưu ý của tác giả: Loại chú thuật này không phải hoàn toàn là lời nói bừa của tác giả, nó thật sự tồn tại ở trong xã hội thật ngày nay. Nó có ảnh hưởng tâm lý rất phức tạp......)
Bởi vì người bị thi chú sẽ bị ảnh hưởng tâm lí, cảm thấy bản thân mình chắc chắn phải chết, vì vậy loại chú thuật này vô cùng khó giải.
Trừ phi người phá chú là người thạo nghề, hơn nữa am hiểu dùng độc, ngoài ra còn am hiểu tâm lý chiến đấu.
Phải khiến người trúng chú tuyệt đối tin tưởng nàng, trải qua một loạt hướng dẫn của nàng, lúc đó mới có thể đạt được hiệu quả tương ứng.
Những triệu chứng gây ra bởi loại dược trí huyễn này rất giống với một loại độc cực phẩm, bề ngoài không thể phân biệt được.
Vì vậy Cổ Tích Tích mới cho rằng, hai huynh đệ này đã trúng loại độc cực phẩm kia. Giải dược nàng dùng thật ra cũng là một loại độc dược. Nếu như huynh đệ kia thật sự đã trúng loại độc cực phẩm này, lấy độc trị độc vừa lúc có thể giải quyết hoàn toàn.