Cưới làm vợ, trốn làm thiếp. Những hành vi của nàng ta cũng đúng là hành vi của thiếp thị, hắn không hề làm sai.
Nhiều nhất, sau khi cưới đôi hoa tỷ muội này vào cửa, hắn sẽ nghĩ cách giúp Cố Thiên Tình, khiến hai tỷ muội này có cùng địa vị......
Trong lòng hắn đã tính toán rõ ràng, vì vậy căn bản không nhìn thấy được Cố Thiên Tình đang lắng nghe cuộc nói chuyện bên này từ cách đó không xa.
Nữ nhân này vẫn rất biết điều, cho dù trong lòng nàng ta đang cảm thấy khó chịu, lúc này cũng không dám gây sự......
Hắn không nhịn được nhìn về phía Cố Tích Cửu, muốn nhìn xem nàng sẽ có phản ứng gì khi nghe được tin tức này.
Cố Tích Cửu không hề có phản ứng. Nàng ôm cánh tay đứng ở nơi đó, đôi mắt lạnh lùng lấp lánh, phản chiếu ánh trăng trên bầu trời.
Trên người nàng có cảm giác ớn lạnh, khiến Dung Ngôn cảm thấy sợ hãi không thể giải thích!
Cố Tích Cửu có chút không kiên nhẫn, Lư Vương gia vì sao vẫn chưa tới? Nếu ông ta không tới, những người ở đây có thể sẽ rời đi!
Trong đêm hôm đó nàng gặp ông ta, rõ ràng đã nói với ông ta hãy chọn thời điểm náo nhiệt và có nhiều người nhất, nói ra chuyện kia! Nếu không, hoàng đế sẽ bao che cho nhi tử, chuyện này sẽ không giải quyết được gì, cũng không thể báo thù được cho con mình......
Nàng vừa mới nghĩ tới điều này, từ dưới lầu đã vang lên tiếng chân vội vàng, trong chớp mắt một giọng nói cao vút đã vọt tới gần Vạn Tinh Lâu: "Bệ hạ, thần có việc khởi tấu! "
Giọng nói rất to và rất rõ ràng, trực tiếp truyền tới trên lầu......
Trên trán Tuyên Đế nổi lên gân xanh. Ông còn chưa kịp nói câu nào, một số người đã rẽ đám đông dưới lầu, vọt lên trên lầu giống như một cơn gió xoáy ——
Cố Tích Cửu xoay chén trà trong tay một vòng, mỉm cười.
Trò hay chân chính rốt cuộc sắp bắt đầu!
Một người trong số đó đang vọt tới từ dưới lầu đúng là Lư Vương, thân ca ca của Tuyên Đế, phụ thân của Nhạc Hoa Hầu Dung Nghi đã bị Cố Tích Cửu dùng một cây trâm đâm chết!
Ông ta khí thế ngất trời gầm gừ từ dưới lầu: "Bệ hạ, thần đã tra ra được thủ phạm giết hại con ta, cầu xin bệ hạ hãy làm chủ cho vi thần!"
Bá tánh dưới lầu vốn dĩ chuẩn bị giải tán, vừa nghe thấy Lư Vương nói như vậy, bọn họ lại lần lượt tập trung lại.
Lư Vương rất nhanh đã lên tới trên lầu, đi cùng với ông ta còn có Hình Bộ thị lang, Đại Lý Tự tự thừa, Hỗ đại nhân của Tông Nhân Phủ, cùng với một số dân thường khác.
Cố Thiên Tình vốn đang xem xét mình nên làm gì bây giờ, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy mấy tên thường dân kia, mặt đẹp bất chợt biến đổi!
Trong mấy người này có hai người mà nàng ta rất quen thuộc, đã từng là tâm phúc của nàng ta. Bọn họ chính là những người nàng ta đã sai bảo làm chứng cho sự tình Cố Tích Cửu vụng trộm......
Nàng ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dung Ngôn!
Hắn từng nói đã diệt khẩu hai người kia! Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?!
Sắc mặt Dung Ngôn cũng trở nên tái nhợt, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm ở trong ống tay áo!
Hắn rõ ràng đã mua được lao đầu trong thiên lao mà thần không biết quỷ không hay, chấm dứt hai người kia! Vì sao bọn họ vẫn còn sống?
Trong lòng hắn mơ hồ dâng lên cảm giác không ổn, giống như đại nạn đang ở ngay trước mắt!
Dự cảm của hắn không sai, bởi vì Lư Vương vừa đi lên đã dùng ánh mắt giống như chim ưng nhìn hắn chằm chằm!
Ông ta buột miệng nói: "Bệ hạ, giết chết Nghi nhi nhà ta không phải người nào khác, đó đúng là thập nhị hoàng tử Dung Ngôn!"
Mọi người ở đây người đều giống như một con gà gỗ ——
Dung Ngôn ngẩn ngơ tất nhiên hô to oan uổng, nhưng lần này Lư Vương tới đây chắc chắn đã có sự chuẩn bị, các loại nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết, mỗi một chứng cứ đều cực kỳ bất lợi đối với hắn!
Những gì Dung Ngôn cố tình dấu diếm lần lượt được nói ra.
Ví dụ như những cuộc ân oán cá nhân của hắn: Nhạc Hoa Hầu đã từng nhục mạ hắn ở trước mặt mọi người, bắt hắn chui qua đũng quần. Hắn say rượu nói thề, sớm muộn gì cũng sẽ giết chết Dung Nghi, để đối phương biết được lợi hại. Ngay cả nhân chứng cũng có mặt bên cạnh để làm chứng cho những gì hắn đã nói.