Cố Thiên Triều ngây người ngẩn ngơ, còn chưa kịp nói câu nào, Cố Tạ Thiên đã xoay người rời đi.
Cố Thiên Triều ở trong phòng mình băn khoăn một lát, biết bản thân mình không có cách nào có thể tra xét được Cố Tích Cửu nơi đó.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi viết gì đó, triệu tập thanh điểu (chim màu xanh) chuyên dùng để liên lạc với sư môn. Thanh điểu kia nuốt lá thư vào trong bụng, vỗ vỗ cánh, bay đi giống như tia chớp.
Tốc độ của loài chim này cực nhanh, một ngày có thể bay qua ngàn dặm, hắn tin tưởng phong thư hắn viết chỉ trong một ngày sẽ rơi vào trong tay sư phụ......
Đến lúc đó sư môn sẽ phái cao thủ tới đây hàng yêu trừ ma!
Nếu Cố Tích Cửu không phải mượn xác hoàn thì tốt, nếu phải, khẳng định sẽ bị cao thủ trong sư môn của hắn vạch trần!
......
Đêm đã khuya, Cố Tích Cửu mãi vẫn không buồn ngủ.
Nàng lăn qua lộn lại ở trên giường, Thương Khung Ngọc rốt cuộc không nhịn được: "Ngươi là cái bánh nướng rán hay sao? Hôm nay rốt cuộc đã thắng, hưng phấn quá nên không ngủ được?"
Cố Tích Cửu dứt khoát ngồi dậy: "Hưng phấn cái gì, ta đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì bây giờ."
"Còn có thể làm gì bây giờ? Hiện tại ngươi chính là người nổi bật nhất, lão hoàng đế kia cũng rất coi trọng ngươi, lão cha tiện nghi kia của ngươi cũng bắt đầu đối xử tốt với ngươi. Ngày lành của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu, có gì mà phải buồn phiền?" Thương Khung Ngọc đã khôi phục hình dáng ban đầu ở trên cổ tay của Cố Tích Cửu. Đương nhiên, nó vẫn ủy khuất thu liễm ánh sáng lại.
Cố Tích Cửu hơi lắc đầu: "Sự tình không đơn giản giống như ngươi nghĩ như vậy. Cố Tạ Thiên sinh lòng nghi ngờ, vị hoàng đế kia chỉ sợ cũng sẽ động lòng nghi ngờ. Hiện tại, có lẽ đang điều tra ở sau lưng ta!"
"Như thế nào? Ngươi sợ?"
"Sợ?" Cố Tích Cửu cười khúc khích: "Đời này của ta còn không biết sợ gọi là gì!"
"Tốt, có khí phách!" Thương Khung Ngọc khích lệ nàng: "Đúng rồi, hiện tại ngươi xem như đã báo thù xong cho nguyên chủ, có muốn dâng hương cầu nguyện, an ủi linh hồn nàng ấy trên trời có linh thiêng một chút hay không?"
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Nếu như nàng ấy có linh thiêng, tự nhiên sẽ nhìn thấy tất cả, còn cần ta cúng bái nói với nàng ấy nữa sao?"
"Cần!" Thương Khung Ngọc nói: "Chủ nhân, ngươi tốt nhất nên cúng bái nàng ấy một chút, như vậy nàng ấy mới có thể nhắm mắt, ngươi cũng có thể......" Nói tới đây, nó bỗng nhiên dừng lại không nói thêm nữa.
Cố Tích Cửu nhạy cảm nhận thấy được trong lời nó nói có ẩn ý: "Ta mới có thể cái gì?"
"Ngươi mới có thể...... mới có thể an tâm dùng thể xác này. Đây dù sao cũng là thân xác của nàng ấy. Nàng ấy chết ủy khuất như vậy, hiện tại ngươi đã báo thù giúp nàng ấy, an ủi nàng ấy một chút cũng không sai."
Đúng là như thế!
Cố Tích Cửu cũng rất dứt khoát, đơn giản nhảy xuống giường, lệnh cho thị nữ bên ngoài chuẩn bị đồ thắp hương.
Thị nữ hiện tại làm việc rất có hiệu suất, rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng. Trong thời gian một chén trà nhỏ, các nàng đã chuẩn bị một bàn trái cây và những thứ cần thiết.
Lúc này, ánh trăng đang tỏa sáng rực rỡ, gió lạnh phơ phất.
Cố Tích Cửu đốt ba nén hương, cắm vào trong lư hương, sau đó sai người đốt tiền giấy, đứng ở nơi đó mặc niệm vài câu.
Tiền giấy đang cháy ở trong chậu than, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới, cuốn những khói bụi của tiền giấy lên không trung, sau đó bay mất không thấy......
Thị nữ đang giúp nàng dâng hương hô nhỏ: "Phu nhân hiển linh!"
Cố Tích Cửu không nói mình đang cúng bái ai, vì vậy bọn thị nữ vẫn luôn cho rằng nàng đang cúng bái La Tinh Lam là phu nhân lúc trước của tướng quân.
Cố Tích Cửu tất nhiên sẽ không giải thích gì, nàng nhìn đống tro tàn bay lên không trung giống như một đám mây, trong lòng có chút cảm giác quái dị.
Giống như nàng thật sự nhìn thấy nguyên chủ Cố Tích Cửu an tâm nhắm con ngươi lại, xoay người bay đi......
Nàng quay trở lại phòng trong, Thương Khung Ngọc một lần nữa quay lại trên cổ tay của nàng, hào hứng hỏi nàng: "Chủ nhân, hiện tại ngươi có cảm giác gì? Có phải có cảm giác trên người thoải mái hơn một chút hay không?"