Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 206

Cố Tích Cửu gần như không hề suy nghĩ, lập tức muốn thuấn di, không ngờ nàng vừa mới thực hiện được nửa động tác, một bàn tay đã đáp ở trên vai nàng, một giọng nói vang lên từ phía sau nàng: "Bắt được nàng!"

Giọng nói từ tính êm tai quen thuộc, cả người Cố Tích Cửu cứng đờ!

Nàng chậm rãi xoay người, thấy phía sau mình đang đứng một người. Một thân áo tím phất phới, mái tóc dài rũ xuống, mắt hồ ly trên đai buộc trán hơi hơi lóe sáng.

Tay hắn vẫn đáp ở trên vai nàng, lực đạo không lớn, nhưng lại khiến nàng không thể dùng thuật thuấn di.

Tả thiên sư!

Hay là hắn cũng biết thuật thuấn di?

Không ngờ hắn lại xuất hiện đột ngột như thế!

Ngón tay Cố Tích Cửu nắm chặt ở trong ống tay áo!

Hơi thở của nàng đã thay đổi, định vị phù đã bị tẩy rửa, nàng lại hoá trang thành bộ dáng này, Tả thiên sư rốt cuộc đã căn cứ vào đâu để tìm được nàng?!

"Thật xấu xí! Nàng thật sự càng ngày càng không ra gì." Đế Phất Y nhìn vào thân hình mập ú của nàng, mở miệng. Hắn không nỡ nhìn thẳng vào hai hàng ria mép của nàng. Đầu ngón tay loé lên ánh sáng, trực tiếp bao phủ khuôn mặt Cố Tích Cửu......

Một lát sau, ánh sáng tan biến, Cố Tích Cửu vẫn mang thân hình tiểu viên ngoại mập mạp, chỉ có hai hàng ria mép đã biến mất.

Đế Phất Y: "......" Hắn quả thực rất buồn bực, ngón tay chỉ về phía mặt nàng: "Nàng đã dùng thứ gì để dịch dung vậy?"

Hắn vừa rồi dùng ánh sáng có thể rửa sạch các loại dịch dung, chưa từng thất bại, không ngờ lần lại không có hiệu quả ở trên mặt nàng!

Cố Tích Cửu quay mặt qua một bên, thô lỗ nói: "Ta đây là trời sinh như thế! Ngươi là ai? Vì sao lại chạy vào trong xe của ta? Lăn......"

Mấy lời phía sau còn chưa nói hết, môi nàng đã bị một ngón tay của hắn đè lại......

Cố Tích Cửu sững sờ!

Nàng giơ tay muốn gỡ ngón tay đối phương ra, không ngờ tay nàng vừa mới vừa động, nàng đã bị đối phương điểm huyệt đạo. Nàng thẳng tắp đứng ở nơi đó, giống như một khúc gỗ.

Ngón tay hắn vẫn còn ở trên môi nàng, mang theo mùi hương thoang thoảng. Mùi hương kia có lực mê hoặc nhân tâm, dường như có thể theo hô hấp tiến vào trái tim, khiến trái tim nàng khẽ run rẩy.

May mắn thay, khi hắn điểm huyệt đạo, ngón tay cũng rời khỏi môi nàng. Nếu không, Cố Tích Cửu không thể khống chế nổi, chắc chắn sẽ há mồm cắn hắn!

Ngón tay hắn bắt đầu vuốt ve ở trên mặt nàng.

Thứ dùng để dịch dung trên mặt Cố Tích Cửu mỏng như làn da, cũng có cảm giác, cũng sẽ mặt đỏ, gần giống như đúc làn da chân thật.

Lòng bàn tay hắn vuốt ve ở trên mặt nàng, dường như mang theo một chút kiều diễm ái muội nói không nên lời.

Cố Tích Cửu lần đầu tiên bị người sờ như vậy, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên!

"Bỏ tay ngươi ra!" Nàng cắn răng quát khẽ, dùng giọng nói vốn có của mình mà không phải là giọng nói nam nhân thô ráp.

Đế Phất Y rũ mắt nhìn nàng: "Ồ, dùng giọng nói thật?"

Cố Tích Cửu biết hắn đã nhận ra mình, vì thế không cần che dấu nữa. Màng nhìn hắn lạnh giọng nói: "Chưa đầy một ngày, các hạ đã dùng linh lực truy tìm ta. Không sợ độc phát biến thành hoạn quan?"

Hắn thật sự cho rằng nàng đã lừa hắn?

Cổ mà nàng đã hạ thực sự có hiệu quả này!

Đế Phất Y mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Không sợ! Bảo bối, nếu bổn tọa biến thành hoạn quan, người xui xẻo chính là nàng. Đương nhiên, với điều kiện là nàng phải toàn mạng xông ra khỏi khu rừng hắc ám."

Hắn bế ngang nàng lên: "Bây giờ trở về cùng bổn tọa trước."

Hắn ôm nàng đi nhanh ra khỏi xe ngựa.

Vì thế, xa phu kia lại nhìn thấy một cảnh cả đời khó quên.

Vị Tả thiên sư khuynh tuyệt thiên hạ ôm một tiểu viên ngoại tròn vo ở trong lòng ngực ra khỏi xe ngựa ——

Chẳng những mã phu trợn mắt há hốc mồm, ngay cả những thủ hạ của Tả thiên sư đối diện cũng há hốc mồm.
Bình Luận (0)
Comment