Long Tư Dạ nói: "Ta đây sẽ đi lấy nó." Hắn vừa đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Cố Tích Cửu, rõ ràng có chút không yên tâm.
Cố Tích Cửu cười: "Không yên tâm về ta? Ta đây sẽ đi cùng ngươi." Nàng cũng đứng lên.
Nhưng nàng vừa mới vừa đứng lên, bàn tay đã bị người giữ lại.
Đế Phất Y cười nhạt: "Đi lấy rượu mà thôi, cần dùng tới hai người sao?" Khóe môi hắn tươi cười, nhưng trong ánh mắt hình như lại có chút lạnh lẽo.
Cố Tích Cửu cười lạnh trong lòng một tiếng. Đây có phải là dấm hay không?! Đúng thật là đoạn tụ!
Đế Phất Y nắm chặt cổ tay nàng, Cố Tích Cửu tự biết tránh cũng không thoát, vì thế xua xua tay: "Long tông chủ, ngươi hãy tự mình đi lấy đi. Tả thiên sư đại nhân có lẽ sợ chúng ta cùng nhau bỏ trốn, vì vậy muốn giữ ta lại......"
Long Tư Dạ cứng người, liếc mắt nhìn Đế Phất Y một cái: "Nếu đã hứa sẽ làm thí nghiệm, các hạ chắc là sẽ không tiếp tục khiến nàng khó xử?"
Đế Phất Y nói giọng mơ hồ: "Bổn tọa tạm thời không muốn làm khó với nàng, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục dong dài thì khó nói......"
Vì thế Long Tư Dạ quả nhiên không dong dài nữa, xoay người rời đi.
Cố Tích Cửu vẫn luôn nhìn bóng dáng Long Tư Dạ, ánh mắt có chút phức tạp.
Cổ tay đột nhiên căng chặt, khiến nàng có chút đau đớn. Cố Tích Cửu ngoái đầu nhìn lại, tránh qua một bên: "Các hạ nắm tay ta đau!"
Đế Phất Y nới lỏng bàn tay, nhưng vẫn không buông nàng ra: "Bảo bối, thật không hay khi tán tỉnh nam nhân khác ở trước mặt hôn phu, đúng không? Xem bổn tọa giống như người chết?"
Cố Tích Cửu nhếch miệng: "Cung chủ nghĩ Tích Cửu là đồ ngốc sao? Theo như lời cung chủ, hôn ước này căn bản là giả!"
"Sao nàng lại nói như vậy?"
Cố Tích Cửu nhìn lướt qua chiếc nhẫn đeo trên ngón út đang phát sáng của hắn.
"Chiếc nhẫn các hạ đang đeo căn bản không phải là tín vật đính ước, mà là hắc phát cổ!"
Đế Phất Y nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn nàng một cái, cười: "Bảo bối, nàng rất hiểu biết! Nhưng, nàng đã từng nhìn thấy hắc phát cổ là ngọc đen hay chưa? Theo như lời nàng nói, chiếc nhẫn này chẳng phải là dùng tóc đen bện thành hay sao?"
"Ai biết được có phải các hạ dùng thủ thuật che mắt hay không?" Cố Tích Cửu lạnh lùng nói.
Đế Phất Y thở dài: "Xem ra nếu bổn tọa không tìm ra được chiếc nhẫn kia, nàng sẽ không chịu thừa nhận hôn sự này?"
Cố Tích Cửu tự rót cho mình một chén trà, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Nó vốn là giả, ngươi muốn ta thừa nhận cái gì?"
"Có phải bởi vì Long Tư Dạ?" Giọng nói của Đế Phất Y hơi lạnh.
Cố Tích Cửu cười cười không nói gì.
Nàng không nói lời nào chẳng khác gì thừa nhận. Đế Phất Y cau mày, lạnh giọng: "Nàng và hắn không có khả năng!"
Chết tiệt, rốt cuộc cũng lộ ra đuôi cáo?!
Ta và hắn không có khả năng, ngươi và hắn thì có khả năng sao?!
Cố Tích Cửu xoay chén rượu đang cầm trong tay, hỏi lại một câu: "Ồ, phải không?"
Nàng lại cười một cái: "Thật ra, ngay cả khi hôn ước theo lời các hạ nói là đúng, chúng ta cũng không có khả năng. Nếu ta là đệ tử thiên bẩm, trong vòng hai năm ta tuyệt đối sẽ không bước vào rừng rậm hắc ám một bước! Nếu ta không phải là đệ tử thiên bẩm, có lẽ ta cũng sẽ bỏ mạng ở trong đó, gần như không có khả năng ra ngoài. Hôn ước này xem như không được thành lập. Vì vậy hôn ước giữa ta và các hạ là không khả thi, căn bản không cần để ý."
Ánh mắt Đế Phất Y lung linh nhìn nàng: "Nàng thực sự phản đối hôn ước này?"
Cố Tích Cửu không hề phủ nhận: "Không sai!"
Đế Phất Y: "......"
Hắn cười: "Nàng cũng biết, trên đời này có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho bổn tọa mà không thể được?"
Cố Tích Cửu tươi cười: "Vậy chúc mừng các hạ có giá ở trên thị trường như thế, các hạ có thể chọn nữ tử mình thích trong đó để cưới làm vợ."