Thật kỳ lạ, nàng nhớ rằng mình đã cắn rách môi hắn, hiện tại vì sao không thấy được một chút miệng vết thương trên đó? Cũng không nhìn thấy bất kỳ vết máu nào......
Nhớ tới đôi môi vừa rồi bị hắn chà xát không kiêng nể gì ——
Cố Tích Cửu lập tức đỏ tai!
Nàng thậm chí không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng.
Đây chân chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!
Mặc dù kiếp trước nàng thích Long Tích, nhưng hai người chỉ giống như tình thầy trò. Nàng và Long Tích không hề có sự thân mật giữa hai người yêu nhau, ngay cả nắm tay cũng cực kỳ hiếm thấy......
Hiện tại nụ hôn đầu tiên của nàng cứ như vậy dễ dàng mất đi!
Càng tệ hơn chính là, người hôn nàng thậm chí còn không được xem là bằng hữu của nàng!
"Vì sao lại đột nhiên —— hôn ta?" Cố Tích Cửu không muốn vòng vo với hắn, dứt khoát hỏi thẳng.
Đế Phất Y có lẽ không ngờ nàng sẽ thoải mái hỏi thẳng như vậy. Hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó cười cười, vặn lại: "Nàng thử đoán xem?"
Đoán cái gì?! Làm sao nàng biết được những điều điên rồ mà hắn đã làm?
Không đúng!
Thuật thuấn di của nàng!
Thuật thuấn di của nàng dường như được khôi phục sau khi bị hắn hôn, chẳng lẽ nụ hôn của hắn có công hiệu giải chú?
Đây là giả thiết kỳ lạ gì vậy?!
Nàng nhướng mày: "Vì để ta có thể sử dụng thuật thuấn di?"
"Thông minh!" Đế Phất Y khen nàng, vô tình thừa nhận phán đoán suy luận của nàng.
Cố Tích Cửu nổi gân xanh trên trán, liếc mắt đánh giá trên dưới hắn một cái: "Chẳng lẽ khi các hạ muốn cởi bỏ phong ấn thuật thuấn di của người khác, đều sẽ dùng biện pháp này?"
Nụ hôn kia của hắn quá không đáng giá tiền!
Đế Phất Y lắc lắc ngón tay: "Cũng không phải, trên thế giới này chỉ có một vị sẽ có loại pháp thuật cổ quái đó." Nói cách khác, nàng là người duy nhất hắn hôn vì lý do đó.
Cố Tích Cửu nghẹn ngào, nhất thời nói không nên lời.
Đế Phất Y nhìn nàng, chậm rãi mở miệng: "Bảo bối, mặc dù hôn môi nàng là bất đắc dĩ, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ hài tử, nếu muốn bổn tọa phụ trách......"
"Ta sẽ không cần ngươi phụ trách!" Cố Tích Cửu ngắt lời hắn, dứt khoát cự tuyệt.
Đế Phất Y: "......"
Hắn cười như không cười nhìn nàng: "Không cần bổn tọa phụ trách? Nàng sẽ không để bụng?"
Mặc dù hắn đang cười, nhưng nụ cười kia lại chưa đạt tới ánh mắt, bốn phía dường như tràn ngập ấm áp.
Cố Tích Cửu cứ như vậy tiếc nuối vứt bỏ nụ hôn đầu tiên, nhưng nàng lại không nghĩ chỉ vì một nụ hôn sai lầm liền trói buộc cả cuộc đời mình! Hơn nữa, nàng và Tả thiên sư thậm chí không được xem là bằng hữu......
Nàng không quên hắn là người vẫn luôn truy đuổi nàng, muốn ném nàng vào trong rừng rậm hắc ám tự sinh tự diệt!
Cho tới bây giờ nàng cũng không đoán ra được suy nghĩ của vị thiên sư này. Mặc dù thí nghiệm đệ tử thiên bẩm là chức trách của hắn, nhưng hắn cũng quá tận tâm! Quả thực tận tâm đáng sợ.
Nàng liên tiếp chạy trốn nhiều lần như vậy, đều bị hắn bám riết không tha truy bắt trở về!
Dường như hắn rất bị ám ảnh về chuyện ném nàng vào trong rừng rậm hắc ám. Nếu không ném được nàng vào đó, quả thực sẽ khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên......
Bởi vì hắn ghen tỵ?
Hắn ghen tỵ vì Long Tư Dạ đối xử rất tốt với nàng?
Dường như lý do này là lý do hợp lý duy nhất trong thời điểm hiện tại.
Chẳng lẽ nụ hôn vừa rồi của hắn, chẳng những phá vỡ phong ấn thuật thuấn di của nàng, còn muốn trói buộc nàng? Khiến nàng không có khả năng ở bên Long Tư Dạ?
Thật ra, nếu hắn muốn hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của Long Tư Dạ, chỉ cần trực tiếp giết nàng là được. Vì sao phải vất vả như vậy? Hắn không mệt hay sao?
Trong đầu Cố Tích Cửu suy ngẫm tất cả những điều có thể xảy ra. Sau đó nàng lại nghĩ tới mỹ nhân trong quan tài băng kia. Dường như Long Tư Dạ có thể thực hiện được chiêu hồn thuật, một khi có đầy đủ điều kiện, hắn có thể hồi sinh mỹ nhân trong quan tài băng kia......
Vì vậy, ở trong cảm nhận của Đế Phất Y, có lẽ giết nàng cũng trở nên vô dụng, bởi vì Long Tư Dạ vẫn có thể khiến nàng sống lại lần nữa....