Bà ta đỡ lan can khán đài vô vọng nhìn đám người phía dưới, ánh mắt đột nhiên đóng băng, tay chân lạnh toát!
Có một nữ tử áo đỏ đang đứng ở góc tường phía Tây. Nàng kia dáng người thon thả thướt tha, trên đầu mang mũ có rèm màu đỏ, che khuất khuôn mặt, trang điểm giống như nữ tử giang hồ.
Xung quanh nàng kia còn có rất nhiều người, có nam có nữ, nhưng tất cả đứng chung một chỗ lại trở thành nền cho nữ tử kia.....
La Tinh Lam!
Hình dáng và khí chất của nữ tử áo đỏ kia cực kỳ giống La Tinh Lam! Thậm chí ngay cả phong cách mặc quần áo cũng giống!
Năm đó, khi Lãnh Hương Ngọc lần đầu gặp La Tinh Lam và được La Tinh Lam giải cứu, bà ấy cũng ăn mặc như vậy, giống như một quả cầu lửa đáp xuống cạnh người.
Nữ tử áo đỏ kia lười nhác đứng dựa vào góc tường, nhìn tư thế của bà ấy chắc hẳn cũng đang hướng về phía trên Khải Thiên Đài......
Có phải là bà ấy hay không?!
Là nữ nhân kia sao?!
Chẳng phải bà ấy đã nhảy vực chết rồi sao?!
Vách đá kia cao và sâu như vậy, dưới vách đá lại là những cơn sóng biển dữ dội cùng với đá ngầm, hơn nữa bà ấy còn mất hết nội lực và linh lực, nhảy xuống như vậy sao có thể không chết?!
Mặc dù lúc ấy Cố Tạ Thiên sai người tìm kiếm vài ngày ở dưới vực sâu, nhưng vẫn không tìm được thi thể bà ấy, nhưng khu vực biển đó là nơi nổi danh với những con cá mập, lúc ấy La Tinh Lam nhảy xuống khẳng định đã bị những con cá mập đó ăn thịt, sao bà ấy có thể vẫn còn êm đẹp sống sót trên đời?!
Nếu bà ấy vẫn còn sống, khẳng định sẽ rất nhớ một đôi nhi nữ của mình, đúng không?
Chắc chắn bà ấy sẽ quay trở lại để thăm bọn họ.
Làm sao bà ấy có thể nhẫn tâm thờ ơ nhìn nữ nhi của mình bị khinh bỉ nhiều năm ở tướng quân phủ như vậy?
Có lẽ, đó không phải là bà ấy, chẳng qua chỉ có dáng người và khí chất giống nhau mà thôi, bản thân mình không thể rối loạn——
Trong đầu Lãnh Hương Ngọc đang xoay chuyển hàng ngàn suy nghĩ, mặc dù bà ta cố gắng an ủi bản thân mình, nhưng trên trán vẫn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Mẫu thân, chuyện gì xảy ra với người vậy? Mẫu thân cảm thấy không thoải mái hay sao?" Cố Thiên Y vẫn luôn đứng ở bên người bà ta dò hỏi.
Từ sau khi Lãnh Hương Ngọc trở thành chính thất, những đứa con do các di nương khác sinh ra đều gọi bà ta là mẫu thân, ngược lại gọi mẹ ruột của bọn họ là di nương. Vì vậy, mặc dù Cố Thiên Y không phải do bà ta sinh ra, nàng vẫn phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân.
Lãnh Hương Ngọc lắc đầu: "Không có việc gì. Ở đây quá nhiều người, ta hơi nóng một chút."
Bà ta lấy khăn lau mồ hôi, không nhịn được lại nhìn về phía phương hướng vừa rồi lần nữa, sững sờ một lúc.
Nữ tử áo đỏ kia đã biến mất!
Chẳng lẽ bị đám đông chen lấn đẩy đi nơi khác?
Ánh mắt Lãnh Hương Ngọc cố gắng tìm kiếm trong đám đông một lát, nhưng vẫn không tìm được thân ảnh người kia......
Bà ta không từ bỏ ý định, đang muốn tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên nghe thấy xung quanh vang lên từng tiếng hút không khí hết đợt này đến đợt khác, có người vui sướng khó tin hô nhỏ: "Trời ơi, tông chủ Cửu Tinh Tông, tông chủ Âm Dương Tông tới rồi!"
Lãnh Hương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, đương nhiên, những người khác cũng lần lượt ngẩng đầu.
Trên không trung xuất hiện hai chiếc xa giá.
Một chiếc tới từ phía Nam, một chiếc đến từ phía Bắc.
Tới từ phía Nam là một chiếc xe màu đỏ như lửa, kéo xe chính là Xích Diễm Điểu đỏ rực như lửa. Đệ tử đi theo đều mặc đồng phục màu xanh lá cây có thêu hình ngôi sao, nhìn qua rất sắc nét rõ ràng.
Tới từ phía Bắc là một chiếc xe màu trắng bạc, kéo xe là phi hành thú cũng màu trắng bạc, những đệ tử đi theo đều là nữ, một thân váy trắng phất phơ, trông giống như những thiên thần.
Những người sống trên đại lục này tất nhiên nhận ra những xa giá như vậy.
Xa giá rực lửa là tông chủ Cửu Tinh Tông, xa giá trắng bạc là tông chủ Âm Dương Tông.
Hai chiếc xe đồng thời dừng lại, màn xe được mở ra, từng người từ trong hai xe bước ra.
Trên xe rực lửa là một người nam tử mặc quần áo đỏ rực như lửa, trên mặt mang một chiếc mặt nạ cau có đỏ thẫm, dáng người đĩnh bạt, đứng ở nơi đó trông giống như một ngọn lửa phần phật trong gió.