Nữ tử áo đỏ kia đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn bà ta ——
Lãnh Hương Ngọc đột nhiên trượt chân, ngã xuống xe ngựa!
"Phu nhân!" Người hầu vội tiến lên nâng bà ta dậy: "Chuyện gì xảy ra với ngài vậy?"
Lãnh Hương Ngọc cũng là người có võ công, mặc dù chỉ để khoa chân múa tay, nhưng ngày thường đi đường vẫn rất cẩn thận. Đây vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bà ta vô duyên vô cớ rơi xuống từ trên xe ngựa.
Sắc mặt Lãnh Hương Ngọc trở nên trắng bệch, buột miệng thốt ra một câu: "La Tinh Lam!" Giọng nói của bà ta rất bén nhọn, thậm chí có chút thê lương. Khiến cho mọi người hoảng sợ.
Bà ta không quan tâm tới sự chật vật của bản thân, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn về hướng đó.
Mọi người: "......"
Bọn họ tất nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của bà ta về hướng đó, nhưng không nhìn thấy gì. Nơi đó chỉ có vài ba người đi đường qua lại.
Lãnh Hương Ngọc tất nhiên cũng không nhìn thấy nữ tử áo đỏ kia nữa, điều này khiến cho bà ta càng thêm sợ hãi.
Có phải là oan hồn bất tán của La Tinh Lam tới tìm mình báo thù hay không?
Khi bà ta đang cảm thấy sợ hãi, toàn bộ người hầu bên cạnh bỗng nhiên quỳ xuống: "Tướng quân!"
Lãnh Hương Ngọc giật mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, cổ áo đã bị người nắm lấy: "Bà hét quỷ gì vậy?!" Giọng nói mạnh mẽ chắc nịch, còn mang theo chút tàn khốc, đúng là của Cố Tạ Thiên.
Lãnh Hương Ngọc không ngờ ông sẽ quay lại, kinh hoảng ngẩng đầu, thốt lên: "Tướng quân...... Tiện thiếp nhìn thấy nàng......"
"Nàng? Ai?" Cố Tạ Thiên vội vàng hỏi.
Lãnh Hương Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ấp úng nói: "Là...... có lẽ là tiện thiếp nhìn lầm......"
"Bản tướng quân hỏi bà rốt cuộc đã nhìn thấy ai?! La Tinh Lam? Vừa rồi bà đã gọi tên nàng......" Cố Tạ Thiên quét ánh mắt bốn phía, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ bóng người nào tương tự như nữ tử kia.
Ánh mắt Lãnh Hương Ngọc khẽ di chuyển, lập tức phủ nhận: "Là tiện thiếp nhất thời hoa mắt nên nhận sai người, La tỷ tỷ sớm đã...... sớm đã không còn sống ở trên nhân thế, sao có thể xuất hiện trở lại......"
Cố Tạ Thiên hung dữ nhìn chằm chằm bà ta một lúc lâu, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nhận sai người? Người nọ ở đâu? Trang phục thế nào?" Ông lại nhìn quanh và hỏi đám tôi tớ: "Các ngươi có nhìn thấy không?"
Đám tôi tớ tất nhiên lắc đầu, bọn họ căn bản không nhìn thấy gì. Hơn nữa bọn họ mới tới Cố phủ trong một thời gian ngắn, chỉ nghe nói qua về La Tinh Lam, căn bản chưa từng nhìn thấy người, cho dù đối mặt chưa chắc nhận ra......
Lãnh Hương Ngọc tất nhiên không chịu thừa nhận, nói hàm hồ vài câu rằng bà ta nhìn thấy dáng người rất giống, nhưng thật ra là không phải......
Đôi mắt Cố Tạ Thiên vốn đỏ như lửa dần dần trở nên tối sầm. Ông hất tay của Lãnh Hương Ngọc một cái, xoay người rời đi.
Ông muốn phân phó người hầu lục soát các con phố xung quanh, nhưng đột nhiên nhớ rằng đám người hầu này không giống như trước đây, bọn họ căn bản không quen biết nữ nhân kia ——
Ông vẫn không từ bỏ ý định, tự mình lang thang đầu đường cuối phố một vòng. Đừng nói là La Tinh Lam, ngay cả một bóng người tương tự cũng không nhìn thấy.
Ông chán nản đứng ở trên đường cái, gió thu mát lạnh thổi qua mặt, tâm trạng của ông cũng lạnh lẽo giống như cơn gió mùa thu.
"A Tinh, nữ nhi của chúng ta rất có tiền đồ, nhưng nó sẽ phải đối diện với một thử thách khó khăn, chẳng lẽ nàng không muốn trở về nhìn xem hay sao?" Ông nói nhỏ ở trong không khí, nhưng không có người nào trả lời lại ông.
Ông đứng ở nơi đó một lúc thật lâu, chán nản rời đi, tấm lưng kia cực kỳ thê lương, hiu quạnh.
......
Trên một nóc nhà cách đó không xa, một người nữ tử áo đỏ đang đứng trong gió. Gió thu thổi trúng chiếc mũ có rèm lụa mỏng của nàng phất phới. Nàng lặng lẽ nhìn về hướng Cố Tạ Thiên vừa mới rời đi, không nói bất động, giống như một bức tượng điêu khắc.
"Hội chủ, ngài không đi gặp hắn hay sao?" Có hai thiếu nữ mặc váy xanh lá cây đứng ở bên cạnh người nàng, cũng nhìn về phương hướng kia, một người thiếu nữ trong đó mở miệng hỏi.