Khi Đế Phất Y ý thức được mình đang ở trong trạng thái không đúng, hắn đã nhìn chằm chằm hai chân của nàng khoảng chừng một phút!
Hắn ho nhẹ một tiếng, dời đôi mắt đi.
Tiểu hỗn trướng này, ăn mặc mát mẻ như vậy không sợ bị lộ hết sao?!
"Lạnh......" Trong lúc ngủ mơ, Cố Tích Cửu lẩm bẩm một câu, cuộn nửa người lại.
Đế Phất Y khẽ nheo nheo mắt.
Nàng khép hai chân lại và quay về phía trước, hai tay khoanh trước ngực nằm nghiêng, đây là một tư thế ngủ bất an.
Tiểu nha đầu này ngày thường nhìn qua có vẻ kiêu ngạo và mạnh mẽ, không ngờ lúc ngủ là tư thế phòng bị này.
Tư thế này khiến người cảm thấy mềm lòng......
"Bảo bối, nàng lạnh mà còn đá chăn! Tự mình tìm ngược hay sao?" Hắn giơ tay giúp nàng sửa sang chỉnh tề áo ngủ một chút, sau đó mới đắp chăn lên cho nàng.
Trong quá trình đó, hắn phát hiện ra chân nhỏ của nàng bị lạnh, biết nàng là thể chất không thể chịu lạnh, vì thế lại nhét chăn cho nàng, bọc nàng kín mít, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ và một bàn tay nhỏ.
Sau khi dạo ánh mắt một vòng trên khuôn mặt nhỏ, hắn liền chuyển qua tay nhỏ của nàng.
Thương Khung Ngọc âm trầm nằm bất động trên cổ tay tinh tế gầy nhỏ của nàng, có lẽ đã thật sự bị thương, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng yếu ớt.
Hắn vươn ngón tay ra, đáp ở trên Thương Khung Ngọc, dường như đang cảm ứng gì đó.
Một lát sau, hắn hơi nhíu mày.
Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng toàn bộ linh lực ẩn chứa trên người Thương Khung Ngọc. Có vẻ ít hơn nhiều so với dự kiến.
Lúc trước hắn đúng thật đã âm thầm phân phó Thương Khung Ngọc hấp thu một ít điện quang xà ngũ sắc, cho dù hấp thu một vài màu cũng được, sau đó lại phóng ra ánh sáng bảy màu ở trên người Cố Tích Cửu là được.
Không ngờ Thương Khung Ngọc lại có bản lĩnh như vậy, có thiên bẩm hút hết toàn bộ điện quang xà ngũ sắc! Khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Hắn cũng thực sự ngạc nhiên, lúc ấy hắn không nói gì cả, nhưng lại âm thầm sinh lòng nghi ngờ, vì thế lúc này mới đến để xem.
Sự thật chứng minh, hắn đã đúng. Điện quang xà ngũ sắc kia không phải do một mình Thương Khung Ngọc hút hết, nó chỉ hấp thu chưa đầy một phần ba, còn lại hai phần ba chắc chắn là công lao của bản thân Cố Tích Cửu!
Theo đạo lý mà nói, hấp thu nhiều điện quang xà ẩn chứa linh lực cường đại như vậy, thân thể nhỏ bé của Cố Tích Cửu chỉ mới khai thông một chút gân mạch sẽ căng không thể chịu nổi, có khi sẽ nổ tung. Nhưng không ngờ sau khi điện quang xà ngũ sắc tiến vào thân thể của nàng lại giống như cát chìm đáy biển, nháy mắt không thấy tăm hơi. Hắn thậm chí cũng không thể thăm dò......
Chẳng lẽ nó liên quan tới thể chất đặc biệt của nàng?
Cũng có thể là bởi vì linh hồn nàng đến từ dị thế?
Ngón tay hắn dừng ở trên trán của nàng, khẽ vuốt đốm đỏ nơi đó, đôi mắt sâu thẳm.
Một lát sau, hắn rốt cuộc đứng dậy, chớp mắt không thấy bóng dáng.
Màn giường mềm nhẹ giống như nước gợn sóng, Cố Tích Cửu nằm ở trên giường tỉnh lại từ trong mộng, mở to đôi mắt.
Nàng nhìn nhìn chăn đắp ngay ngắn trên người, hơi nhíu mày lại.
Nàng có thói quen đá chăn, lần này ngủ một giấc tỉnh dậy không ngờ lại chỉnh tề như vậy. Chẳng lẽ bởi vì thời tiết lạnh hay sao?
Nàng giơ tay xoa xoa ấn đường, mơ hồ cảm thấy mình giống như đã tỉnh lại một lần, nhưng lại ngủ thiếp đi trước khi hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc hoảng hốt đó dường như có người tiến vào ——
Trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng! Khoác áo đứng lên.
Nàng nhanh chóng dạo quanh một vòng trong phòng, không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vết có kẻ nào tiến vào.
Có phải nàng quá đa nghi?
Bên ngoài trời vẫn còn sớm, Cố Tích Cửu lại lên giường tiếp tục nghỉ ngơi. Ba ngày nay nàng thật sự rất mệt, mặc dù không ứng phó với những vị khách tới chơi kia, nhưng nàng cũng phải tận dụng toàn bộ thời gian luyện công, chuẩn bị ứng phó với nửa năm phiêu lưu trong rừng rậm hắc ám.