Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 383

Nhưng thương thế phát tác quá muộn, sáng mai nàng phải đi tới rừng rậm hắc ám, căn bản không có thời gian tới Cửu Tinh Tông xin thuốc.

Xem ra nàng sẽ phải mang theo thương thế vào trong rừng rậm hắc ám.

Nàng thử vận công một chút, phát hiện nó không ảnh hưởng lắm đối với công lực, chẳng qua lúc vận công sẽ đau một chút, đến lúc đó nàng nhịn một chút là được, chờ sau khi ra khỏi rừng rậm hắc ám rồi sẽ tính tiếp.

Nàng tiếp tục đả tọa vận công, tới khi lại mở mắt ra lần nữa, lúc này đã là canh bốn! (1-3h sáng)

Canh năm sẽ phải rời giường, vì thế nàng quyết định chợp mắt một chút. Nàng lại nằm xuống, vốn cho rằng mình vẫn không ngủ được như trước, không ngờ lần này vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Trong miên man, nàng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương kia cực kỳ quen thuộc, khiến cho trái tim nàng khẽ khàng nhảy lên. Sau đó, nàng có cảm giác trong phòng bỗng nhiên có thêm một người. Nàng theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, bất luận như thế nào cũng không mở ra được. Trong lúc cuống quít, nàng lại chìm vào giấc ngủ.

Rốt cuộc, nàng đã từng là sát thủ. Ngay cả trong giấc ngủ, nàng cũng giống như vẫn mở to một con mắt. Trong lúc ngủ mơ, nàng dường như cảm thấy có người ôm nàng lên, sau đó bị người cạy răng ra, có một viên thuốc đắng được nhét vào trong miệng nàng.

Cho dù là trong lúc ngủ mơ, nàng cũng có đề phòng, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn nuốt vào. Nàng theo bản năng muốn phun nó ra, nhưng lại bị người bịt miệng. Không biết người nọ đã dùng thủ pháp gì, viên thuốc kia lập tức tự động lăn vào trong bụng nàng.

Hỗn đản!

Nàng mơ hồ mắng mỏ một tiếng, nâng tay nhỏ lên móc cổ họng, muốn nghĩ cách lấy viên thuốc kia không biết có độc hay không ra ngoài.

Trong hoảng hốt, nàng dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nụ cười này cực nhẹ, phảng phất còn mang theo một chút nghiến răng: "Bảo bối, sợ ta độc chết nàng sao? Uống tiếp cái này!"

Tay nhỏ của nàng bị khoá chặt lại, sau đó một dòng chất lỏng trong suốt chảy vào miệng nàng.

Nàng tất nhiên vẫn muốn phun ra, nhưng miệng nhỏ của nàng ngay lập tức bị vật mềm lấp kín, khiến nàng đành phải nuốt chất lỏng kia xuống.

Nàng lập tức cảm thấy nóng rát trong bụng, dưới xương sườn càng đau đớn hơn, thậm chí ngay cả ngực cũng đau......

Nàng đau đớn đến mức không nhịn được muốn cuộn tròn người lại, nhưng bị người ngăn chặn, khiến nàng không thể cuộn tròn.

"Nhịn một chút." Có giọng nói yếu ớt truyền vào lỗ tai nàng.

Khung cảnh này dường như có chút quen thuộc, Cố Tích Cửu có cảm giác giống như mình đang gặp ác mộng, dù thế nào vẫn không thể tỉnh lại.

Trong hoảng hốt, nàng hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng, Cố Tích Cửu dường như lại quay về thế giới hiện đại, bước vào quán trà......

Trong quán trà có một thanh niên đang ngồi uống trà. Hắn có cặp lông mày và đôi mắt rất đẹp, thanh lịch quyến rũ, ngồi ở chỗ kia trông giống như một bức tranh thuỷ mặc.

"Huấn luyện viên Long Tích." Nàng cười và ngồi xuống trước mặt hắn, giơ tay ra muốn cầm lấy tách trà do anh đẩy tới. Anh bất ngờ cầm lấy tay nàng: "Em bị thương?!"

Cố Tích Cửu hơi sững sờ một chút: "Không sao, chỉ là chấn thương nhỏ."

Long Tích mím môi, trực tiếp vòng qua chỗ nàng: "Bị thương ở đâu? Để anh xem!"

"Không sao, thật sự chỉ là chấn thương nhỏ ——" Nàng bị chấn thương ở chỗ dưới xương sườn, nơi này không tiện để người khác nhìn thấy: "Em đã xử lý qua. Không sao."

Long Tích nheo mắt nhìn nàng: "Anh là bác sỹ, không cần né tránh! Sắc mặt em không tốt, chắc chắn là chấn thương nặng. Hãy để anh xem. Em còn sợ bị anh lợi dụng hay sao? Nhìn tư thế em như thế, chắc chắn chấn thương nằm ở xương sườn bên phải?"

Nàng thở dài: "Quả nhiên không thể gạt được anh điều gì......" Nàng ngoan ngoãn vén áo lên trên, lộ ra vị trí bị thương để hắn nhìn xem.

Long Tích cắn răng một chút: "Còn nói không quan trọng, xương sườn đều nứt ra rồi! Anh biết em rất dũng cảm, em có thể chịu đựng, nhưng nếu thương thế không được xử lý đúng cách, cơn đau sẽ kéo dài mãi mãi!"

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt ve trên làn da bị thương của nàng, điều chỉnh xương cho nàng.
Bình Luận (0)
Comment