Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 408

Những hung thú nơi xa đang dần dần tiến về phía trước, những con phía trước lại bị ép lùi dần về phía sau. Dần dần, những hung thú đó đều tụ tập cùng nhau, đầu dựa đầu, vươn dài cổ và há to miệng nhìn xem náo nhiệt.

Cố Tích Cửu đánh nhau rất có phong cách, lần này nàng nhìn thấy mình rõ ràng không phải là đối thủ của con rết sát thủ, vì thế đánh nhau có chút chật vật, rất nhiều lần nàng gần như bị thác nước độc phun trúng, đều nguy hiểm tránh khỏi. Nàng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thua, khiến người lo lắng giùm nàng.

Một con rết sát thủ khác bắt đầu giống như hổ rình mồi nhìn nàng chằm chằm. Nó canh chừng nàng chạy trốn, cũng canh chừng nàng đột nhiên gây khó dễ giết chết đồng bạn của mình. Nhưng sau khi nó nhìn thấy sức lực nàng càng ngày càng yếu, càng ngày càng không phải là đối thủ của đồng bạn mình thì cũng yên lòng hơn, ngẫu nhiên còn xoay đầu nhìn xem động tĩnh ở những nơi khác, thậm chí còn mở miệng rộng ra ngáp một cái.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này!

Cố Tích Cửu một kiếm bức lui một thác nước độc của con rết sát thủ, ngón tay làm thành pháp quyết, chuẩn bị thuấn di.

Đột nhiên nàng nghe Tư Thẩm kêu to một tiếng: "Cứu mạng!"

Tiếng kêu kinh hoàng, chấn đến nỗi không khí xung quanh đều vang lên từng tiếng ầm ầm.

Tất nhiên, nó cũng khiến Cố Tích Cửu giật mình một cái, ngón tay run lên, bảo kiếm trong tay trực tiếp bay ra ngoài!

Vừa lúc miệng rộng của con rết sát thủ kia đang lao tới, thanh bảo kiếm được kiếm khí quấn quanh không biết xui xẻo thế nào lại trực tiếp cắm vào bên trong miệng rộng của nó ——

Con rết sát thủ kêu dài một tiếng thê lương, cơ thể khổng lồ đang bay vọt ở giữa không trung đột nhiên rơi thẳng xuống mặt đất, bụi đất bay mịt mù, cả người run rẩy quay cuồng trên mặt đất vài cái, sau đó bất động.

Cố Tích Cửu: "......"

Chúng thú: "......"

Nếu Thương Khung Ngọc có mắt, nó thật sự muốn dụi mắt một cái!

Con rết sát thủ này cứ như vậy đã bị giết chết?! Sao có thể! Trên người nó rõ ràng không có điểm yếu!

Rõ ràng người có linh lực cấp 7 cũng bị nó nuốt sống, sao có thể chết ở trong tay một tiểu nha đầu linh lực chỉ mới đạt tới cấp 4? Rốt cuộc kỳ tích đã xảy ra nơi nào?

Cố Tích Cửu cũng hơi sững sờ, nàng không ngờ một kiếm này của mình sẽ có uy lực lớn như vậy.

Có lẽ một kiếm tạo thành uy lực như thế đã đâm trúng điểm yếu của nó. Nàng nhớ lúc đầu cũng từng đâm vào trong miệng của nó, nhưng cổ họng của nó giống như được đúc bằng sắt, căn bản không có gì xảy ra, lần này bảo kiếm bay ra lại giống như cắt đậu hủ như thế......

Đương nhiên, nàng cũng gần như ngốc nghếch một chút, lập tức quay đầu nhìn về phía Tư Thẩm, muốn nhìn xem gia hỏa này đã hét quỷ gì trong thời điểm quan trọng như vậy.

Nàng vừa nhìn thấy thì gân xanh trên trán lại nổi lên!

Tư Thẩm đang đứng ở trên một tảng đá xanh lớn, bên dưới tảng đá xanh có một con rắn màu sắc sặc sỡ đã chết.

Rất hiển nhiên, vừa rồi con rắn này đã đánh lén hắn, sau khi hắn kêu lên một tiếng sợ hãi cũng thuận tay giết chết con rắn kia......

Nếu như vừa rồi Cố Tích Cửu thuấn di thành công, nàng sẽ trực tiếp thuấn di ra ngoài tám dặm, hoàn toàn chạy ra khỏi vòng vây của đám hung thú đó, nhưng hiện tại thì không được!

Một con rết sát thủ đã bị nàng vô tình giết chết, để lại một con khác sau khi ngây người một lát thì hoàn toàn trở nên điên cuồng! Một tiếng rít dài thê lương vang lên, nó lao thẳng về phía Cố Tích Cửu.

Những con ác thú khác dường như tiếp nhận được mệnh lệnh gì đó, lập tức tản ra bốn phía, lao tới vị trí tương ứng, một lần nữa vây chặt Cố Tích Cửu, khiến nàng dù muốn thuấn di cũng thuấn di không nổi!

Mặc dù Cố Tích Cửu lúc này đã kiệt sức, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn liều mạng một lần nữa ——

Một trận đấu ác liệt kinh thiên động địa diễn ra lần nữa.

Con rết sát thủ trước đó khi đấu nhau với Cố Tích Cửu trong lòng còn có chút cố kỵ, không muốn nàng bị nọc độc hoà tan, vì nó muốn cắn chết nàng, nuốt nàng.

Hiện tại con rết sát thủ này một lòng chỉ muốn báo thù, các loại sát chiêu ùn ùn không dứt, phun nọc độc, phun khí độc, quét ngang đuôi, móng vuốt chụp thẳng, miệng cắn điên cuồng......
Bình Luận (0)
Comment