Cố Tích Cửu không nói lời nào, để mẫu tử chúng nó liên lạc tình cảm với nhau.
Phong Triệu có lẽ sợ Cố Tích Cửu sẽ trách nó không biết tốt xấu, sau khi đưa trái cây cho hài tử, còn cọ cọ trên người nàng lấy lòng.
Cố Tích Cửu vỗ vỗ đầu của nó, không trách cứ nó.
Nàng vẫn đang đói, nhưng không muốn ăn trái cây đầy nước miếng của con ngao, vì thế nàng suy nghĩ quyết định săn thú.
Hiện tại nàng đã có Lục Ngô và con ngao lớn bên cạnh, chỉ có những quái thú không có mắt mới tới đây tìm chết, những con khác đều đã trốn tránh từ xa.
Lúc này nàng có thể nhàn hạ nướng chút thịt để ăn.
Nàng săn được một con nai ở trong rừng rậm, đương nhiên, trong rừng rậm hắc ám gần như không có động vật ăn cỏ, con nai này cũng là hung thú, miệng đầy răng nanh, cực kỳ hung ác.
Nó vốn dĩ muốn ăn Cố Tích Cửu, nhưng sau khi Cố Tích Cửu đấu với nó mấy hiệp, lúc cuộc chiến đang tới hồi kịch liệt, Lục Ngô nghe tiếng lập tức chạy tới ——
Cố Tích Cửu chỉ kịp nói một tiếng: "Không được hút thịt nó!"
Lục Ngô đã nhảy lên trên lưng con nai hung dữ. Nó vốn định ghé vào cổ nai để hút máu, nghe thấy Cố Tích Cửu nói một câu như thế, nó không dám vi phạm. Vì thế nó chụp móng vuốt về phía đầu con nai.
Con nai giống như bị điện giật, lập tức mất mạng.
Dưới móng vuốt nhỏ, hung thú cấp 4 mỏng manh yếu ớt giống như quả dưa chuột.
Cố Tích Cửu vừa than thở thú cấp 8 quả nhiên khó lường, mới sinh ra đã có sát khí rất lớn, vừa kéo con nai trở về.
Ngọn lửa được đốt lên, Cố Tích Cửu ngồi ở bên đống lửa nướng thịt nai, làm bạn ở bên người nàng chính là một con ngao lớn, một con Lục Ngô và một con Phong Triệu.
Kỹ thuật nướng thịt của Cố Tích Cửu không tồi, vừa mới nướng được một lát, con ngao đã bắt đầu chảy nước miếng.
Lục Ngô cũng dùng chín cái đuôi đứng lên.
Thịt nai được nướng chín dần, Cố Tích Cửu chỉ ăn nửa cái chân, Lục Ngô ăn phần thịt dai, gân và thịt ở trên sống lưng, những phần thịt còn lại để cho con ngao và Phong Triệu ăn.
Phong Triệu vẫn còn có thương tích, sức ăn không lớn, chỉ có con ngao là đồ tham ăn, một mình nó ăn hết khoảng hai phần ba con nai!
Nếu như lúc đầu con ngao không sẵn lòng ký kết khế ước với Cố Tích Cửu, hiện tại nó đã hoàn toàn vừa lòng.
Chủ nhân nướng thịt ăn quá ngon! Ngon hơn nhiều so với bất kỳ loại thịt nào mà nó từng ăn!
Hậu quả sau khi Cố Tích Cửu nướng chầu thịt này chính là, Lục Ngô và con ngao ăn thịt nàng nướng xong, đều không thích ăn thịt tươi. Chúng thích nhất là đi săn thú, mang về để nàng nướng cho chúng ăn ——
Đương nhiên, đây là những lời phía sau.
Cố Tích Cửu tính toán thời gian, nhận ra đêm đã khuya.
Từ sau khi nàng vào trong rừng rậm hắc ám, nàng chưa từng được ngủ ngon giấc, ngoại trừ trốn chạy chính là chiến đấu. Nếu như không phải những trái cây đó có tác dụng đặc biệt, chẳng những khiến nàng có cảm giác chắc bụng còn giúp nàng tiêu trừ mệt mỏi buồn ngủ, mấy ngày nay chỉ sợ nàng đã không thể chống đỡ nổi.
Hiện tại nàng rất muốn nghỉ một chút, nhưng lều và túi ngủ trong túi trữ vật của nàng đều bị Đế Phất Y tịch thu, nàng muốn nghỉ tạm cũng chỉ có thể nghỉ ở trên đá cuội.
Khi nàng còn đang buồn rầu chưa biết nên ngủ trên đá cuội thế nào, Phong Triệu bỗng nhiên dùng móng vuốt vỗ nhẹ trên mặt đất một cái, từ trong trống rỗng xuất hiện một gò đá màu xanh, gò đá xanh rất phẳng, phía trên còn có bãi cỏ mềm, bước lên đó có cảm giác giống như cái đệm.
Cố Tích Cửu không ngờ nó còn có khả năng như vậy, đôi mắt cong cong, khen nó vài câu. Sau đó nằm xuống ở trên thảm cỏ mềm, để con ngao gác đêm ở bên cạnh.
Thật ra nàng không muốn ngủ nhiều, chỉ muốn ngủ gật một chút, nhưng không ngờ nàng quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Con ngao này không đáng tin cậy như thế, nó cũng là gia hỏa sau khi ăn no liền muốn ngủ, vì thế nó chỉ canh chừng được nửa canh giờ (1h) thì không chịu nổi nữa, trực tiếp phân phó Phong Triệu, giao cho nó gác đêm.
~~~Hết chương 450~~~