Thiên Tụ Đường nằm ở giao giới tam quốc, cách rừng rậm hắc ám khoảng chừng sáu ngàn dặm đường!
Đó là một hành trình rất dài, nếu Cố Tích Cửu cưỡi Phong Triệu thú đi trước, cũng phải mấy hai ngày. Nhưng nàng ngồi ở trong xe ngựa này lại khác.
Xe ngựa tiến lên trên mây, bên ngoài cửa sổ xe, mây trắng bay vun vút về phía sau, rõ ràng hôm nay ngựa phi hành với tốc độ cực nhanh!
Nếu bay với tốc độ như vậy, nhiều nhất chỉ trong vòng một ngày là có thể tới Thiên Tụ Đường.
Bên trong xe ngựa được bố trí tinh xảo thoải mái, Cố Tích Cửu ngồi ở trên đệm mềm bên trong, có cảm giác giống như đang ngồi trên mây. Càng hiếm có chính là, không khí bên trong xe ngựa cực kỳ tươi mát, có đầy đủ linh lực, chỉ cần hô hấp bình thường cũng có hiệu quả giống như đả tọa.
Rốt cuộc, nàng đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi thoải mái, còn bị thương và nhiễm độc, trong cơ thể vẫn còn tàn lưu, vì thế nàng vẫn luôn cảm thấy mỏi mệt. Vừa rồi ở trong quán trà, nàng vẫn luôn cố nén buồn ngủ để đối phó với mọi người.
Hiện tại ngồi ở trong xe ngựa, bên trong bên ngoài xe đều rất yên bình, khiến mí mắt trên dưới của nàng không nhịn được bắt đầu đánh nhau.
Nhưng nàng vẫn cố nén, không dám ngủ.
Mặc dù Tưởng Thiện sứ giả trông có vẻ thật, nhưng nàng chưa từng gặp mặt hắn. Hơn nữa Tưởng Thiện sứ giả tới quá đột nhiên, trong lòng nàng vẫn có chút cảnh giác đối với hắn.
"Cố cô nương không yên tâm về bổn sứ giả?" Tưởng Thiện sứ giả bên ngoài dường như nhìn thấu suy nghĩ của Cố Tích Cửu ở trong thùng xe. Hắn giơ tay lên, ném một tấm ngọc bài vào trong: "Cô nương có thể tự mình nghiệm chứng một chút."
Nàng không biết ngọc bài thật giả, làm sao nghiệm chứng?
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn ngọc bài bên người một cái, trong lòng xao động!
Không biết ngọc bài này được chế tạo từ ngọc gì, dường như nó được bao phủ một lớp sương mù mờ nhạt, ở giữa ngọc bài bay bổng hai chữ: Tưởng Thiện. Hai chữ kia vừa không phải được điêu khắc trên đó, cũng không phải chèn vào một cách trống rỗng. Nó trông giống như hình ảnh mờ nhạt. Hai chữ kia thỉnh thoảng đong đưa giống như gợn nước, mơ hồ hợp thành hình ảnh một người......
Cố Tích Cửu nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia một lát, cuối cùng nhìn ra hình ảnh này quả thực chính là ảnh ngược của Tưởng Thiện sứ giả bên ngoài! Dáng người khí độ hoàn toàn giống nhau!
"Chủ nhân, đây là băng hồ ảo giác ngọc!" Thương Khung Ngọc khẽ nói: "Ngọc bài này là thật!"
Cố Tích Cửu âm thầm gật đầu. Nàng cũng cảm thấy ngọc bài này là thật.
Theo truyền thuyết, băng hồ ảo giác ngọc là một loại ngọc trong khu vực cấm, cực kỳ hiếm có cũng cực kỳ khó kiếm, chỉ nhỏ bằng hạt gạo đã có giá trị liên thành.
Đặc điểm lớn nhất của ngọc này chính là có thể hút hình ảnh người vào trong ngọc, dùng làm biểu tượng thân phận là tốt nhất.
Ngoại trừ thánh tôn ra, ai có thể làm ra được ngọc bài tinh xảo cổ quái như vậy?
Cho dù người khác muốn mô phỏng cũng không có khả năng!
Hơn nữa, trong truyền thuyết chỉ có bốn sứ giả của thánh tôn mới có thể sử dụng loại ngọc này, những người khác nếu dùng nó sẽ bị chém đầu!
Cố Tích Cửu nhặt khối ngọc bài kia lên, lật qua nhìn nhìn phía chính diện, tâm thần nhảy dựng!
Mặt chính diện của ngọc bài có khắc hình người, giống như tác phẩm điêu khắc băng. Có một mặt trăng cô đơn trên cao sạch sẽ, xung quanh dường như có mây mù quấn quanh. Người ở phía trên ngọc bài dường như cũng mang mặt nạ.
Tư thế cơ thể giống như đúc bức tượng ngọc thánh tôn mà Cố Tích Cửu đã từng nhìn thấy trong mộng!
Cố Tích Cửu choáng váng một chút, dường như nhìn thấy ngón tay người nọ khẽ nâng lên, vẽ ra một đạo phù chú gì đó và chụp thẳng về phía nàng!
Cố Tích Cửu run tay, nhắm đôi mắt lại, nghiêng người một cái, chìm vào giấc ngủ.
Ngọc bài rơi xuống ở trên vạt áo của nàng, ánh sáng mờ nhạt của ngọc bài bắt đầu bao phủ cả người nàng vào trong đó......
......
Bởi vì đó là Băng Vi Các, có vô số ngôi sao tỏa sáng lấp lánh ở trên trần nhà.
Có một cái đài cao có thể hái sao trời. Đài cao có hình ngôi sao sáu cánh, mặt đất được bao phủ bằng gạch ngọc bích trong suốt, gạch ngọc đen trắng giao nhau, được sắp xếp giống như một trận pháp phức tạp cổ xưa.