Những đệ tử đó mỗi lần quỳ gối nơi này đều sẽ như mất hồn, giống như sống không bằng chết, cơ bản trong vòng một khắc (15ph) đầu gối có thể sẽ sưng tấy giống như cái bánh bao.
Bởi vì quỳ ở chỗ này cần phải có thành ý, không thể dùng linh lực để bảo vệ mình.
Vì thế tất cả đệ tử ở Thiên Tụ Đường đều rất sợ bị phạt quỳ ở đây ——
Lúc này, hầu hết những người đứng đầu trong Thiên Tụ Đường đều đang quỳ gối ở nơi này, thánh tôn không mở miệng, bọn họ tất nhiên không dám đứng dậy, cũng không dám dùng linh lực bảo vệ bản thân. Vì thế trong lòng đa số bọn họ đều rơi lệ thành sông......
Bọn họ cực kỳ hy vọng hai người mà thánh tôn đã phái đi nhanh chóng trở về ——
Nhưng hai sứ giả đó đều làm việc rất cẩn thận, nghiệm thi chính là nghiên cứu các tế bào trên hai thi thể kia. Kiểm tra hiện trường chính là nghiên cứu từng cọng cây ngọn cỏ nơi đó......
Tóm lại, khoảng một canh giờ (2h) trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của hai vị sứ giả.
Những người đứng đầu của Thiên Tụ Đường có cảm giác đầu gối của mình sắp khuỵ xuống!
Lúc trước khi xây dựng đại sảnh, bọn họ còn lo lắng đá mặt sàn không đủ sắc nhọn không đủ lồi lõm, hiện tại mỗi người bọn họ đều hận không thể chờ để là phẳng chúng.
Cố Tích Cửu lấy lại tinh thần, nàng nghi ngờ chất lỏng mà thánh tôn đại nhân đã cho nàng uống chính là nhân sâm ngàn năm, nếu không vừa rồi nàng còn hấp hối gần chết, giờ phút này lại có cảm giác tinh thần đều rất sung sức, ngay cả bụng cũng không khó chịu nữa.
Nàng vẫn còn lo lắng cho đại ngao và những linh sủng khác của mình, đang định truy vấn Cổ Tàn Mặc một câu, bên ngoài đã truyền tới một giọng nói sắc nhọn: "Các ngươi mang ta tới đây làm gì?! Phòng này dùng để làm gì? Trông nó giống như cái nồi, các ngươi muốn hầm ta ư?! Ta nói cho các ngươi biết, lão tử nhìn có vẻ ngon nhưng thật ra có độc!"
Cố Tích Cửu: "......"
Mọi người cũng mang vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Gân xanh trên trán Cổ Tàn Mặc nhanh chóng nhảy lên!
Đại điện này là do Cổ Tàn Mặc tự mình thiết kế, cũng là tác phẩm mà ông ta đắc ý nhất.
Bởi vì nó có cấu tạo đặc biệt giống như trận pháp, những đệ tử có linh lực dưới cấp 8 sẽ bị loại bỏ, tất nhiên thân thể cũng mất đi lực bảo vệ.
Ngoại hình của nó thật sự giống như một cái nồi, chẳng qua không ai dám nói ra mà thôi ——
Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thứ này còn có thể lảm nhảm như vậy chứng tỏ không sao......
Một lát sau, đại ngao bị hai đệ tử hình phạt đường nâng vào, thứ này trở nên lớn hơn cả cái cối xay gió, một người không thể ôm nổi nó, chỉ có thể dùng hai người để nâng.
Đại ngao vừa tiến vào đã lập tức đóng chặt vỏ lại, lo sợ sẽ bị hầm.
Nó còn dùng thiên cân trụy, hai đệ tử nâng nó đổ đầy mồ hôi.
Đặc biệt là sau khi tiến vào bọn họ đều bị phong bế linh lực, nội lực lại không đủ, vì thế càng cảm thấy con ngao này nặng như núi Thái Sơn, suýt nữa đã đánh rơi thứ này xuống mặt sàn.
"Đại ngao ——" Cố Tích Cửu kêu nó một tiếng.
"Hô!" Vỏ ngao đột nhiên mở ra, một tiểu oa nhi chui ra từ bên trong vỏ, vừa nhìn thấy Cố Tích Cửu đang ngồi ở chỗ kia, đôi mắt của nó lập tức trợn to, mừng rỡ kêu lên một tiếng: "Chủ nhân!"
Đại ngao liều mạng tránh thoát khỏi hai đệ tử kia, lăn thẳng về phía Cố Tích Cửu——
Lúc này không có người nào dám ngăn cản, đại ngao lăn thẳng đến dưới chân Cố Tích Cửu, tiểu oa nhi một lần nữa chui ra ôm lấy cẳng chân Cố Tích Cửu, rơi lệ thành sông: "Chủ nhân, bọn họ nói ta đã giết hai phế vật kia! Ta rõ ràng không hề giết bọn họ! Nếu ta thật sự muốn giết bọn họ, sao ta sẽ để thi thể lại? Ô ô ô, ta sớm đã ăn chúng rồi! Ta rõ ràng không hề ăn chúng......"
Cố Tích Cửu giơ tay vỗ vỗ vỏ của nó: "Ừ, ta biết đó không phải là ngươi. Đêm đó ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta."
"Bọn họ còn ép ta thừa nhận là do chủ nhân sai bảo, còn nói ta và ngươi là một ổ rắn chuột. Chúng ta rõ ràng là người và ngao......"