Nhưng đó bất quá là do một mình nàng tình nguyện mà thôi.
Kết quả, đó chẳng qua là một vở diễn do Long Tích đạo diễn.
Thật kỳ lạ, lúc trước mỗi lần nhớ tới chuyện này, trái tim nàng giống như lửa đốt, đau đớn phẫn nộ nhét đầy suy nghĩ trong lòng, chỉ thoáng nghĩ tới đã cảm thấy bực bội, giống như một cây gai nhọn đâm vào trái tim nàng, đau nhói.
Nhưng hiện tại nàng nói tới sự phản bội này, mặc dù trái tim vẫn có chút đau đớn, nhưng cảm giác giống như nỗi đau sắp lành sau khi rút cây gai ra, không quá khó chịu.
Có lẽ thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất, lâu quá cuối cùng phai nhạt.
Thật lâu sau nàng vẫn không đáp lại, rõ ràng là đang thất thần.
Ánh mắt thánh tôn hơi có chút phức tạp, đáy mắt mơ hồ có chút sắc bén.
"Vấn đề này rất khó trả lời?"
Cố Tích Cửu cuối cùng hoàn hồn, tiêu sái cười: "Yêu thì sao, không yêu thì sao? Đều đã trôi qua.
Ta và hắn không có khả năng.
Đúng rồi, thánh tôn, hình như lúc này chúng ta đang nói chuyện thủ phạm phía sau màn.
Vừa rồi Tích Cửu phân tích như thế, thánh tôn thấy thế nào?" Nàng nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Phân tích rất có lý." Thánh tôn đứng lên: "Cố Tích Cửu, ngươi không ngốc.
Đi thôi." Hắn bỏ đi trước.
Đây là đáp án kiểu gì vậy?
Cố Tích Cửu đen mặt, đành phải chạy theo phía sau hắn.
......
Cố Tích Cửu biết thánh tôn ra lệnh cho thủ hạ tu sửa một ngôi nhà khác cho mình, bởi vì thánh tôn mang nàng đi dạo bên ngoài quá gấp, nàng chưa xem được bản thiết kế trông như thế nào.
Nhưng ở trong cảm nhận của nàng, nhà mới có lẽ là gạch xanh mái ngói khang trang, tinh xảo hơn chút nữa có lẽ sẽ có thêm một hàng rào tre.
Nhưng từ xa khi nhìn thấy toà nhà kia, nàng nhận ra rằng thánh tôn đã tu sửa nó thành Đại Quan Viên ——
Có ba lối vào sân, mỗi một sân đều có một tòa cung điện, mặc dù mỗi một cung điện đều khác nhau, nhưng nhìn chỉnh thể lại rất hài hòa.
Đại điện, hành lang, vườn hoa, thậm chí còn có luyện võ trường.
Một dòng suối nhỏ dẫn tới hậu viện, ở trong hậu viện có các loài hoa tranh nhau khoe sắc, phía trên dòng suối có cây cầu hình vòng cung, dưới cầu có cá tung tăng bơi lội.
Cố Tích Cửu và thánh tôn đứng ở trên một sườn núi nhỏ, nhìn xuống khoảng sân phía dưới, nàng gần như không thể tin vào hai mắt của mình.
Thánh tôn không hổ là một vị thần! Thuộc hạ của hắn cũng là thần tiên, nhà cửa này tuyệt đối đã được biến hóa ra.
Nếu không, trong vòng một canh giờ làm sao có thể xây được một loạt biệt thự cao cấp như vậy?
Có vài người đang đứng ở trước lối vào, đến khi thấy rõ gương mặt mấy người kia, đôi mắt Cố Tích Cửu bỗng ngưng trọng lại!
Long Tư Dạ! Long Tư Dạ cũng ở trong đó!
Còn có Dung Triệt, không ngờ hắn đã trở lại.
Đương nhiên, Cổ Tàn Mặc và những người đứng đầu Thiên Tụ Đường cũng ở nơi đó.
Cửa sân đóng kín, mấy người kia đều đứng ở bên ngoài viện, không biết đang nói chuyện gì, nhìn qua trò chuyện qua lại rất vui.
Cố Tích Cửu vốn đang đi xuống dốc núi theo thánh tôn, sau khi nhìn thấy gương mặt của mấy người kia, bước chân của nàng dừng lại một chút.
"Ngươi sợ Long Tư Dạ?" Thánh tôn ở bên cạnh nàng mở miệng.
Nàng sợ hắn cái gì? Nàng cũng không nợ hắn!
Cố Tích Cửu nhếch môi cười: "Vì sao sợ hắn? Thánh tôn nghĩ nhiều."
"Rất tốt, chúng ta đi xuống." Thánh tôn kéo nàng rồi bay xuống ——
Cố Tích Cửu cảm thấy thánh tôn tuyệt đối đã dùng tới thuật thuấn di, bởi vì nàng chỉ thấy hoa mắt một cái, đến khi nhìn rõ lần nữa, nàng đã đứng ở trước cửa sân.
Mọi người đều cúi đầu chào bái.
Đương nhiên, bọn họ chào chính là thánh tôn bên cạnh nàng.
Cố Tích Cửu không muốn bị bái, tự động định tránh ra, nhưng không biết có phải vì vội hay không, dải lụa thắt eo của nàng không biết từ khi nào đã quấn quanh quần áo thánh tôn.
Nàng dịch người nhưng không thể tránh ra được, ngược lại dưới chân bị vướng một cái, nhào thẳng vào trong lòng ngực thánh tôn ——
.